Tam Thốn nhân Gian

Chương 553

Chương 553Chương 553
LÝ HÀNH VĂN VÀ PHÙNG THU NHIÊN
Phùng Thu Nhiên vừa nói xong thì Hứa Minh lẫn Lục Vân đều nghiêm mặt lại, cung kính đứng đó chờ chỉ thị của sư tôn.
Thấy vẻ mặt của hai đệ tử mà mình xem trọng nhất, trong lòng Phùng Thu Nhiên cũng được an ủi phân nào, sau khi trầm ngâm thì mới từ tốn nói.
“Chắc các con cũng biết về đợt thí luyện vào bảy ngày sau rồi. Ta muốn hai người các con dốc hết sức lọt vào top 3 trong đợt thí luyện này, lấy được hai suất!”
“Một suất trong đó phải nhường lại cho người tham gia thí luyện của Liên bang vào phút cuối... Chuyện này vi sư sẽ đền bù tổn thất gấp mấy lần cho các con!”
Phùng Thu Nhiên nói xong, hai mắt sáng quắc nhìn về phía hai đệ tử của mình.
Hứa Minh và Lục Vân im lặng một lúc, sau đó Lân lượt ôm quyền, gật đầu đồng ý.
Để ý thấy dù vẻ mặt của hai vị đệ tử này không thay đổi gì, nhưng Phùng Thu Nhiên vẫn nhận ra dao động trong lòng họ. Cô cũng biết yêu cầu này của mình thật sự không hợp lý chút nào, nhưng nay cô cũng không còn cách nào khác nên sắc mặt cũng dịu lại, dịu dàng nói.
“Vi sư hứa, người nào nhường suất thì khi tu vi đột phá vào Nguyên Anh sẽ được quán đỉnh một lần, để người đó vừa đột phá đã lên đến Nguyên Anh trung kỳ!”
Lời này vừa ra thì cả Hứa Minh lẫn Lục Vân đều biến sắc, ánh mắt lóe sáng. Trước đó, đúng là bọn họ có phần bất mãn với yêu cầu của sư tôn, nhưng nếu phần đền bù là cái này thì cả hai đều rục rịch, ý chí chiến đấu dâng cao.
“Sư tôn, nếu như chỉ có một suất thì sao?”
Lục Vân đột nhiên mở miệng hỏi.
“Một suất cũng được, nhưng đây giới hạn cao nhất!” Phùng Thu Nhiên im lặng một lúc rồi khoan thai nói.
“Sư tôn, lần thí luyện tranh giành nội bộ này, muốn vào được top 3 thì dù là hai người bọn con cũng phải toàn lực ứng phó mới được. Cho nên... căn bản không thể giúp đỡ tu sĩ Liên bang được... Lại càng không càn nói đến chuyện nhường suất cuối nữa. Nếu như mặc kệ tu sĩ Liên bang, chỉ riêng hai người bọn con dốc sức tranh giành thì xác suất thành công sẽ cao hơn. Cùng lắm thì đợi đến khi thí luyện chấm dứt, bọn con lấy được lá Phong Tín xong lại đưa cho người của Liên bang để họ đến Bái
Cung các là được.
Hứa Minh ngẫm nghĩ một lúc rồi nhìn v'ê phía Phùng Thu Nhiên.
Phùng Thu Nhiên nhíu mày toan lên tiếng, nhưng sau khi nghĩ kĩ thì cũng hiểu được, nếu như gượng ép quá thì sẽ khiến nhiệm vụ này khó khăn hơn rất nhiêu. Dù sao thì vừa phải giúp đỡ tu sĩ Liên bang, lại còn phải đề phòng cường địch, mà quy tắc thí luyện lần này lại vô cùng đặc thù. Phùng Thu Nhiên suy nghĩ xong thì cũng hiểu rõ suy nghĩ của mình lúc trước có phần viển vông.
Sau khi suy nghĩ, Phùng Thu Nhiên cảm thấy dù Liên bang không vào top 3, không đúng với đề nghị của Diệt Liệt Tử, nhưng chỉ cân cuối cùng mình cho bách tử Liên bang một chiếc lá Phong Tín thì từ góc độ nào đó cũng xem như đã đạt yêu cầu, cùng lắm thì khi đó lại tranh luận với Diệt Liệt Tử một phen nữa là được...
Đồng thời, nếu như sau khi thí luyện kết thúc, đệ tử Liên bang dùng lá Phong Tín tiến vào Bái Cung các, cuối cùng lấy được thân phận đệ tử chính thức của Thương Mang Đạo Cung thì sẽ giúp ích rất nhiều cho kế hoạch xúc tiến quan hệ của mình. Đến lúc đó thì có thể dàn xếp tất cả những nguy cơ còn tồn tại với Diệt Liệt Tử!
Nghĩ tới đây, Phùng Thu Nhiên biết mình không thể chần chừ được nữa, nhất định phải quyết đoán mới được nên đành cắn răng.
“Cứ cố gắng hết sức đi, nếu như... thật sự không thể giúp gì được thì cứ làm việc của mình là được!”
