Tam Thốn nhân Gian

Chương 550

Chương 550Chương 550
LÁ PHONG TÍN THỤ
Tính tình của Vương Bảo Nhạc, thoạt nhìn thì lúc nào cũng cười tủm tỉm, tưởng như vui vẻ dễ gần, nhưng thực ra chính bản thân hắn biết là trong khung mình ẩn chứa tính nết mà đến mình cũng thấy sợ.
Phần tính nết này sẽ không dễ gì lộ ra, nhưng mỗi lần lộ ra, thái độ sát phạt quyết đoán và tàn nhẫn kia đủ khiến người khác run sợ. Nhất là khi gặp phải nguy cơ sinh tử thì nó lại bộc phát mạnh hơn bao giờ hết.
Nói cho dễ hiểu thì chính là... ngươi muốn giết ta thì ta sẽ giết ngươi.
Nếu như ở thời đại mà cổ kiếm đồng xanh chưa đến thì có lẽ phẫn tính nết này sẽ bị dàn xuống tận đáy lòng, sau đó dẫn biến mất theo tuổi tác tăng cao.
Nhưng nay là kỷ Linh Nguyên, tu sĩ quật khởi, thậm chí nền ván minh tu hành của Liên bang còn đang ở trong thời kỳ yếu thế. Phần tính nết này của Vương Bảo Nhạc lại liên tục táng mạnh, tuy sát khí đã bị vẻ ngoài của hắn che giấu, nhưng khi phóng thích thì dùng hung ác để hình dung cũng không đủ.
Thế nên, sau khi cân nhắc thật kỹ, Vương Bảo Nhạc không chần chừ nữa. Hắn quyết đoán chọn cách tu luyện Đế Khải mà mình nghiên cứu ra, thử dùng linh khí để nối các kinh mạch bên trong cơ thể lan ra ngoài.
Nhìn ngoài mặt thì Vương Bảo Nhạc bắt chước cách tu luyện của tộc Vị Ương, vừa quỷ dị lại khiến người ta có cảm giác tà ma. Thật sự, sau khi nối những kinh mạch này ra ngoài, để nó chui ra khỏi thân thể thì giống như trên người Vương Bảo Nhạc mọc ra vô số xúc tu vậy.
Mặc dù những xúc tu này không phải màu đỏ sậm, lại nửa trong suốt nhưng vẫn khiến người ta thấy mà giật mình. Nhất là theo thời gian trôi qua, Vương Bảo Nhạc không ngừng tu luyện, những xúc tu này dàn vờn quanh cơ thể hắn, mãi cho tới khi thành một vòng tuân hoàn, ngưng tụ ra hình dáng đại khái của cơ thể người.
Đến lúc này, Vương Bảo Nhạc xem như dùng lối tắt khác để tu luyện thành công tầng thứ nhất của Đế Khải. Tiếp theo chính là dựa theo Chúc Đoạt chi pháp để làm cho uy lực của nó liên tục táng cường nhờ vào giết chóc.
“Tiếc là điêu kiện ở trong Thương Mang Đạo Cung này không thích hợp để tu luyện Chúc Đoạt cho lắm!”
Vương Bảo Nhạc mở mắt ra nhìn thân ảnh Đế Khải ở bên ngoài thân thể của mình. Hắn hít sâu một hơi, tâm niệm chợt lóe lên, thân ảnh Đế Khải lập tức biến mất. Sau khi Đế Khải dung nhập vào cơ thể thì hóa thành một kết tinh hình thoi ở chỗ trái tim của hắn, xem như dấu ấn.
Thứ đó đúng là hạch tâm hình thành sau khi tu luyện Đế Khải, có điêu khi tu luyện chính thức là phải dùng hạch tâm này để thay thế trái tim, chứ không phải chỉ để lại dấu ấn như Vương Bảo Nhạc.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc tu luyện Đế Khải thì trong Thương Mang Đạo Cung cũng xảy ra một đại sự. Việc này lan truyền khắp tông môn, đồng thời bách tử Liên bang cũng nghe tin, trong cục vực linh võng cũng bàn tán xôn xao.
Vương Bảo Nhạc vừa kết thúc bế quan tu luyện Đế Khải, lên cục vực linh võng xem thử thì cũng hay tin.
Ấy chính là... Phong Tín thụ sắp rụng lá!
Khi Vương Bảo Nhạc vừa nghe ba chữ Phong Tín thụ kia thì vẫn thấy lạ lẫm, nhưng chẳng mấy chốc hắn đã biết đó là thứ gì. Đúng là gốc cổ thụ kinh thiên nằm trên đỉnh núi của hòn đảo chính mà Vương Bảo Nhạc đã thấy khi vừa tới Thương Mang Đạo Cung.
