Tam Thốn nhân Gian

Chương 576 QUANG ẢNH GIAO THOA

Chương 576 QUANG ẢNH GIAO THOAChương 576 QUANG ẢNH GIAO THOA
Rung động lòng người, kinh diễm tuyệt luân!
Trong lòng của những người thí luyện đang đứng xung quanh ngọn núi hai đỉnh này, chỉ có hai câu đó. Tinh thần của bọn họ chấn động vì hai thanh trường mâu do Vương Bảo Nhạc và Độc Cô Lâm biến ảo thành. Ngay giây phút này trong đầu của họ lại trống rỗng, chỉ có kinh diễm mà thôi!
Giây tiếp theo, tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc lại vang vọng khắp đất trời, ầm ầm lan ra từ cú va chạm của cửu Long quyền và Toái Tinh Bạo do Vương Bảo Nhạc và Độc Cô Lâm đánh ra trên không trung của ngọn núi hai đỉnh nọ.
cửu Long tan nát, Toái Tinh sụp đổ, hai bên đều do lực lượng và tu vi đạt đến cực hạn nên tạo thành thứ giống như lỗ đen. Lúc này chúng lại chồng lên nhau, nháy mắt tạo thành lực phản chấn cuồng bạo không sao hình dung nổi lan ra từ giữa hai người.
Từng gợn sóng lan ra đều ẩn chứa sức mạnh kinh người, nếu như có tu sĩ Kết Đan khác xuất hiện ở giữa hai người thì gựn sóng này có thể dễ dàng giết chết kẻ đó.
Đối với người có sức mạnh Tâm Đan như Vương Bảo Nhạc, mặc dù gợn sóng này rất khủng bố, nhưng vẫn chưa đủ để giết chết hắn. Độc Cô Lâm cũng vậy, dù không có Tâm Đan, nhưng chiến thể của hắn vẫn dư sức bảo vệ bản thân. Thế nên, trong vụ nổ cực mạnh này, cả hai người không hề lùi ra sau như dự đoán của người thường.
Bởi vì lúc này ai lùi ra sau thì người đó sẽ đánh mất tiên cơ, mà tiên cơ lại có tầm quan trọng vô cùng then chốt trong lúc chiến đấu của những người có thực lực ngang nhau.
Có thể nói, từ lúc bắt đầu thì mức độ xuất thủ của cả hai người đã vô cùng kịch liệt, có thể nói là một bước cũng không nhường.
Trong tiếng nổ mạnh, Độc Cô Lâm ngửa mặt lên trời cười lớn, trong tiếng cười mang theo hưng phấn ngút cao, lại có chiến ý mãnh liệt hơn hẳn khi chiến đẩu với Hứa Minh và Lục Vân trước đó. Thân thể của Độc Cô Lâm lóe lên một cái, miệng thì quát to.
Vương Bảo Nhạc, ngươi có tư cách đó!
Nói đoạn, Độc Cô Lâm giơ tay phải lên bấm niệm pháp quyết, thân thể xông thẳng lên giữa lực trùng kích đang cuốn ngược lại. Ngay khi phóng tới chỗ Vương Bảo Nhạc, trong biển máu sôi trào, sau lưng hắn đột nhiên có một con côn bằng* khổng lồ bay thẳng lên từ đáy biển.
(*) Côn Bằng: Là loài Kình Ngư cư trú ở vùng biển sâu, sau một thời gian dài hấp thụ linh khí trời đất, tánh linh thức tỉnh, thọ mệnh trường tồn, kích thước tăng trưởng theo thời gian, lại có thể rời khỏi mặt biển, thong dong tự tại nơi thiên không bao la.
Con côn bằng này vừa xuất hiện đã khiến cho mọi người xung quanh, thậm chí là ở bên ngoài đều giật mình rung động. Một tu sĩ Kết Đan có thể tạo thành khí thế như vậy thật sự làm cho người ta không thể nào ngờ tới. Phải biết rằng trong ấn tượng của hầu hết tu sĩ thì chỉ có Nguyên Anh mới tạo ra được khí tượng như vậy.
Nhưng trên người Độc Cô Lâm lại xuất hiện khí tượng tương tự, cũng không phải dạng tốt mẻ dẻ cùi mà có uy lực vô cùng kinh người. Côn bằng vừa ra thì thân thể bất ngờ biến thành khổng lồ, chỉ trong nháy mắt đã biến thành to lớn ngàn trượng. Nó kêu to nhưng không phải xông tới chỗ Vương Bảo Nhạc mà là thân hình thoắt cái đã quay ngược lại, quất đuôi đập mạnh về phía Vương Bảo Nhạc.
Từ xa nhìn lại giống như một cây quạt khổng lồ phẩy xuống làm cho gió cuốn mây tan, như muốn cuốn bay tất cả mọi thứ ngán cản, còn xé rách hư không, dấy lên vô số gợn sóng biển máu như vẩy mực, toan nhuộm đỏ cả không gian.
