Tam Thốn nhân Gian

Chương 565

Chương 565Chương 565
ĐÂY LÀ... ĐẾ KHẢI TRONG TRUYỀN
THUYẾT!
Vốn trên quảng trường của Thương Mang Đạo Cung hiện nay chằng có ai chủ động theo dõi ba người Vương Bảo Nhạc làm gì, cùng lắm là nhìn lướt qua lúc theo dõi nhìn ảnh khác mà thôi.
Thế nên ,dù người ở bên ngoài cũng có thể thấy bản đồ chìa khóa trong vùng đất thí luyện đi chăng nữa thì cũng không mấy người chú ý đến chuyện ba chiếc chìa khóa của họ biến thành sáu chiếc cho lắm. Chỉ có bách tử Liên bang đứng nép một bên trên quảng trường là luôn dõi mắt nhìn chằm chằm vào khung hình của ba người Vương Bảo Nhạc mà thôi.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Vương Bảo Nhạc lướt nhanh tới và ra tay đạp gãy xương đùi của ba đệ tử Thương Mang Đạo Cung trong nháy mắt. Khi thấy chìa khóa tăng lên gấp ba, ai nấy đều hưng phấn không thôi, chẳng qua không dám hét to. Lúc này, ngay cả Lý Di cũng im lặng không nói gì, bởi vì bọn họ đã biết điểm quan trọng của đợt thí luyện này từ chỗ ba người Vương Bảo Nhạc.
Mãi cho đến khi nhìn thấy trận chiến của Vương Bảo Nhạc và đám người Lý Bân, thấy kinh mạch đáng sợ và hành động giết chóc tàn nhẫn của Vương Bảo Nhạc thì hô hấp của họ dần dồn dập lên, cũng không nhịn được mà xôn xao một chút, cũng vì vậy nên khiến những đệ tử Thương Mang Đạo Cung ở xung quanh chú ý tới.
Tuy lúc những đệ tử Thương Mang Đạo Cung này phát hiện có điêu bất thường mà nhìn qua thì quá trình giết chóc của Vương Bảo Nhạc đã chấm dứt, nhưng chuyện chìa khóa của ba người Vương Bảo Nhạc từ ba chiếc biến thành sáu chiếc, rồi lại thành
mười ba chiếc trên bản đồ chìa khóa của vùng đất thí luyện vẫn khiển cho không ít người giật mình kêu to sau khi nhìn thấy.
“Chỗ Liên bang... số lượng chìa khóa thay đổi rồi!”
“Hả? Mười ba chiếc! Ta không nhìn lầm đấy chứ? Khi nãy không để ý lắm, sao khi không bọn họ lại có nhiêu chìa khóa thế này?”
“Chuyện này không đúng!”
Những tiếng kêu to này lại khiến cho nhiêu người chú ý hơn, chẳng mấy chốc, trên quảng trường càng lúc càng có nhiêu đệ tử Thương Mang Đạo Cung nhìn về phía màn hình của ba người Vương Bảo Nhạc, ai nấy đều bị số lượng mười ba chiếc chìa khóa của họ làm cho giật mình. Phải biết là hiện nay người sở hữu nhiều chìa khóa nhất trong vùng đất thí luyện Độc Cô Lâm chỉ mới có hơn bốn mươi chiếc.
Tiếp theo là đám người Chu Sơ Đạo, mỗi người đều có chừng hai mươi mấy chiếc,
cực kì bắt mắt trên bản đồ trời đêm, mà sổ lượng chìa khóa của mấy người Vương Bảo Nhạc lại đứng thứ sáu.
Trong cục diện loạn chiến thế này mà lại giữ được nhiêu chìa khóa như thế, theo người ngoài thấy thì đây rõ ràng là hành vi thiếu khôn ngoan. Dù sao thì việc đó dễ dẫn tới nhiêu kẻ rình mò, nên lúc này tuy có người kinh ngạc kêu to, nhưng phần lớn đều thăm lắc đầu, cũng có không ít kẻ vốn xem thường Liên bang bắt đàu lộ rõ vẻ mỉa mai.
Cũng chính vì vậy nên không ai chú ý hành vi giết chóc của Vương Bảo Nhạc, ngay cả mấy người Diệt Liệt Tử cũng như vậy. Dù sao thì... sáu trám hình ảnh, mọi người không thể chú ý theo dõi từng cái một được, nhất là những người mất chìa khóa, mất tích trên bản đồ thì sẽ thường nấp ở một bên không di chuyển.
Nhưng việc này cuối cùng vẫn không thể giấu được, nhất là tiếp theo có không ít người bắt đầu để ý tới màn hình chỗ ba
người Vương Bảo Nhạc, muốn xem bọn họ bị kẻ khác đánh cướp kiểu gì. Lúc này, sự cường hãn của Vương Bảo Nhạc cũng lộ rõ ra, sau khi cảnh tượng hán ra tay chớp nhoáng, đánh bốn người trọng thương để lấy thêm được bốn chiếc chìa khóa khiến tổng số chìa khóa hắn sở hữu lên đến mười bảy chiếc bị nhiêu người nhìn thấy thì lại có tiếng bàn tán giật mình còn lớn hơn trước đó bộc phát ra từ đám người!