Trong ấn tượng của Vương Bảo Nhạc, mặc dù gốc cây này vô cùng khổng lồ nhưng lại khô héo như đã chết, tuy vậy khí thế kia vẫn để lại ấn tượng sâu sắc với hắn.
Nhưng hôm nay, nửa tháng trước gốc cổ thụ khô héo đó lại đột nhiên mọc ra ba chiếc lá. Ngay khi lá cây xuất hiện thì lại có hương thơm kỳ lạ tỏa ra khắp đảo chính của Thương Mang Đạo Cung khiến cho tất cả những người ngửi thấy đều tinh thẫn hưng phấn. Ngay cả ba vị trưởng lão như Phùng Thu Nhiên cũng cực kì xem trọng
việc này.
Bởi vì, ngoại trừ bản thân lá của Phong Tín thụ có tác dụng như thuốc ra thì vẫn còn tác dụng cực kì quan trọng khác.
Về phân tác dụng cụ thể là gì thì xem như cơ mật của Thương Mang Đạo Cung, có rất nhiêu tin đồn liên quan tới nó. Bách tử Liên bang chia ra tìm hiểu, cũng có rất nhiêu suy đoán, mọi người bàn tán rôm rả trong nhóm Chat, cuối cùng tổng kết ra lá của Phong Tín thụ này ắt hẳn là tín vật nào đó.
Tin tức cụ thể hơn nữa thì không ai biết được, dù là Vương Bảo Nhạc tò mò đi hỏi Vân Phiêu Tử thì cũng không có được đáp án. Vân Phiêu Tử thân là tu sĩ bản địa của Thương Mang Đạo Cung mà cũng lập lờ nước đôi với chuyện này.
Mãi cho đến khi hắn truyền âm hỏi Tạ Hải Dương thì mới chính thức biết được tác dụng thật sự của nó.
“Lá Phong Tín này cũng là đồ tốt đấy! Trong thế giới cổ kiếm đồng xanh có một trăm lẻ tám gốc Phong Tín thụ, hiện nay e là phần lớn đều đã chết rồi. Nhưng nám đó, mỗi lần Phong Tín thụ rụng lá, phàm là người nhận được thì đều có thể cầm lá này bái nhập nội cung Thương Mang Đạo Cung. Một khi thành công vượt qua khảo hạch thì có thể trở thành đệ tử của Thương Mang Đạo Cung, được đề tên lên đạo điệp!”
“Mà Thương Mang Đạo Cung hiện nay, mặc dù vẫn giữ tên của đạo cung, nhưng thực tế... những người được xem như đệ tử chính thức của Thương Mang Đạo Cung, được khắc tên lên đạo điệp chỉ có mười mấy người mà thôi.”
“Nên ngươi nói xem, lá Phong Tín này có giá trị thế nào? Đây là cơ hội để đệ tử ở đây được khắc tên lên đạo điệp, chính thức trở thành đệ tử của Thương Mang Đạo Cung!”
Những điêu Tạ Hải Dương biết rất nhiêu, nghe Vương Bảo Nhạc hỏi xong thì cũng báo ngay, chằng chút giấu giếm.
Vương Bảo Nhạc nghe xong thì lập tức rục rịch, nhưng hắn cũng không tin hằn. Sau khi ngẫm nghĩ thì lại liên lạc với chị đẹp để chứng thực, cuối cùng lấy được đáp án không khác gì với những lời Tạ Hải Dương đã nói.
Đồng thời, chị đẹp cũng nói với Vương Bảo Nhạc, nếu như hắn có thể lấy được một lá Phong Tín thì xem như giảm được quá trình tìm đạo điệp, như vậy thì hắn sẽ có tư cách đến khắc tên lên đạo điện, chị đẹp sẽ có cách giúp Vương Bảo Nhạc nâng cao thân phận đệ tử lên.
Biết rõ cơ hội này là cơ duyên không nhỏ, một khi khắc tên lên đạo điện thì thân phận ở Thương Mang Đạo Cung này sẽ khác hẳn. Thậm chí, theo như Vương Bảo Nhạc phân tích thì nó sẽ giúp ích rất nhiêu cho mình trong việc vào khu vực thân kiếm tầm bảo.
“ít nhất thì ta có thể vượt qua rất nhiều cấm chế...”
