Tam Thốn nhân Gian

Chương 557

Chương 557Chương 557
BẮT ĐẦU
Chu Sơ Đạo cũng có chú ý tới ánh mắt của Độc Cô Lâm, nhưng sắc mặt lại méo xệch, trong lòng thâm thở dài. Nếu như không phải vì sư tôn nhất quyết ép hắn tham gia đợt thí luyện này thì hắn cũng chẳng muốn tới làm gì.
“Tội gì phải thế...”
Chu Sơ Đạo lắc đâu, hình dung giống hệt nông phu của hắn lại khòm lưng xuống, thoạt nhìn chẳng có chút khí chất nào. Nhưng đạo lữ Hoàng Vân San ở bên cạnh hắn thì dung mạo sáng bừng, mỗi ánh mắt, hành vi đều có sức hấp dẫn với xung quanh, không dụ hoặc mà còn hơn cả dụ hoặc, khiến cho không ít tu sĩ xung quanh thấy tim mình rộn ràng. Đành chịu thôi, Hoàng Vân San này chẳng những có dung mạo xinh đẹp, mà vóc dáng lại vô cùng nóng bỏng, trong lúc đi tới thì thân hình
thướt tha như rắn nước khiến người khác nhìn mà thèm thuồng.
Ngay cả Khổng Đạo cũng phải nhìn thêm vài lần...
Điêu này khiến cho sắc mặt của Chu Sơ Đạo lại càng nhăn nhiêu hơn. Hắn lắc đâu cùng đạo lữ đi về phía người của phe Du Nhiên đạo nhân, sau đó nhắm mắt lại, như thể chỉ cần mắt không thấy thì tâm không phiền vậy.
Khác với Khổng Đạo, mặc dù Vương Bảo Nhạc cũng nhìn lướt qua dáng người của Hoàng Vân San, nhưng ánh mắt của hắn lại nhanh chóng chuyển về phía Chu Sơ Đạo. Người này thoạt nhìn xấu xí nhưng Vương Bảo Nhạc tin vào trực giác của mình. Hắn cảm nhận được một tia hồn khí mà người ngoài không thể phát hiện được từ trên người của Chu Sơ Đạo này.
Cái gọi là hồn khí là một loại kiến giải của Minh Tông, bình thường là một đơn vị dùng để miêu tả số lượng oan hồn mà một người thường xuyên giết chóc nhiễm phải.
Vương Bảo Nhạc phát hiện hồn khí trên người Chu Sơ Đạo rất dày đặc, nhưng lại bị tướng mạo và kiểu khòm lưng của đối phương che giấu đi. Nhìn bộ dạng thì có vẻ hiên lành, trung thực, nhưng thực tế... Vương Bảo Nhạc đoán Chu Sơ Đạo nhất định cũng là kẻ giết chóc thằng tay.
“Thú vị lắm, vốn tưởng rằng một Độc Cô Lâm đã là đứng dẫu trong hàng đệ tử của Thương Mang Đạo Cung rồi, không ngờ lại còn một Chu Sơ Đạo giỏi che giấu thế này!”
Vương Bảo Nhạc như có điêu suy nghĩ, lúc này tiếng chuông lại vang vọng khắp nơi. Toàn bộ quảng trường lập tức im lặng lại, những người xung quanh cũng im tiếng sau khi các tu sĩ thí luyện bên trong ngừng nói.
Vương Bảo Nhạc cũng thu hồi ánh mắt, đứng cùng với Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo. Cả ba dõi mắt nhìn về phía trước, sau khi tiếng chuông vang lên chín Tân thì cửa đại điện bên trên mở ra, hơn mười tu sĩ Nguyên Anh lần lượt bước ra từ bên trong.
Sự xuất hiện của những tu sĩ Nguyên Anh này khiến cho tất cả đệ tử Thương Mang Đạo Cung lộ rõ vẻ cung kính. Sau khi đi ra, những tu sĩ Nguyên Anh cũng không nhìn đám người bên dưới mà chỉ dạt ra hai bên, cúi đầu về phía đại điện.
“Cung nghênh trưởng lão!”
Theo tiếng hô này vang lên, tất cả đệ tử Thương Mang Đạo Cung đứng bên trong hay bên ngoài quảng trường đều quay về phía đại điện rồi cúi đàu bái lạy. Trong đại điện, Phùng Thu Nhiên ở giữa, Diệt Liệt Tử bên trái, Du Nhiên đạo nhân bên phải, khoan thai bước ra.
