Tam Thốn nhân Gian

Chương 578

Chương 578Chương 578
MỞ PHONG ẤN
r I 1 ình thế nghịch chuyển.
Lúc này đây, dù là những người đứng xem ở xung quanh hay tu sĩ Thương Mang Đạo Cung ở bên ngoài đều há hốc mồm kinh ngạc. Do trận chiến giữa Độc Cô Lâm và Vương Bảo Nhạc vô cùng gay cấn và đẫy bước ngoặt bất ngờ, ban đầu rõ ràng cho thấy Độc Cô Lâm chiếm thế thượng phong, lại còn áp chế Vương Bảo Nhạc sít sao.
Tu sĩ ở bên ngoài lại biết rõ Vương Bảo Nhạc sở hữu một bộ khải giáp kinh mạch màu đỏ dùng để đè bẹp Chu Sơ Đạo ở phút cuối. Nhưng họ thấy rõ dù Vương Bảo Nhạc đang ở trong hoàn cảnh xấu thì vẫn không hề dùng tới nó. Thậm chí có người còn cho rằng, chiêu đó của Vương Bảo Nhạc có sơ hở nào đó nên không thể dùng trong trận chiến này... Theo từng cánh hoa của Độc Cô
Lâm được bứt ra cùng với cảnh tượng Vương Bảo Nhạc phun máu nứt xương, tất cả đều cho rằng hắn đã sắp sửa suy tàn.
Nhưng biến hóa ngay sau đó cũng làm cho tất cả mọi người chấn động, chẳng biết tại sao cánh hoa màu đen kia lại đào ngũ.
Cũng chính hành vi đào ngũ này khiến cho chiến cuộc thay đổi, Vương Bảo Nhạc rõ ràng đã nắm chắc được cơ hội này nên lập tức phản công tới tấp. Bộ khải giáp kinh mạch trước đó không hề thi triển nay bỗng nhiên biến ảo, phản kích bằng cách cướp đi đóa hoa còn sót lại một cánh trong tay Độc Cô Lâm, lại còn đánh hán trọng thương bằng hai quýên liên tiếp, khí thế kinh thiên động địa.
Ngay khi đánh cho Độc Cô Lâm liên tục phun máu tươi, Lông ngực lõm vào, thân thể đâm sầm lên ngọn núi thì thân ảnh lao ra của Vương Bảo Nhạc giống như một thanh trường thương có thể phá vỡ mọi thứ, mắt thấy sắp sửa đánh cho Độc Cô Lâm trọng thương thêm lần nữa.
cảnh tượng này khiến cho tất cả những người đang dõi theo phải hít thở dồn dập, nhưng bọn họ còn chưa kịp kêu thành tiếng thì đồng tử của Vương Bảo Nhạc đang lao thẳng tới chỗ Độc Cô Lâm đột nhiên co rụt lại. Trong cảm thụ của hắn, có một cỗ sức mạnh đáng sợ tuôn trào ra từ trên người Độc Cô Lâm đang dính trên núi đá ở phía xa.
Dù vậy, Vương Bảo Nhạc vẫn không h'ê dừng lại, trong mắt hắn lóe hàn quang, tốc độ lại còn nhanh hơn, chỉ trong nháy mắt đã áp sát, tung ra một quýên, sắp sửa đánh trúng Lông ngực bị lõm vào của Độc Cô Lâm.
Nhưng đúng lúc này, đôi mắt vốn khép kín của Độc Cô Lâm đột nhiên mở toang ra. Con ngươi của hắn đã biển thành màu vàng nhạt, sâu trong đáy mắt lóe sáng, ngoại trừ uy nghiêm ra thì còn mang theo cả hưng phấn.
Thong ấn tầng thứ nhất, mở!
Trong lúc câu nói này vang lên, hai mắt chớp mở thì một cỗ sức mạnh ngập trời bất ngờ bùng nổ từ trong cơ thề của Độc Cô Lâm.
Độc Cô Lâm cười lớn giơ tay phải lên, vẫn là ánh sáng màu vàng nhạt lan ra từ trong cánh tay của hắn, sau đó tung một quýên thật mạnh về phía Vương Bảo Nhạc.
Tiếng nổ mạnh vang vọng khắp nơi, Vương Bảo Nhạc đau đớn bật thốt. Thân thể lùi lại không đến trăm trượng thì chợt lóe lên một cái, Chúc Đoạt Đế Khải phát ra ánh sáng đỏ rực chói mắt. Vương Bảo Nhạc tiếp tục xông lên lần nữa, đánh thẳng về phía Độc Cô Lâm vừa mới nhảy ra khỏi núi đá.