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lại đứng ngồi không yên, vội vàng đứng dậy rời khỏi Thanh Hỏa đảo để đến Thương Mang Đạo Cung xem thử. Vừa tới gần thì hắn đã ngửi được mùi của lá Phong Tín, đồng thời cũng thấy được ba chiếc lá trên Phong Tín thụ!
Nhìn ba chiếc lá nọ, trong lòng Vương Bảo Nhạc lại càng khao khát hơn, không khỏi nheo mắt lại nhìn thật kĩ. Đột nhiên, cái mũi của hắn giật giật vài cái, ngửi mùi hương xung quanh thật kĩ, trên mặt dần lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Hương thơm này nghe quen thế nhỉ...”
Hô hấp của Vương Bảo Nhạc dần trở nên dồn dập hơn, hai mắt ánh lên tia sáng rạng ngời, nhưng chỉ nháy mắt đã bị hắn dằn xuống. Hắn không tiến vào Thương Mang Đạo Cung nữa mà dạo quanh một vòng xem như đi dạo, sau đó quay lưng rời khỏi.
Sau khi quay v'ê Thanh Hỏa đảo, hắn lập tức lấy quả trái cây chưa biết tên có thể giúp mình gia tăng linh thức kia ra, kề sát lên mũi để ngửi thật kĩ. Lúc này, hô hấp của hắn chợt cứng lại.
“Mùi giống hệt nhau!!”
Tim của Vương Bảo Nhạc đập rộn lên, sau khi phân tích và phán đoán thật kĩ thì hắn xác định được đáp án sau cùng, quả trái cây khô không biết tên này có cùng nguồn gốc với Phong Tín thụ.
Mặc dù trong những tư liệu mà trước kia hắn tìm kiếm không có quả Phong Tín, nhưng mùi hương này lại không lẫn đi đâu được. Tuy vậy, điêu khiến hắn nghi hoặc là trong những tư liệu đã tìm kiếm trước đó lại không nhắc gì tới quả Phong Tín, mà thái độ của chị đẹp thì hình như cũng không biết nó. Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc lấy làm khó hiểu, muốn bỏ ra lượng lớn chiến công để tra tìm tư liệu.
Vương Bảo Nhạc cảm thấy không yên tâm khi đi hỏi Tạ Hải Dương, trong lúc hắn ngồi đây suy tư thì trong đại điện trên đỉnh núi ở đảo chính của Thương Mang Đạo Cung, ba vị trưởng lão cao cao tại thượng của Thương Mang Đạo Cung đang ngồi cùng nhau, ai nấy đều lâm vào trầm tư.
Chuyện có thể khiến cả ba người cùng nhau bàn tán cũng rất ít, nhất là Du Nhiên đạo nhân, ông ta cũng chỉ xuất hiện lúc bách tử Liên bang vừa đến mà thôi, sau đó thì cứ mãi bế quan. Hôm nay, rõ ràng lại có đại sự nên ông ta không khỏi xuất quan đến đây.
Ba người chẳng suy tư được lâu thì Diệt Liệt Tử đã đanh mặt lại, dùng thanh âm khàn khàn mang theo uy nghiêm để nói.
“Hai chuyện mà Phùng đạo hữu đã nói, ta phản đối chuyện mở truyền tống trận cho nhóm bách tử Liên bang thứ hai tới, những kẻ này cán bản chẳng có chút giá trị gì cả!”
“Còn chuyện thứ hai ấy à, Phong Tín thụ rụng lá mới là trọng điểm, chúng ta cần phải cân nhắc cho thật kĩ mới được!”
“Chuyện nhóm bách tử Liên bang thứ hai đến đã được quyết định từ nhiêu năm trước, năm ngoái lại càng xác định là phải tiến hành việc này. Nay Diệt Liệt Tử ngươi lại đột nhiên đổi ý như thế, ngươi không đồng ý, Phùng mỗ cũng không đồng ý với quan điểm của ngươi!”
Phùng Thu Nhiên nhíu mày, trong lòng lại càng mệt mỏi hơn. Thật ra, kỳ hạn một năm đã qua, dựa theo ước định thì nhóm bách tử Liên bang thứ hai sẽ phải truyền tống tới đây. Nhưng một mặt là phe của Diệt Liệt Tử ngày càng cường thế, mặt khác thì là ngày càng có nhiêu người của cô phản đối. Điêu này khiến cho việc xúc tiến kế hoạch hợp tác cùng Liên bang của Phùng Thu Nhiên lại càng khó khán hơn, Lân nào cũng phải thông qua thỏa hiệp và trao đổi nhất định.
"filepos0011946746">

Bạn cần đăng nhập để bình luận