“Tên Vương Bảo Nhạc này che giấu thực lực!”
“Đối mặt với người có cùng tu vi Kết Đan trung kỳ mà hắn chỉ tốn có ba giây đã đánh bại được đối phương, trời ạ!”
Trong những tiếng la to này, Phùng Thu Nhiên, Diệt Liệt Tử và khá nhiêu Nguyên Anh cũng chú ý tới điêu dị thường ở chỗ Vương Bảo Nhạc. Tất cả đều thấy bất ngờ vô cùng, nhất là Phùng Thu Nhiên, sau khi giật mình thì cô đột nhiên mở to hai mắt, quan sát ba người Vương Bảo Nhạc đang bay nhanh trong hình ảnh thật kỹ.
“Vương Bảo Nhạc à? Thú vị lâm...”
Diệt Liệt Tử đột nhiên lên tiếng, ông ta giơ tay phải lên chỉ một cái, màn hình của ba người Vương Bảo Nhạc giữa vô số màn hình trong dòng xoáy phe Phùng Thu Nhiên đột nhiên phóng lớn lên, chiếm diện tích hơn phân nửa dòng xoáy. Đồng thời, Diệt Liệt Tử lại vung tay phải lên, hình ảnh bên trong lập tức bị tua ngược lại, chiếu lại toàn bộ hành động của ba người kể từ khi đi vào vùng đất thí luyện.
Thế nên, gần như tất cả mọi người trên quảng trường đều bất giác dõi mắt nhìn về phía màn hình này, dần dà, bọn họ thấy cảnh Vương Bảo Nhạc ra tay đạp gãy xương đùi của ba tu sĩ, cho đến trận chiến giữa Vương Bảo Nhạc và Lý Bân.
Sau khi tận mắt nhìn thấy kinh mạch màu đỏ bên ngoài thân thể Vương Bảo Nhạc cùng với hành động giết chóc của hắn, tiếng xôn xao tức giận lập tức bùng nổ giữa đám người, thậm chí còn có không ít người đứng phắt dậy hét to.
;Đây là công pháp gì chứ!
;Hắn lại dám giết người!”
“Tu sĩ Liên bang dám giết đệ tử Thương Mang Đạo Cung chúng ta!”
Giữa đám người tức giận, chỉ có bách tử Liên bang là siết chặt nắm đấm, trong lòng vô cùng bi phẫn nhưng lại khó mà giúp ích được gì, bởi vì ngay cả những Nguyên Anh cũng lạnh lùng nhìn màn hình, sát khí tản ra. Thậm chí, còn có vài người nhìn về phía ba người Diệt Liệt Tử toan hỏi gì đó, nhưng bọn họ lại giật mình nhìn thấy sắc mặt của Diệt Liệt Tử, Phùng Thu Nhiên và Du Nhiên đạo nhân biến đổi mấy lượt. Thậm chí, Phùng Thu Nhiên còn đứng bật dậy, hô hấp dồn dập đẫy kích động, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Chuyện này lập tức khiến những Nguyên Anh đang định lên tiếng kia như có điêu suy nghĩ. Bọn họ không nói gì nữa mà quan sát sít sao. Cho đển khi, ngay cả những đệ tử xung quanh cũng phát hiện cảnh tượng này thì toàn bộ quảng trường
mới từ từ im lặng lại, hô hấp của Diệt Liệt Tử cũng trở nên dồn dập hơn, trong mắt đầy vẻ phức tạp, trầm giọng nói.
“Đây là... Đế Khải trong truyền thuyết ư?”
“Dù hơi khác với trong ghi chép một chút, nhưng đây đúng là truyền thừa Đế Khải vô thượng ở thị giác Vạn Pháp Chi Địa được ghi chép lại của Thương Mang Đạo Cung chúng ta, không thể sai được!”
Trong mắt Phùng Thu Nhiên lóe lên hào quang khác thường, giống như kích động tột độ.
“Chắc là tên nhóc này đã đến Vạn Pháp Chi Địa, nhận được tạo hóa ở đó. Khá lắm! Rất khá! Có thể được vô thượng chi địa của Thương Mang Đạo Cung chúng ta thừa nhận, hắn, chính là đệ tử chính thức của Thương Mang Đạo Cung chúng ta!”
Phùng Thu Nhiên cười lớn, sau đó hít sâu một hơi rồi ngồi xuống, nhìn về phía Vương Bảo Nhạc trong màn hình với ánh mắt tán thưởng mãnh liệt.
Đồng thời, theo cô thấy thì đây chính là nguyên nhân Vương Bảo Nhạc đột nhiên trở nên cường hãn như thế!