Chỉ trong nháy mắt hai người đã liên tục đối chưởng trên không trung vô số lần, từng quýên nện xuống, đánh từ trên không xuống đến tận dưới đất, lại từ mặt đất đánh đến sát chân núi. Sau đó lại đồng thời nhảy lên, tiếp tục giao thủ ngay bên dưới bản đồ trời đêm kia. Trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi thì mặt đất xung
quanh nơi này đã nứt toác ra, núi non sụp đổ, chỉ có ngọn núi hai đỉnh kia là vẫn sừng sững nơi đó do hai người cố gắng tránh né.
Trong thời gian một nén nhang này, dù là Vương Bảo Nhạc hay Độc Cô Lâm đều quên mất bản thân mình đã đánh ra bao nhiêu quyền, cả hai đều chiến đấu đến cực hạn, lúc này ai nấy đều thở hồng hộc nhưng chiến ý trong mắt vẫn bùng lên dữ dội, giống như nếu không thể phân ra thắng bại thì tuyệt đối không lụi tàn.
“Tiếp nào!”
Trong tiếng nổ vang, Vương Bảo Nhạc Lân đầu bật cười. Hắn liếm đi vết máu nơi khóe miệng, thân thể lại tới gần Độc Cô Lâm. Riêng Độc Cô Lâm thì thoáng nhíu mày. Tuy rằng với hắn mà nói thì đánh đến nay đã xem như đã tay lắm rồi, nhưng vẫn phải rung động liên tục.
Trên thực tể... hiện tại hắn đã mở ra tâng phong ấn thứ nhất, trong tình huống này thì chiến lực bản thân hắn đã táng vọt rất
nhiêu. Nhưng trải qua một nén nhang chiến đấu này thì hắn phát hiện thân thể của mình dần dần không theo kịp thay đổi thế cục. Nói đúng hơn là tốc độ khôi phục của hắn không bằng Vương Bảo Nhạc.
Nó tạo thành tình huống cả hai người liên tục gây tổn thương cho đối phương, nhưng Vương Bảo Nhạc lại có thể nhanh chóng khôi phục và duy trì thế tấn công liên tục. Bên phía Độc Cô Lâm ban đầu thì còn đỡ, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này thì e là cuối cùng hắn sẽ bị kéo đến khi sức cùng lực kiệt mất thôi.
“Không thể so nhục thân với hắn được!”
Độc Cô Lâm nheo mắt lại, tay phải giơ lên đánh ra một kích toàn lực, 'âm 'âm va chạm với Vương Bảo Nhạc. Thân thể của hắn cũng mượn lực rút lui, ngay khi Vương Bảo Nhạc táng tốc đuổi theo thì Độc Cô Lâm đột nhiên dừng lại, mắt lóe lên tia sáng khác thường, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết rồi gẫm nhẹ một tiếng.
Tước!
Một chữ vừa thốt ra thì một vùng biển lửa màu tím đột nhiên lan ra từ trong thân thể của Độc Cô Lâm. Nhiệt độ của ngọn lửa tím này cực kì cao, ngay khi vừa xuất hiện thì đã làm hư vô xung quanh bị thiêu đốt vặn vẹo, mặt đất bị hòa tan, núi đá chảy thành nước. Lúc này, toàn bộ mọi thứ xung quanh đều bị nhấn chìm trong nhiệt độ cao đến vô tận.
Trong hư vô vặn vẹo này lại có một hình dạng chu tước* bất ngờ biến ảo ra, vốn không có bất kỳ màu sắc nào, thậm chí là không có cả hình thể thực chất, giống như được sinh ra giữa hư không vặn vẹo, được tạo thành từ những gợn sóng trong suốt.
(*) Chu Tước: Thời cổ còn gọi là Chu Điểu con chim màu đỏ) là linh vật thiêng liêng có tượng là hình con chim sẻ (tước ití), có màu đỏ (chu, 7^) là màu của hành Hỏa ở phương Nam, do đó tương ứng với mùa hạ.
Nhưng bởi vì màu tím vốn có của ngọn lửa nên con chu tước được sinh ra từ hư vô bị uốn cong này nhanh chóng biến thành màu tím. Cuối cùng thân thể khổng lồ kia kéo dài ra hơn trăm trượng, bao phủ lấy Độc Cô Lâm ở bên trong, hót vang một tiếng về phía Vương Bảo Nhạc rồi đột nhiên phóng tới.
Nhìn từ xa thì đã không thấy Độc Cô Lâm đâu nữa, nhìn qua chỉ có con chu tước màu tím đang giang cánh bay cuốn theo cả biển lửa ngập trời thẳng tới chỗ Đế Khải mà thôi.
Các tu sĩ ở bên ngoài đều hoảng sợ tột độ, không ít Nguyên Anh thấy vậy thì đều nghiêm mặt hơn hẳn. Bọn họ hiểu rõ chiến lực mà Độc Cô Lâm bày ra lúc này đã có thể sánh với Nguyên Anh bình thường.
Cho dù là bọn họ, khi đối mặt cũng phải dốc hết sức ứng phó mới được, thậm chí đã có người đoán là Vương Bảo Nhạc sẽ thua.
