Tam Thốn nhân Gian

Chương 561

Chương 561Chương 561
BÁ LỘ VỪA HIỆN
Trong lúc lao ra, Vương Bảo Nhạc giơ tay phải lên, phi kiếm ba màu bắn ra, bay vòng quanh người hắn, phát ra khí thế sắc bén. Lại có một thanh bay xuống dưới chân Vương Bảo Nhạc giống hệt như hắn đang đạp kiếm bay tới. Nhìn từ xa, mái tóc của Vương Bảo Nhạc tung bay, kiếm quang hai màu kinh thiên, bay nhanh về phía xa với tốc độ hệt như tia chớp.
Thấy Vương Bảo Nhạc nói đi là đi, khí thế hùng hồn như vậy, Khổng Đạo không khỏi biến sắc. Nhất là sau khi ngẩng đầu nhìn lên bản đồ trời đêm, hắn thấy gần chỗ bọn họ có ba thanh chìa khóa tụ lại cùng nhau đang nhanh chóng tới gần nơi này, mục tiêu quả nhiên đúng là bọn họ. Rõ ràng đám người kia cũng đã phát hiện Vương Bảo Nhạc đang đến gần, lúc này chẳng những không hề dừng lại mà chúng còn
táng tốc, phỏng chừng tối đa một nén nhang nữa là hai bên sẽ chạm mặt.
Chuyện này khiến Khổng Đạo lo lắng vô cùng, vội vàng đuổi theo, đồng thời cũng hô to.
“Bảo Nhạc, ngươi đợi đã, chúng ta không biết thân phận lẫn tu vi của đối phương, không thể xông lên đánh thẳng mặt được đâu, đánh lén mới là lựa chọn tốt nhất!”
Thấy Vương Bảo Nhạc và Khổng Đạo một trước một sau bay đi, Triệu Nhã Mộng cũng ngớ người ra, như vậy thì chẳng khác gì những phân tích và phán đoán của cô trước đó đều đổ sông đổ biển. Triệu Nhã Mộng lại càng đau đâu hơn, thân thể cũng nhảy lên đuổi theo bọn họ, vừa đuổi vừa nói.
“Bảo Nhạc, phải cấn thận những tu sĩ trong trạng thái ẩn hình ở xung quanh đấy! Khi nãy ta vừa tính toán thử một lượt, hiện tại đã có hơn một trám người biến mất trên bản đồ rồi!”
Trong lúc Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo thi nhau lên tiếng, Vương Bảo Nhạc lại đẩy nhanh tốc độ hơn nữa. Hắn đã nghe thấy những lời hai người kia nói nhưng hắn cũng có phán đoán của riêng mình. Mặc dù hành động này thoạt nhìn có vẻ lỗ mãng, nhưng Vương Bảo Nhạc lại cảm thấy như thế mới phù hợp với công pháp của mình, quan trọng nhất là hắn có tự tin này!
Dù chỉ là Kết Đan trung kỳ, nhưng trong đợt thí luyện này, tu vi cao phần lớn cũng là Kết Đan hậu kỳ, Vương Bảo Nhạc không cho rằng mình sẽ thua kém bọn họ. Huống hồ gì... cho dù có Kết Đan đại viên mãn đi nữa thì hắn vẫn có lòng tin, vì hắn có Chúc Đoạt Đế Khải.
“Đã an phận ở Thương Mang Đạo Cung này quá lâu nên ta đã sắp quên mất cảm giác làm cao là gì rồi... Nếu như Phùng Thu Nhiên đã không thể áp chế nổi Diệt Liệt Tử, nếu như Thương Mang Đạo Cung đã không muốn để nhóm bách tử Liên bang truyền tống tới đây, vậy thì... Ta sẽ phô bày thực lực, quyết liêu một phen trong vùng đất thí
luyện này cho Thương Mang Đạo Cung thấy!”
“Tuy lui bước và che giấu chiến lực có ưu điểm rất lớn trong tình thế hiện nay, nhưng đó không phải lựa chọn của ta!”
Hai mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên tia sáng sắc lẹm. Hắn hít sâu một hơi, đẩy nhanh tốc độ, toàn thân như hóa thành một tia chớp, 'âm ầm lướt qua như xé rách trời xanh, lao thẳng đến chỗ ba chiếc chìa khóa cũng đang dùng tốc độ cực nhanh tới kia.
Nhìn bản đồ trời đêm thì tốc độ của hai bên đều không hề chậm, lúc này khoảng cách của hai bên liên tục rút ngắn, cách nhau chỉ chừng trám dặm.