Bọn họ vừa xuất hiện thì lập tức có từng đợt tu vi dao động vượt xa Nguyên Anh phát ra từ người họ khiến cho gió cuốn mây trôi, đất trời biến hóa. Thậm chí, giữa không trung còn xuất hiện một dòng xoáy ầm ầm chuyển động như có thể nuốt chửng mọi thứ khiến cho các đệ tử đều giật mình, càng thêm kính nể.
Khí tức của Vương Bảo Nhạc cũng ngưng tụ lại, cúi đầu bái kiến, bên tai nghe thấy tiếng nói của Diệt Liệt Tử vang vọng khắp quảng trường.
“Lần thí luyện này lấy top 3 được ban thưởng lá Phong Tín, giành được tư cách tiến vào Bái Cung các, khắc tên lên đạo điệp, trở thành đệ tử chính thức của Thương Mang Đạo Cung!”
“Đệ tử có tên trên đạo điệp thì sẽ có thân phận khác hoàn toàn, cũng có thể lấy lệnh bài thân phận của mình để điêu khiển đại trận của cổ kiếm ở một trình độ nhất định, đồng thời... chỉ có những đệ tử được ghi tên lên đạo điệp mới được xem như tu sĩ của Thương Mang Đạo Cung ta!”
Giọng nói đày uy nghiêm của Diệt Liệt Tử vang vọng khắp nơi, lộ ra một cỗ sát phạt khiến người ta không dám nghi ngờ.
Phùng Thu Nhiên mặt mày lạnh tanh đứng im ở đó không nói lời nào, Du Nhiên đạo nhân cũng mỉm cười không nói gì. Rõ ràng ba người đã bàn bạc với nhau trước, Lân thí
luyện này sẽ do Diệt Liệt Tử làm chủ trì, dù Phùng Thu Nhiên không muốn nhưng lại phải đồng ý. Chắc là bọn họ đã thỏa hiệp gì đó với nhau.
Sau khi Diệt Liệt Tử nói xong những câu đó thì trong mắt ánh lên tia sáng sắc lẹm, trầm giọng nói tiếp.
“Về phân nơi thí luyện... Sẽ được tiến hành trong Thiên Huyễn Vạn Pháp Trận, chi nhánh của chủ trận Thương Mang Đạo Cung. Còn quy tắc... bây giờ các ngươi hãy nghe cho kỹ đây, lão phu chỉ nói một Lân mà thôi!”
Diệt Liệt Tử vừa nói đến đây thì người trên quảng trường đều tập trung cao độ. Vương Bảo Nhạc, Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo cũng tập trung lắng nghe quy tắc thí luyện thật kĩ.
Dù sao thì quy tắc cũng vô cùng quan trọng, bằng không thì xem như Lân thí luyện này chằng công bằng gì cả. Dù sao thì trong sáu trăm người này có đủ Kết Đan sơ, trung và hậu kỳ kia mà.
Thế nên, mặc dù trước đó chưa biết quy tắc ra sao nhưng Vương Bảo Nhạc đoán là quy tắc này ắt hẳn sẽ bảo vệ phần nào cho những người yếu khiến cho lần thí luyện này thoạt nhìn có vẻ công bằng một chút, còn sự thật ấy à... Đương nhiên vẫn là kẻ thắng làm vua rồi!
Trong lúc cả bên trong lẫn bên ngoài quảng trường đều nghiêm túc lắng nghe thì thanh âm hờ hững trước sau như một của Diệt Liệt Tử lại vang vọng.
“Sáu trăm người tham gia thí luyện các ngươi, sau khi tiến vào nơi thí luyện thì mỗi người sẽ nhận được một chiếc chìa khóa do trận pháp tạo thành.”
“Cứ cách mười hai canh giờ thì sẽ tính là một ngày, nơi thí luyện của các ngươi sẽ mở ra một lần truyền tống với phạm vi bao trùm toàn bộ. Đến lúc đó, người có chìa khóa sẽ mất một chiếc xem như cái giá phải trả để chống lại truyền tống chi lực, tránh bị truyền tống đi. Người không có chìa khóa thì sẽ bị cưỡng chế truyền tống, đào thải ra khỏi trận chiến.”
Diệt Liệt Tử vừa nói ra, dù những người xung quanh đã cố gắng nhẫn nhịn, nhưng sau khi nghe quy tắc thí luyện này xong thì ai nấy đều giật mình đổi sắc, nhịn không được mà bắt đầu bàn tán xôn xao.