Còn chuyện giết chóc... Diệt Liệt Tử im lặng một lúc, sau đó cũng không nhắc tới nữa. Ông ta biết, được Vạn Pháp Chi Địa chấp nhận, lấy được truyền thừa trong đó, từ mức độ nào đó thì đã có thể sánh với đệ tử hạch tâm rồi. Chẳng qua hôm nay đạo cung đã sụp đổ, bàng không, dựa theo truyền thừa năm đó, người có tên trên đạo điệp, sau khi ra khỏi Vạn Pháp Chi Địa thì sẽ có thể mở ra thí luyện trở thành đệ tử hạch tâm ngay lập tức.
Thân phận còn cao hơn ba vị đệ tử nội môn bọn họ nhiêu!
Mặc dù Diệt Liệt Tử ông có ác ý với Liên bang, nhưng chung quy, lòng trung thành của ông đối với Thương Mang Đạo Cung sẽ mãi mãi không thay đổi! Thế nên, trong lúc im lặng, dù Diệt Liệt Tử không ưa gì Vương Bảo Nhạc nhưng không tránh khỏi việc tập trung nhìn sang, ông muốn xem... rốt cuộc
người nhận được truyền thừa ở Vạn Pháp Chi Địa có điểm gì đặc biệt.
Du Nhiên đạo nhân cũng im lặng nheo mắt lại, sâu trong đáy mắt lại có ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua nhưng ngoài mặt thì vẫn mỉm cười tủm tỉm như thường.
Nguyên Anh bên dưới và những đệ tử xung quanh thấy ba vị trưởng lão không truy cứu thì đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó im lặng không nói gì nữa. Điêu này khiến cho bách tử Liên bang phải giật mình kinh ngạc, trong lòng dần lóe lên tia hy vọng.
Toàn bộ quảng trường rơi vào yên tĩnh, ánh mắt của mọi người ngoại trừ nhìn năm vị đệ tử thân truyền thì cũng chia ra nhìn về phía Vương Bảo Nhạc.
Thời gian dần trôi, chẳng mấy chốc đã sắp qua một ngày, chỉ còn cách lần truyền tống đàu tiên chưa tới một canh giờ nữa. Trên bản đồ của vùng đất thí luyện, nám vị đệ tử thân truyền đều chia ra chiếm cứ một phương, trong đốm sáng lấp lánh của vô số chìa khóa, thoạt nhìn bắt mắt không khác
gì những vì sao trên bầu trời.
Vương Bảo Nhạc cũng đã lấy được hai mươi ba chiếc chìa khóa, cũng vô cùng chói sáng trên bản đồ trời đêm này, trở thành ngôi sao thứ sáu trong mắt của tất cả tu sĩ ở vùng đất thí luyện lẫn quảng trường bên ngoài.
Mà lúc này, bên trong vùng đất thí luyện lại càng yên tĩnh hơn, mặc dù trên bản đồ cũng còn rất nhiêu chìa khóa rải rác, nhưng hiện tượng luân chuyển đang dần giảm bớt, giống như sự yên tĩnh của đêm trước cơn bão vậy. Trong sự yên tĩnh này lại ẩn chứa sự cuồng bạo nghiêng trời lệch đất.
Tu sĩ bên ngoài cũng cảm nhận được bầu không khí cáng thẳng trước cơn bão này, sự im lặng vốn có dần xuất hiện áp lực vô hình. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào màn hình, chờ... cơn bão ập tới.
Cùng lúc đó, bên trong vùng đất thí luyện, Vương Bảo Nhạc đứng trên một ngọn núi, ngẩng đầu lên nhìn bản đồ trời đêm bên
trên. Trong mắt ánh lên vẻ suy tư, trên người Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo đứng sau lưng hắn lại có vài vết thương. Trong đó, Khổng Đạo thì vẫn bình tĩnh như thường, nhưng ánh mắt của Triệu Nhã Mộng rõ ràng đã sắc bén hơn khi vừa vào đây rất nhiêu.
Bởi vì trong hành trình sau này, người ra tay chủ yếu là hai người bọn họ, mục tiêu là những kẻ ẩn hình trong đánh lén. Trừ khi gặp phải kẻ địch mạnh đến mức không thể chống cự thì Vương Bảo Nhạc mới ra tay, bằng không thì đều là hai người bọn họ đối địch. Thế nên, Khổng Đạo thì không nói, nhưng ý thức chiến đấu của Triệu Nhã Mộng lại táng lên vùn vụt.
Lúc này, cả hai người đều im lặng, Triệu Nhã Mộng nhìn bóng lưng của Vương Bảo Nhạc, nhớ lại những gì đã trải qua suốt đoạn đường này, trong mắt ánh lên vẻ khác thường. Cô định lên tiếng thì Vương Bảo Nhạc đang đưa lưng về phía bọn họ để ngắm bản đồ trời đêm đột nhiên nói ra một câu.
“Nhã Mộng, Khổng Đạo, hai người nói xem... Nếu chúng ta chơi một ván lớn thì sao?
"filepos0012257498">

Bạn cần đăng nhập để bình luận