Mà cách đó ngoài trám dặm, lúc này cũng có hai nam một nữ đang bay nhanh trên bầu trời. Hai tu sĩ nam kia có một người là trung niên, ánh mắt đầy vẻ hung ác, người còn lại là thanh niên với đôi mắt hẹp dài, thoạt nhìn có vẻ âm lãnh, cô gái còn lại thì vô cùng xinh đẹp.
Ba người này đều là đệ tử thuộc phe Diệt Liệt Tử, lại quen thân với nhau, cả ba cũng có chút danh tiếng trong Thương Mang Đạo Cung. Tu vi cũng thuộc dạng nằm giữa trong đợt thí luyện này, mặc dù chỉ là Kết Đan trung kỳ chứ không phải hậu kỳ, nhưng cả ba người phối hợp với nhau, dù gặp phải Kết Đan hậu kỳ thì vẫn có sức để đánh một trận.
“Biết rõ là ba người chúng ta đang tới gần, ba kẻ này chẳng những không đi mà một tên trong số đó lại còn chủ động xông tới, tốc độ cũng không chậm chút nào...”
Trong lúc phi hành, cô gái kia nhíu mày lên tiếng.
“Không phải là gặp được Kết Đan hậu kỳ đấy chứ...”
“Làm gì có chuyện trùng hợp như thế được. Lần này chỉ có chừng vài chục người là Kết Đan hậu kỳ mà thôi, cứ yên tâm đi. Nhưng mà kẻ này đúng là rất kỳ quái, nếu thật sự là Kết Đan hậu kỳ thì cùng lắm chúng ta cứ tránh đi thật xa là được. Chắc
hẳn đối phương cũng không muốn bị thương ngay khi vừa bắt đầu đâu. Nếu như không phải Kết Đan hậu kỳ... Mặc dù không tiện giết người, nhưng vẫn có thể đánh gãy tứ chi để răn đe!”
Gã trung niên hung ác trong ba người nhếch môi cười gằn, trong mắt của hai người khác cũng lộ hàn quang.
“Nếu như là ba tên Liên bang thấp kém kia thì vẫn có thể giết chết!”
Cô gái kia mỉm cười, trên gương mặt xinh đẹp ánh lên vẻ tàn nhẫn.
Sau khi hạ quyết định, ba người cố ý chậm lại một chút. Dù sao thì đối phương cũng chẳng chạy đi đâu được, cứ nhàn hạ một chút thì hơn. Trong lúc giảm tốc độ thì cả ba lại vận chuyển tu vi, duy trì trạng thái tốt nhất, thậm chí còn tách ra một chút rồi thả pháp bảo bay quanh người. Lúc này, Vương Bảo Nhạc còn cách hơn trăm dặm lại đang lướt nhanh tới, chỉ còn cách ba người bọn họ không đến bảy mươi dặm.
“Bảy mươi dặm... Đại khái còn chừng nửa nén nhang, tên này vội đến dâng chìa khóa như thế, lát nữa chúng ta cắt tứ chi của hắn muộn một chút, xem như cảm ơn.”
Tu sĩ trung niên hung tợn kia liếm môi, quay đầu lại nhìn quanh, muốn tìm nơi thích hợp để bao vây, đề phòng đối phương bị đánh bại sẽ bỏ trốn.
Nhưng ngay khi hắn quay đầu lại tìm kiếm vị trí thì cô gái xinh đẹp bên cạnh hắn đột nhiên thở hổn hển, giọng cũng bất giác cao hơn.
“Không phải bảy mươi dặm, trời ạ, tốc độ của kẻ này...”
Sau khi cô gái la lên như thế, thanh niên bên cạnh cũng hoảng sợ hét toáng lên.
“Ba mươi dặm!”
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, đợi đến khi tu sĩ trung niên ngơ ngác ngẩng đàu lên nhìn thì đồng tử đột nhiên co rụt lại. Hắn không căn phải nhìn lên bản đồ trời đêm nữa, bởi vì ở phía chân trời trong
tầm mắt của hắn lúc này lại có một tia sét ầm ầm lao thằng về phía ba người bọn họ với tốc độ cực nhanh.
Tốc độ nhanh đến mức khiến người ta nhìn mà rợn người, chớp mắt trước vẫn còn đang ở chân trời, nháy mắt tiếp theo... đã xuất hiện ở ngay trước mặt.
Tiếng sấm rền trời, tia chớp do lôi pháp của Vương Bảo Nhạc hóa thành lan ra, phối hợp với tốc độ đáng sợ kia khiến cho phạm vi mấy trám trượng xung quanh đều tràn ngập từng luồng sấm chớp thô to. Những tia chớp này lướt nhanh tới, từ xa nhìn lại thì giống hệt như một cơn bão điện từ đang di chuyển.