Nghe Phùng Thu Nhiên nói vậy, Lục Vân và Hứa Minh đều thầm thở phào một hơi. Mặc dù hai người không đến mức xem thường tu sĩ Liên bang, nhưng lại không đến mức có hảo cảm, dù vậy, họ vẫn cảm thấy bên kia sẽ liên lụy đến mình. Nay nghe được quyết định của sư tôn, bọn họ suy nghĩ một lúc, lại hỏi thêm vài điêu vặt vãnh, sau khi
nghe Phùng Thu Nhiên nói một vài quy tắc trong khu thí luyện ra xong thì cả hai mới cung kính rời đi.
Nhìn bóng lưng của hai đệ tử rời đi, Phùng Thu Nhiên thầm thở dài một tiếng. Sau khi suy nghĩ, cô lại gọi người canh cửa đến, dặn dò gọi ba người Vương Bảo Nhạc, Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo đến bái kiến.
Phùng Thu Nhiên vẫn rất xem trọng bách tử Liên bang, nhất là tiến độ tu vi của họ nên khi Triệu Nhã Mộng hay Khổng Đạo tấn chức Kết Đan thì cô đều nhanh chóng nhận được tin.
Trong lúc Phùng Thu Nhiên gọi ba người Vương Bảo Nhạc tới thì trong đảo chính của Thương Mang Đạo Cung này, Diệt Liệt Tử cũng gọi đệ tử thân truyền duy nhất của mình là Độc Cô Lâm đến động phủ để dặn dò.
“Lâm Nhi, con đã chuẩn bị cho việc thí luyện này thế nào rồi?”
Diệt Liệt Tử nhìn người đệ tử toàn thân phát ra khí tức báng hàn ở trước mặt mình, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng, sau đó khoan thai hỏi.
“Trở thành người đứng đầu hoàn toàn không thành vấn đề gì.”
Vẻ mặt của Độc Cô Lâm vẫn lạnh lùng như cũ, giọng điệu cũng vô cùng bình tĩnh.
“Thứ ta muốn không phải con giành được hạng đầu, mà là... khiến cho trận thí luyện này không còn ai khác ngoài hạng nhất, con có làm được không!”
Diệt Liệt Tử nheo mắt lại nhìn về phía Độc Cô Lâm.
“Loại hết những người khác à, con sẽ cố gắng hết sức.” Độc Cô Lâm suy nghĩ một lúc, giọng điệu vẫn bình tĩnh không chút thay đổi.
“Hay lắm, Lâm Nhi, Lân thí luyện này, ta cho phép con mở phong ấn của bản thân vào lúc thích hợp để giải phóng toàn bộ
chiến lực, để cho tất cả mọi người trong Thương Mang Đạo Cung này biết rõ đệ tử của Diệt Liệt Tử ta tuyệt thế vô song đến nhường naò!!”
Trong đôi mắt của Diệt Liệt Tử ánh lên tia sáng kỳ dị, trên mặt lại mang theo vẻ chờ mong.
“Nêu là như vậy thì...”
Khóe miệng Độc Cô Lâm nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Diệt Liệt Tử, cuối cùng nói ra năm chữ.
“Như sư tôn mong muốn.”
Hắn lúc này cùng với nụ cười lạnh lẽo kia khiến cho một cỗ cảm giác bá đạo ẩn sâu trong cơ thể hắn giống như sắp mất khống chế mà bạo phát ra. Diệt Liệt Tử cảm nhận xong thì vẻ tán thưởng trong mắt lại càng mạnh hơn. ông biết người đệ tử này của mình vô cùng phi phàm, chẳng những là chiến thể tinh trần chủ sát phạt hiếm gặp trong giới tu hành, lại có ngộ tính kinh
người, tốc độ tu hành tiến bộ cực nhanh, thậm chí có thể đột phá vào Nguyên Anh từ lâu.
Chẳng qua mục tiêu của hắn rất lớn, muốn làm cho trụ cột của mình được hoàn mỹ không chút khiếm khuyết nào, nên dựa vào tính chất đặc thù của chiến thể tinh trần sẵn có, dùng một loại bí pháp tuyệt thế của Thương Mang Đạo Cung để tự phong ấn bản thân, muốn nhân lúc đột phá sẽ lướt qua Nguyên Anh để tiến thẳng vào Thông Thần cảnh, sau đó lại phong ấn lần nữa, mục tiêu nhắm thẳng tới Hành Tinh cảnh sau Linh Tiên đại thành.
Từ xưa đến nay, người có thể làm được điểm này ở Thương Mang Đạo Cung, cuối cùng đều trở thành hàng đại năng. Đến cả Diệt Liệt Tử cũng phải thừa nhận, lúc mình ở Kết Đan e là có mười người cộng lại cũng không phải đối thủ của vị đệ tử này. Thậm chí, ông còn biết rõ, với tư chất và tu vi của mình, nếu không phải Thương Mang Đạo Cung thật sự đã sụp đổ thì đệ tử cỡ này nhất định sẽ được những trưởng tôn Hằng
Tinh trong tông môn tranh nhau muốn thu làm đồ đệ dưới trướng.