Tốc độ kia lại nhanh không gì sánh bằng, vượt xa bản thân Độc Cô Lâm, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện một lực trùng kích cực mạnh ập thẳng đến chỗ Vương Bảo Nhạc ở trước mặt.
Một cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng trào trong lòng Vương Bảo Nhạc, nguy cơ này không chỉ đến từ phía trước mà còn tới từ... sau lưng.
Gần như lúc cái đuôi khổng lồ của côn bằng quét tới với lực tựa vạn quân, phong tỏa toàn bộ vị trí trước mặt Vương Bảo Nhạc thì Độc Cô Lâm đột nhiên... xuất hiện ngay sau lưng hắn.
Cũng không biết Độc Cô Lâm đã dùng cách gì mà lại xuất hiện ở sau lưng Vương Bảo Nhạc. Ngay khi vừa xuất hiện thì thân thể của hắn đã vô cùng quỷ dị, phình to ra với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Khắp người hắn lại có vô số lông đen mọc ra, chỉ trong nháy mắt Độc Cô Lâm đã hóa thân thành một con vượn cuồng bạo cao hơn mười trượng.
Hai mắt của vượn lớn đỏ ngầu, mang theo chiến ý điên cuồng, tràn đầy hưng phấn. Cánh tay khổng lồ giơ lên, hai nắm đấm giống như thùng nước to đùng, miệng thì cười lớn vung nắm đấm nện thẳng về phía Vương Bảo Nhạc.
Trước có côn bằng, sau có vượn lớn, hoàn cảnh vô cùng hung hiểm. Đồng thời, giống như không để cho Vương Bảo Nhạc có thời gian phản ứng, chỉ nháy mắt cả con côn bằng và vượn lớn đã áp sát. Nếu đổi lại là người khác thì lúc này nhất định sẽ bối rối chùn tay, bởi vì kinh nghiệm chiến đấu của Độc Cô Lâm này đúng là vô cùng phong phú, vừa ra tay đã dồn đối thủ vào đường cùng.
Nhưng Vương Bảo Nhạc đã trải qua bao phen sinh tử, dù đang đứng trước nguy cơ nhưng trong lòng vẫn tỉnh táo hơn bao giờ hết. Thậm chí, trong đầu hắn còn nhanh chóng dằn xúc động muốn dùng Đế Khải lại.
Đế Khải không phải là không thể dùng tới, nhưng nay dùng nó để chống chọi thì rõ ràng không sướng bằng dùng như sát chiêu bất ngờ.
Thể nên, ánh mắt của Vương Bảo Nhạc chỉ lóe lên một cái, hai tay bấm niệm pháp quyết không chút do dự. Một dải lụa lập tức xuất hiện, vờn quanh người hắn. Đồng thời lại có phi kiếm ba màu bắn thẳng về phía con côn bằng, còn bản thân hắn thì quay đầu lại tung ra một quyền, nghênh chiến với Độc Cô Lâm đã hóa thân thành vượn lớn.
Từ khi nguy cơ bất ngờ ập tới đến khi ngang nhiên ứng đối đều diễn ra chỉ trong thoáng chốc. Trong nháy mắt, tiếng nổ mạnh lại vang vọng khắp nơi. Dải lụa có thể sánh với Pháp Binh cấp tám có điểm đặc thù trong việc phòng hộ, đồng thời phi kiếm ba màu lại có thể so với cấp chín, uy lực cực lớn, nên khi mấy món pháp khí này phối hợp với nhau, giúp uy lực tổng thể tăng vọt. Ngay cả đuôi con côn bằng đang quét tới cũng phải rung động.
Vương Bảo Nhạc quay đàu tung một quýên cũng không hề trù trừ, toàn bộ tu vi vận chuyển, mang theo cộng minh của bản thân hắn va chạm trực tiếp với vượn lớn.
Tiếng nổ vang rền, khí huyết toàn thân Vương Bảo Nhạc quay cuồng. Hắn biết rõ mình đã rơi vào thế hạ phong trong lần đối kháng đầu tiên này nên ánh mắt lóe lên toan mượn lực rút lui, thoát ra khỏi sát cục này để bắt đầu lại. Nhưng Độc Cô Lâm sao có thể để Vương Bảo Nhạc có cơ hội đó, hắn mở miệng cười lớn.
“Hình như áp lực ta mang tới cho ngươi vẫn chưa đủ để ngươi dùng tới tuyệt chiêu rồi, cũng được, ta cho ngươi thêm chút nữa vậy!”
Vừa nói Độc Cô Lâm lại há miệng, phun ra ba hạt châu.
Ba hạt châu này có màu xanh biếc, bên trong dường như đang phong ân thân ảnh mờ ảo nào đó rất kỳ dị, lại có một cỗ dao động khiển nội tâm Vương Bảo Nhạc chấn động phát ra từ ba hạt châu này. Còn chưa kịp nhìn rõ phẩm cấp của nó thì Độc Cô Lâm đã hét lớn một tiếng.
“Vỡ!”