Thậm chí, cả ba người không kịp phản ứng gì nhiều thì đã cảm nhận được một cỗ dao động khí tức vô cùng khủng bố lan ra xung quanh, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ bọn họ. Tốc độ cực nhanh kia khiến cho bọn họ không nhìn thấy cụ thể, chỉ cảm thấy như có lôi kiếp trong truyền thuyết giáng lâm. Xung quanh chỉ toàn là tia chớp giáng kín
trời, 'âm 'âm nổ tung ngay trước mặt bọn họ. Đồng thời, lại có một cơn gió rát buốt ập thẳng vào mặt khiến toàn thân bọn họ đau đớn không thôi.
Lúc này, lại có tiếng 'âm 'âm vang vọng khắp nơi, cô gái kia hét thảm một tiếng, tất cả pháp bảo quanh người cô ta cũng lập tức bị đánh nát, miệng hộc máu tươi, thân thể bắn ngược ra sau như diều đứt dây. Thanh niên bên cạnh cô cũng vậy, pháp bảo do hắn lấy ra đều không trụ nổi dưới sấm sét, tất cả nổ tung, thân thể của hắn cũng bay ngược lại.
Chỉ có tu sĩ trung niên kia, nhờ vào tu vi Kết Đan trung kỳ đỉnh phong nên mới đỡ hơn phần nào, nhưng miệng vẫn rỉ máu tươi, thân thể nhanh chóng lùi lại, trong lòng dậy sóng.
“Không biết là vị đệ tử thần truyền nào, tại hạ Lữ Tụng, nếu đắc tội nơi nào xin mong sư huynh đừng trách...”
Lữ Tụng run rẩy vội hét lên, sức mạnh của người vừa tới khiến hắn ta phải giật mình
hoảng sợ. Đồng thời, hắn ta còn thấy loáng thoáng bên trong biển lôi điện kia còn có một thân ảnh tựa như chiến thăn nhưng không thể nhìn rõ bộ dạng nên chẳng biết là ai.
Mặc dù thân ảnh đó hơi tròn một chút, không giống với mấy vị không thể trêu chọc trong trí nhớ của hắn ta lắm, nhưng lúc này hắn ta không kịp nghĩ nhiều nữa, theo bản năng cảm thấy đối phương nhất định là vị thân truyền nào đó!
Chẳng những hắn đoán như thế mà cô gái lẫn thanh niên bị đánh bay ngược ra ở phía sau cũng cho là như vậy, trong mắt ánh lên đày vẻ sợ hãi, thậm chí là nịnh nọt.
Nhưng sau khi Lữ Tụng lên tiếng, thanh âm bình tĩnh của Vương Bảo Nhạc lại vọng ra từ bên trong màn sấm.
“Thân truyền? Có ăn được không?”
Ngay khi thanh âm này lọt vào tai của ba người Lữ Tụng thì Vương Bảo Nhạc đã bước ra, đến trước mặt Lữ Tụng miệng rỉ
máu và hoảng sợ tột độ kia. Không đợi người này nhìn rõ thì Vương Bảo Nhạc đã giơ tay lên trảo một cái, lấy chìa khóa trong ngực của hắn ta, sau đó đạp một cước lên đùi phải của đối phương. Rắc một tiếng, trong tiếng kêu la thảm thiết của Lữ Tụng, chân phải của hắn ta lập tức gãy nát.
Sau đó, Vương Bảo Nhạc không hề dừng bước, dùng đúng chiêu này với cô gái lẫn tên thanh niên kia, sau khi lấy chìa khóa xong thì đạp gãy xương chân. Lúc này, Vương Bảo Nhạc mới đứng giữa không trung, lạnh lùng nhìn ba kẻ đang vô cùng hoảng sợ, trên mặt đầy vẻ không dám tin sau khi nhìn thấy rõ gương mặt của hắn.
“Ngươi... ngươi... sao có thể như thế được!!”
“Tên Liên bang thấp...”
“Vương Bảo Nhạc!”
Ba người chỉ cảm thấy trong đầu như bùng nổ, một cảm giác phi thực tế đến mức hoang đường dâng trào khiến cả ba hoảng sợ. Nhưng cảm giác này vừa dâng trào thì
thanh âm lạnh lẽo của Vương Bảo Nhạc đã vang lên bên tai bọn họ.
“Liên bang thấp gì hả?”
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Vương Bảo Nhạc, ba người kia đột nhiên run rẩy, cảm giác hoang đường trong lòng lại bị sợ hãi bao trùm.
"filepos0012172788">

Bạn cần đăng nhập để bình luận