Quy tắc thí luyện kiểu này, chẳng những mẩy người Vương Bảo Nhạc chưa từng thấy, mà ngay cả đệ tử Thương Mang Đạo Cung cũng chưa từng nghe nói đến bao giờ. Mặc dù đơn giản mà nói thì quy tắc này là chế độ đào thải, nhưng những người thông minh sẽ nhận ra sự tàn khốc bên trong quy tắc thí luyện này.
“Loại quy tác này nhất định sẽ thảm thiết lắm!”
“Ngoại trừ bản lĩnh của cá nhân, bảo vệ chìa khóa của mình và cướp chìa khóa của người khác thì kiên trì đến cuối mới là điểm quan trọng nhất.”
“Mỗi Lân truyền tống đều tốn một chìa khóa, như vậy đại biểu số lượng chìa khóa sẽ ngày càng ít hơn... Nếu như vậy, chỉ cần sáu trăm người kia không đánh nhau thì
mười hai canh giờ sau, toàn bộ chìa khóa đều sẽ biến mất. Đương nhiên, đây là chuyện không thể nào!”
Hứa Minh lẫn Lục Vân đều nhíu mày. Trước đó, bọn họ cũng không biết toàn bộ quy tắc, nay nghe xong thì cũng hiểu được biến số của quy tắc này quá lớn. Hoàng Vân San cũng lộ ra vẻ suy tư, sau đó lại quay sang thấp giọng bàn bạc với Chu Sơ Đạo. Chỉ có Độc Cô Lâm là vẫn lạnh lùng như cũ, dường như không hề quan tâm tới quy tắc này.
Vương Bảo Nhạc nghe quy tắc này xong cũng như có điều suy nghĩ, Triệu Nhã Mộng đứng bên cạnh hắn thì thoáng nhíu mày, thầm thôi diễn và phân tích. Thực tế, loại quy tắc này gần như là cá lớn nuốt cá bé trắng trợn, tuy khá giống với suy đoán của cô trước đó nhưng vẫn có điều khác biệt.
“Quy tắc này sẽ khiến đợt thí luyện có đủ yếu tố may mắn, giúp những kẻ yếu có thêm chút thủ đoạn. Nhưng nó cũng có nguy hiểm cực lớn, thậm chí là có thể dẫn
đến hỗn chiến!
Triệu Nhã Mộng truyền âm nói với Vương Bảo Nhạc và Khổng Đạo.
Khổng Đạo nghe xong thì nhíu mày gật đầu, lòng thầm suy tư. Vương Bảo Nhạc đột nhiên mỉm cười, dù không nói chuyện nhưng hắn đã nghĩ kỹ rồi, cái gọi là quy tắc này vừa quan trọng mà lại không quan trọng, cứ phức tạp hóa vấn đề lên thì được gì, xét cho cùng thì vẫn là... mạnh được yếu thua mà thôi!
Trong tiếng bàn tán của tất cả mọi người, nhất là những người tham gia thí luyện ở giữa quảng trường cũng châu đầu ghé tai, ánh mắt của Diệt Liệt Tử lại càng lạnh lùng hơn.
“Ồn ào quá!”
Ông ta đột nhiên lên tiếng, thanh âm 'âm 'âm vang vọng khắp nơi như sấm rền khiến cho tâm thân của tất cả mọi người chấn động mãnh liệt, lập tức im lặng lại.
“Ọuy tắc chính là như vậy, sau mỗi lần truyền tống để loại trừ, mãi cho đến khi sáu trám người các ngươi bị loại chỉ còn ba người hoặc ít hơn thế thì lãn thí luyện này sẽ lập tức chấm dứt. Nếu như cuối cùng còn lại ba người thì mỗi người sẽ nhận được một chiếc lá Phong Tín, nếu còn lại hai người thì mỗi người một lá, chiếc thứ ba cả hai người sẽ tự mình chia, nếu như chỉ có một người... vậy thì người đó sẽ nhận được toàn bộ lá Phong Tín.”
“Bây giờ, bắt đầu truyền tống!”
Diệt Liệt Tử vừa nói xong thì giơ tay phải lên, dòng xoáy trên bầu trời phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, tạo thành một lực hút cực mạnh, nháy mắt đã hút hết sáu trám người tham gia thí luyện, bao gồm cả Vương Bảo Nhạc vào trong.
Thí luyện, bắt đầu!
"filepos0012090460">

Bạn cần đăng nhập để bình luận