Tam Thốn nhân Gian

Chương 590

Chương 590Chương 590
DU TINH
a r I 1 r° chrá Giáng Lâm vạn ác...”
Vương Bảo Nhạc quay đầu nhìn cô bé trắng trẻo xinh xắn chỉ chừng mười tuổi ở sau lưng. Cô bé này không cao lắm, áo quần mỏng manh, gò má đỏ ửng, nhìn về phía Vương Bảo Nhạc với ánh mắt chờ mong.
“Linh tu đại nhân, mua ta đi...”
Cô bé cắn môi, nhìn Vương Bảo Nhạc với vẻ khẩn cầu.
“Mua ngươi làm gì?”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy khó hiểu.
“Làm gì cũng được!”
Cô bé thấp giọng nói.
Vương Bảo Nhạc chớp mắt nhìn, sờ lên người mình, phát hiện có một tấm thẻ được làm từ tinh thạch, sau khi nhìn xong thì hắn lại đần mặt ra. Trên tấm thẻ này có vài con số, hắn phải đếm cả buổi trời mới có thể đếm rõ trên đó có bao nhiêu con số chín...
Sau khi nhìn thấy tấm thẻ của Vương Bảo Nhạc xong thì cô bé kia lại run lên, ánh mát nhìn về phía Vương Bảo Nhạc đày vẻ sợ hãi.
Để ý thấy ánh mắt của cô bé, trong lòng Vương Bảo Nhạc lóe lên một suy nghĩ, tiện tay mua luôn cả cô bé này. Sau đó, hắn bắt đầu tìm kiếm trong thế giới có tên là nền văn minh Hi La này suốt cả ngày trời. Khi dần quen thuộc với thân phận của mình và thế giới này, Vương Bảo Nhạc không khỏi giật mình kinh ngạc.
Toàn bộ mọi thứ ở đây đều có thể dùng cái gọi là tinh điểm để mua, từ nghị hội tối cao ở đây cho tới tất cả bình dân, dù là thứ gì hay yêu cầu gì, chỉ cần có đủ tinh điểm thì
hay yêu cầu gì, chỉ cần có đủ tinh điểm thì có thể mặc sức chỉ huy. Dường như có một loại quy tắc nào đó để liên hệ tất cả mọi thứ ở đây và tinh điểm khiến cho cái gọi là tinh điểm trở thành tất cả.
Thậm chí, có thể nói, trong nền ván minh này thì có thể muốn gì làm đó, muốn đổi thân phận cũng rất dễ dàng, chỉ càn nghĩ trong đầu là có thể quay lại vùng hư vô kia để chọn lại vật dẫn, có điêu cũng phải tốn tinh điểm.
Nếu như tất cả mọi thứ chỉ là giả thuyết, vậy thì dù thú vị cũng dễ khiến người ta thấy chán. Nhưng mặc cho Vương Bảo Nhạc quan sát và nghiên cứu thế nào thì cũng thấy tất cả mọi thứ ở đây vô cùng chân thật.
Thậm chí, thời gian trôi qua cũng chậm hơn Liên bang rất nhiêu, nhất là linh tu ở đây cũng có một bộ hệ thống tu hành, dù khác với Liên bang, nhưng thoạt nhìn uy lực cũng không hề tầm thường.
Nhưng những thứ này vẫn không phải điêu khiến Vương Bảo Nhạc giật mình nhất, điêu làm cho tâm thần của hắn dậy sóng chính là lời mà cô bé hắn mua đã nói sau khi được hỏi.
“Một ngàn nám trước, nền ván minh Hi La thăng cấp thất bại, lại trải qua thiên phạt, cuối cùng bị một nền ván minh cổ thương mua đi, sau khi tiến hành cải tạo thì trở thành du tinh.”
“Cái gọi là du tinh chính là vùng đất chơi đùa của các nền ván minh cao cấp... Dựa theo quy tắc, chỉ khi nào văn minh Hi La kiếm đủ tinh điểm thì mới có thể chuộc thân cho nền văn minh của mình, có hy vọng để tháng cấp thành nền ván minh mạnh hơn thêm một lần nữa.”
“Đại nhân có thẻ, ắt hằn là hàng lâm giả đến từ nền văn minh cao cấp hơn. Dựa theo quy tắc, chỉ càn tinh điểm có đủ thì phải đáp ứng tất cả nhu cầu của ngài, hàng lâm giả như ngài đã lâu lắm rồi chưa từng xuất hiện.”
Cô bé thấp giọng nói nhỏ, khi nhìn về phía Vương Bảo Nhạc thì trong mắt không còn là sợ hãi nữa mà có cả chờ mong.