Có thể nói, Phùng Thu Nhiên cho ràng vốn liếng của Diệt Liệt Tử chính là tu vi của bản thân, nhưng thực ra một phần vốn liếng khiến Diệt Liệt Tử tự tin ngần ấy đến từ một đệ tử của ông ta.
Người đệ tử này chính là phần trả giá và cố gắng lớn nhất của Diệt Liệt Tử dành cho tông môn. Thậm chí, theo ông thấy, dù có hy sinh cả Liên bang, dùng biển máu và vong hồn ngập trời để tô điểm cho đại đạo của đệ tử mình cũng đáng giá.
Trong lòng Diệt Liệt Tử, đây mới là thiên kiêu, còn người của Liên bang chằng qua chỉ là gà đất chó sành mà thôi.
Vậy nên, Diệt Liệt Tử muốn để cho Độc Cô Lâm tỏa sáng trong Lân thí luyện này, sau đợt thí luyện này ông cũng sẽ lật bài hoàn toàn với Phùng Thu Nhiên. Đến lúc đó, mượn sự rung động của người trong toàn tông môn, ông nắm chắc có thể chiếm được thế chủ đạo để bắt đầu xâm lược và huyết
tế Liên bang.
Diệt Liệt Tử trong này hả hê thỏa chí thì cùng lúc đó, ba người Vương Bảo Nhạc, Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo đều nhận được lời gọi của Phùng Thu Nhiên, lập tức rời khỏi hòn đảo của mình để bay thẳng tới đảo chính của Thương Mang Đạo Cung.
Không bao lâu, cả ba đã Lân lượt tới nơi. Sau khi nhìn nhau một cái, mặc dù không nói gì, nhưng phần lớn đều đoán được nguyên nhân, cả ba nối gót người giữ cửa, đi đến động phủ của Phùng Thu Nhiên. Sau khi bái kiến và bước vào thì nhìn thấy Phùng Thu Nhiên với vẻ mặt mệt mỏi ngồi trên chủ vị.
“Bái kiến Phùng trưởng lão!”
Vương Bảo Nhạc lập tức ôm quyền bái kiến, Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo cũng vậy.
Phùng Thu Nhiên không nói gì, ánh mắt chỉ đảo qua ba người, nhìn cả ba cho thật kĩ, nhất là Vương Bảo Nhạc. Nếu như đổi
lại là lúc khác thì có lẽ cô sẽ lộ rõ vẻ mặt tán thưởng, nhưng nay nhìn xong thì cô lại thầm lắc đầu. Theo cô thấy, so với những đệ tử bình thường thì ba người Vương Bảo Nhạc rất ưu tú, nhưng so với hai đệ tử thân truyền của mình thì vẫn còn kém xa.
Phùng Thu Nhiên thầm thở dài một tiếng, thậm chí trong một thoáng cô cũng sinh ra dao động với suy nghĩ kết minh cùng Liên bang của mình. Hồi lâu sau, cô mới xoa trán, bỏ qua chuyện nói lời cổ vũ, chỉ chậm rãi nói.
“Hôm nay, ta gọi các ngươi đến chính là muốn thông báo ba người các ngươi sẽ làm đại diện của bách tử Liên bang tham gia thí luyện vào bảy ngày sau. Dù thành công hay thất bại thì ta cũng sẽ tranh thủ một chiếc lá Phong Tín cho các ngươi, mong là các ngươi... tự giải quyết cho tốt. Lui xuống đi, ta thấy hơi mệt rồi!”
Phùng Thu Nhiên nói xong thì nhắm nghiên hai mắt lại.
Ba người Vương Bảo Nhạc đều giật mình, nhìn ra có điêu gì đó không đúng, đồng thời cũng nghe ra vài điêu từ giọng điệu của Phùng Thu Nhiên. Rõ ràng cô cho rằng bọn họ không thể tự mình giành được lá Phong Tín.
Vương Bảo Nhạc nhướng mày không nói gì, sau khi đưa mắt nhìn nhau với hai người Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo thì xoay người rời đi. Sau khi bọn họ xoay lưng lại, Phùng Thu Nhiên đột nhiên mở mắt ra nhìn bóng lưng bọn họ, chợt lên tiếng lần nữa.
“Lứa bách tử Liên bang tiếp theo có thể đến đây hay không thì phải xem kết quả thí luyện Lân này... Vương Bảo Nhạc, nếu có ngày ngươi quay lại Liên bang thì hãy nói với Lý Hành Văn là, ta... đã cố gắng hết sức rồi...”
Nói xong, Phùng Thu Nhiên lại nhắm nghiên hai mắt, trong đầu bất giác xuất hiện thân ảnh rõ ràng vô cùng yếu ớt, nhưng lại thẳng tắp như kiếm đứng trước mặt cô của rất nhiêu nám trước.
Đã bao nám trôi qua, cô cũng không biết sự chấp nhận và xem trọng mà cô dành cho Liên bang khi đó rốt cuộc là vì xem trọng tiêm lực của Liên bang, hay là vì... thân ảnh ngời sáng nhìn thẳng vào mình khi ấy.
"filepos0012010480">

Bạn cần đăng nhập để bình luận