Nhưng ngay khi chu tước tới gần trong sự chú ý của mọi người ở bên ngoài thì ánh mắt của Vương Bảo Nhạc chợt lóe lên giống như biết là mình có tránh cũng không thoát được nên hắn hét lớn một tiếng, tay phải siết chặt tung ra một quyền.
Một quyền này không phải tăng cường gấp đôi cộng minh mà còn cộng thêm tăng cường gấp ba của Chúc Đoạt Đế Khải. Ngay khi đánh ra thì Chúc Đoạt Đế Khải của Vương Bảo Nhạc đã rút nhỏ lại đến 70%.
Từ hơn mười trượng biến thành còn chừng năm sáu trượng, giống như co rút lại, dồn hết sức mạnh còn lại của Đế Khải vào trong một quýên này rồi phóng thích ra.
Nhìn qua, sau khi Vương Bảo Nhạc tung ra một quýên về phía chu tước ở trước mặt thì đã tạo thành một nắm đấm hư ảo khổng lò. Nắm đấm này lớn hơn mười trượng, đánh thẳng về phía chu tước. Ngay khi hai bên va chạm, Vương Bảo Nhạc phun máu tươi, Đế Khải trên người cũng vang lên tiếng nứt vỡ răng rắc, thân thể bay ngược ra sau.
Chu tước kia cũng vô cùng chật vật, mặc dù không bị đánh tan nhưng trên ngực cũng xuất hiện một lỗ thủng lớn, để lộ ra Độc Cô Lâm mặt mày nghiêm túc ở bên trong.
“Kết thúc rồi!”
Độc Cô Lâm hít sâu một hơi, theo hắn thấy thì Vương Bảo Nhạc có thể nói là đối thủ mạnh nhất mà hắn từng gặp cho đến nay Với đối thủ như vậy, lựa chọn của hắn chính là không cho đối phương có bất kỳ cơ hội phản kích nào nữa. Thế nên, trong lúc nói chuyện thì thân thể của hắn lóe lên một cái, dùng thân thể chu tước không trọn vẹn kia phóng thẳng tới chỗ Vương Bảo Nhạc.
Nhưng ngay khi hắn tới gần thì trong mắt Vương Bảo Nhạc lại có tia sáng lóe lên, trong lòng mặc niệm.
“Minh chí, tù phong thiên chi đạo, chúng sinh cẫn độ vô lượng kiếp...”
Đúng là đạo kinh!
Tuy vết thương của hắn rất nặng, nhưng thực tể tất cả những việc này chính là cách phản kích mà hán nghĩ ra trong lúc giao chiến chớp nhoáng khi nãy. Sau khi mặc niệm đạo kinh thì một cỗ khí tức khủng bố không thể tưởng tượng nổi trực tiếp bộc phát từ sâu trong vũ trụ giống như sắp sửa thức tỉnh, chỉ trong nháy mắt đã giáng xuống hệ Mặt Trời, giáng xuống cổ kiếm đồng xanh, xuống Thương Mang Đạo Cung, xuống... bên trong Thiên Huyễn Vạn Pháp Trận.
Ầm!!!
Tu sĩ Thương Mang Đạo Cung ở bên ngoài chỉ thấy đầu óc chấn động, mặt mày biến sắc. Người nào có tu vi càng cao thì càng cảm nhận được rõ rệt hơn, nhất là Diệt Liệt Tử và Phùng Thu Nhiên, cả hai nháy mắt đã biến sắc đứng phắt dậy, thất thanh bật thốt.
Dây là khí tức gì!?'
Lúc này bọn họ đều đang chìm trong rung động nên không chú ý đến khóe môi của Du Nhiên đạo nhân ở bên cạnh đã rỉ tơ máu, trong mắt đày vẻ không dám tin, thậm chí với định lực của ông ta cũng không nhịn được mà hơi hé môi. Mặc dù cuối cùng không mở miệng, nhưng khẩu hình miệng kia rõ ràng là một chữ vương. Sau khi ông ta kịp lấy lại tinh thần thì tia máu bên môi đã biến mất.
Bên ngoài đã như thế, lúc này Độc Cô Lâm đang ở trong vùng đất thí luyện lại chấn động toàn thân, đầu óc nổ vang, tu vi trong cơ thể trở nên hỗn loạn. Chu tước trong trạng thái trọng thương kia đã không thể duy trì được nữa nên vỡ tan. Trong nháy mắt, khi chu tước vỡ tan, thể xác và tinh thần Độc Cô Lâm chấn động dữ dội thì hàn quang trong mắt Vương Bảo Nhạc lại lóe lên. Thân thể loáng cái đã bộc phát, hóa thành càu vồng bay thẳng tới chỗ Độc Cô Lâm với tốc độ nhanh như sấm chớp.
"filepos0012523254">

Bạn cần đăng nhập để bình luận