“Đại nhân, tư chất của ta cũng không tệ, ngài mua ta ra khỏi đây đi, dù đi tới đâu hay làm cái gì cũng được...”
Vương Bảo Nhạc nghẹn họng nhìn trân trối, sau đó lại nhìn mọi thứ ở đây một lúc rồi lắc đầu chọn cách rời đi.
Khi quay về Thương Mang Đạo Cung, Vương Bảo Nhạc ngồi trong động phủ nhớ lại mọi thứ trong trò chơi, bỗng nhiên có cảm giác không chân thực. Rõ ràng lẽ ra phải là một trò chơi ảo, nhưng tất cả mọi thứ bên trong, kể cả lịch sử và giải thích đều án khớp, lại vô cùng chân thực.
“Văn minh cổ thương... du tinh, cuối cùng là thật hay giả đây. Nếu là giả thì thôi, nhưng nếu là thật...”
Vương Bảo Nhạc không đồng tình nền văn minh Hi La xa lạ này mà là nghĩ tới Liên bang.
Cuối cùng hắn lác đầu, lấy thẻ ngọc ra liên lạc với Tạ Hải Dương, câu đầu tiên chính là hỏi về nghi hoặc của mình.
“Bảo Nhạc, văn minh Hi La đương nhiên là thật... Ha ha, mới là lạ đấy. Đây chỉ là một trò chơi thôi, có điêu vì để mọi người có cảm giác chân thật nên nội dung và kịch bản bên trong đều cực kì thật mà thôi.”
Tạ Hải Dương cười ha hả, trong giọng nói mang theo vẻ đắc ý, giống như cảm thấy rất vui vẻ khi trò chơi mà mình lấy được có thể dọa Vương Bảo Nhạc một phen.
“Sao hả, trò chơi này có hot ở Thương Mang Đạo Cung được không?”
Tạ Hải Dương đáp xong thì vội vàng hỏi lại.
“Người chơi chết ở trong đó thì sẽ thế nào?”
Vương Bảo Nhạc ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi.
“Yên tâm đi, sẽ không chết thật đâu. Dù sao cũng là dùng vật dẫn đi vào, cũng chỉ là trò chơi mà thôi.”
Tạ Hải Dương cười đáp.
“Vậy à...”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, đột nhiên hỏi thêm một câu.
“Ta không biết gì nhiều về trò chơi, nhưng biết rõ bản thân trò chơi cần vật dẫn để vận chuyển thì mới có thể cho mọi người chơi được. Như vậy thì liệu có khi nào vật dẫn vận chuyển này sẽ bị hỏng hay không? Chúng ta phải chuẩn bị sớm một chút, đừng để xảy ra tình huống như vậy, sẽ làm người chơi bất mãn đấy!”
“Làm gì có chuyện ấy chứ, Bảo Nhạc, ngươi cứ việc yên tâm đi, trừ khi là ngươi nằm mơ, nếu không trò chơi này tuyệt đối sẽ không sập đâu!”
Tiếng cười của Tạ Hải Dương vọng lại, vẫn còn tâm trạng nói đùa.
Vương Bảo Nhạc như có điêu suy nghĩ, trong lòng mặc niệm hai chữ vật dẫn, sau hồi lâu mới lắc đầu, hai mắt lóe sáng.
“Ta muốn 50%!”
“Không được!”
Tạ Hải Dương lập tức từ chối, cuối cùng hai người cò kè mặc cả, định ra Vương Bảo Nhạc cầm 30%. Sau đó, cả hai đi đến thống nhất và bàn bạc xem nên mở rộng nó thế nào, lúc này mới kết thúc buổi trò chuyện.
Sau khi đặt thẻ ngọc xuống, Vương Bảo Nhạc đi ra khỏi động phủ, nhìn bầu trời và biển lửa bên ngoài, hán dần xóa hết nghi hoặc đối với trò chơi ở trong đầu đi. Hắn không phải thánh nhân, cũng không có lòng đồng tình nhiều như thế, hắn không thể quản những nền văn minh khác được, cũng không tới phiên hắn quản.
“Chết không phải là những hàng lâm giả mà là vật dẫn thôi. Trò chơi à... Cứ coi nó như trò chơi là được.”
Vương Bảo Nhạc thì thào. Thứ hắn quan tâm chỉ có quê hương của mình, chỉ có Liên bang mà thôi!