Trong nháy mắt đã có tiếng bùm bùm bùm vang lên, ba hạt châu đồng loạt phát nổ, thình lình có ba... Độc Cô Lâm giống hệt nhau bước ra từ trong đó, ai nấy đều có khí thế kinh người. Sau khi xuất hiện thì lại chia ra làm năm hướng cùng Độc Cô Lâm bản thể và con côn bằng, bộc phát sức mạnh ngập trời, ầm ầm đánh tới.
Lúc này, cảm giác nguy cơ lại mãnh liệt hơn trước gấp bội lẫn. Rõ ràng, dù Vương Bảo Nhạc đã có chuẩn bị tâm lý sẵn khi sắp đương đầu với sự cường hãn của Độc Cô Lâm nhưng vẫn phải cảm thấy chấn động dữ dội. Thậm chí có thể nói, nếu như lúc này Chu Sơ Đạo thay chỗ của Vương Bảo Nhạc thì nhất đinh sẽ thất bại trước sát
chiêu liên miên thế này của Độc Cô Lâm.
“Kình địch!!”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại. Hắn nhìn ra, nếu như không phá vỡ ba hạt châu kia thì có thể dùng được nhiều Lân, nhưng uy lực đương nhiên không mạnh bằng bộc phát một Lân sau khi bóp nát thế này. Chuyện này khiến hắn phải cảnh giác nhiều hơn với sự quyết đoán của Độc Cô Lâm, biết rõ đây là một người chỉ cần thắng bại chứ không quan tâm bất kỳ thứ gì khác.
Nghĩ tới đây, trong mất Vương Bảo Nhạc ánh lên vẻ tàn nhẫn, hắn không thèm cân nhắc đến vấn đề tiếc của nữa, bấm niệm pháp quyết chỉ tay về phía dải lụa rồi quát khẽ.
“Nổ!”
Dải lụa kia lập tức nổ tung chỉ trong nháy mắt. Đây không phải Pháp Binh cấp tám dùng một lần mà là bảo vật đến từ nền ván minh ngoài hành tinh. Lúc này, dải lụa vừa
nổ thì lập tức tạo thành một cơn gió lốc, lấy Vương Bảo Nhạc làm trung tâm mà 'âm 'âm cuốn ra xung quanh, trong lúc đó, phi kiếm ba màu sắc bén vô song phát ra thanh âm bén ngót, bay thẳng tới ba phân thân của Độc Cô Lâm.
Không dừng lại ở đó, Vương Bảo Nhạc còn nhanh chóng lấy ra chừng năm món Pháp Binh cấp tám dùng một lẫn để chúng nó đồng loạt tự nổ, tạo thành gió lốc bay đầy trời, dùng khí thế cuồng bạo hơn thế nữa để quét ngang xung quanh.
Trong cơn gió lốc bay đầy trời này, bản thể hóa thành vượn lớn của Độc Cô Lâm chấn động. Dù là hắn thì lúc nãy cũng phải giật mình vì sự quyết đoán của Vương Bảo Nhạc, hắn đương nhiên cảm nhận được khí tức của dải lụa nọ. Nếu như chỉ tự nổ một món thì thôi, nhưng sau đó Vương Bảo Nhạc lại cho tự nổ đến nám món bảo vật cùng loại. Khí thế xem tiền như rác này khiến Độc Cô Lâm lần đầu cảm thấy giật mình, hắn cũng không dám đối mặt trực tiếp với dao động của năm món Pháp Binh
tự nổ tạo thành, lúc này chỉ có thể rút lui mà thôi.
Ba phân thân kia cũng đồng loạt rút lui giữa làn sóng tự nổ này do bị phi kiếm ba màu uy hiếp khiến cho sát chiêu do Độc Cô Lâm đánh ra xuất hiện sơ hở.
Rõ ràng sơ hở đó là do bản tôn của Độc Cô Lâm và phân thân rút lui mà thành. Nhưng Vương Bảo Nhạc lại không chọn những điểm đó mà nhân lúc gió lốc nổi lên để nhanh chóng lùi lại, đâm thẳng lên đuôi của con côn bằng, liều mạng hộc máu xuyên qua con côn bằng mà đi cũng không chọn khe hở rõ ràng do bản tôn và phân thân của Độc Cô Lâm lùi lại mà thành, Vương Bảo Nhạc lại còn thuận tay ném một đồng tiên bay thẳng tới chỗ khe hở kia.
Chuyện này khiến cho Độc Cô Lâm phải nheo mắt lại, đáy mắt lại phát ra ánh sáng hưng phấn. Hắn phất tay, lại có một sợi tơ gần như vô hình bất thình lình giáng giữa hắn và phân thân đột nhiên bắn ra. Chỉ trong nháy mắt sợi tơ đã quấn quanh đồng
tiên, mặc cho nó giãy giụa kiểu gì cũng không thể nào thoát khỏi.
“Vương Bảo Nhạc, ngươi càng lúc càng khiến ta cảm thấy hứng thú hơn rồi đấy!”
Độc Cô Lâm cười lớn, thân thể lại lóe lên, cất bước đi thẳng tới chỗ Vương Bảo Nhạc.
"filepos0012482384">

Bạn cần đăng nhập để bình luận