“Tạ Hải Dương, mong là sự xuất hiện của ngươi sẽ không tạo thành uy hiếp cho Liên bang, bàng không...”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, Minh Khí trên Sao Hỏa chính là vốn liếng mạnh nhất của hắn. Thậm chí, lúc này Vương Bảo Nhạc có nắm chắc nhất định, chỉ cần đột phá tới Nguyên Anh là có thể lay chuyển Minh Khí để giết một tên Tạ Hải Dương. Dù kẻ này thần bí khó lường, nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn có nắm chắc nhất định.
Một khi đã hạ quyết định thì Vương Bảo Nhạc sẽ không nghĩ đến chuyện bản thân trò chơi nữa mà ra sức quảng cáo, vậy nên, người đàu tiên hắn liên hệ chính là Kim Đa Minh. Dựa vào thân phận và 10% cổ phần của mình, sau khi bỏ ra một phẫn lợi nhuận làm cái giá thì đã mở ra mục thứ tư trên linh võng của Kim Đa Minh.
Mục Giáng Lâm!
Sau đó, Vương Bảo Nhạc lại nghĩ thêm một lúc nên liên lạc với năm người Độc Cô Lâm, Hoàng Vân San, Chu Sơ Đạo, Hứa Minh và Lục Vân. Năm vị thân truýên này bình thường ở Thương Mang Đạo Cung đều cao cao tại thượng, lúc trước Kim Đa Minh bỏ ra một cái giá thật lớn mà cũng chỉ mời được một mình Hoàng Vân San mà thôi.
Đó còn là vì lúc ẩy Hoàng Vân San đang cần một ít chiến công để chuẩn bị cho Chu Sơ Đạo tẩn cấp nên mới đồng ý. Đối với người khác mà nói thì đây là chuyện bất khả thi, nhưng đối với Vương Bảo Nhạc thì lại không thành vẩn đề. Đây cũng là lý do Tạ Hải Dương chọn Vương Bảo Nhạc.
Dù Chu Sơ Đạo đã thua trong tay Vương Bảo Nhạc nhưng hắn vẫn phục Vương Bảo Nhạc nên hai vợ chồng bọn họ lập tức đồng ý. Hai người Hứa Minh và Lục Vân vốn cũng có suy nghĩ kết giao với Vương Bảo Nhạc nên đương nhiên sẽ không từ chối.
Độc Cô Lâm bên kia thì tùy tâm trạng, do hắn tán thành Vương Bảo Nhạc nên lập tức mỉm cười đồng ý, dù đang bế quan nhưng vẫn tranh thủ một chút thời gian ra làm đại diện cho trò chơi của Vương Bảo Nhạc.
Đồng thời, bản thân Vương Bảo Nhạc cũng tự đứng ra làm đại diện phát ngôn. Như vậy thì cả năm thân truyền của Thương Mang Đạo Cung cộng thêm Vương Bảo Nhạc là sáu người cùng làm đại diện, giống như ném hẳn một quả bom phản linh vào hàng đệ tử Thương Mang Đạo Cung khiến tất cả mọi người bùng nổ, chỉ trong thời gian ngắn đã biết về trò chơi này.
Bản thân trò chơi này cũng có sức hút đặc biệt nên chưa tới mấy ngày thì nó đã trở nên cực hot trong Thương Mang Đạo Cung. Số người đáng nhập cứ liên miên không dứt, nhất là sau khi thử xong, mặc dù không phải toàn bộ nhưng phần lớn đệ tử đều phải rung động trước trò chơi này.
Thậm chí, ngay cả một vài n gười cũng phải giật mình.
Mà muốn được chơi cho đã trong trò chơi thì đều cần tinh điểm nên ngay sau khi mở mục đổi chiến công và tinh điểm thì con số chiến công ngày đầu đã khiến Vương Bảo Nhạc trợn trừng mắt.
Lại càng khỏi cần phải nói tới Kim Đa Minh vẫn luôn chú ý theo dõi trò chơi này, trong lòng của hắn lúc này đã dậy sóng, đồng thời không ai biết trong số rất nhiêu hàng lâm giả của trò chơi này lại có một con lừa. Gần như mỗi ngày nó đều ôm tấm thẻ ngọc trò chơi mà Vương Bảo Nhạc chuẩn bị cho nó, thích không nỡ buông móng...
Ngay đến cả Vương Bảo Nhạc, dù không nghiện nhưng thỉnh thoảng vẫn phải vào xem, chủ yếu là xem về lịch sử của nền văn minh Hi La cùng với hệ thống linh tu và công pháp của nó...
Có điều, tất cả mọi thứ ở bên trong trò chơi đều không thể chính thức mang ra. Dường như chức năng này đã bị đóng, cho dù Vương Bảo Nhạc có nhiêu tinh điểm thì vẫn không làm được.
"filepos0012771831">

Bạn cần đăng nhập để bình luận