Tam Thốn nhân Gian

Chương 593

Chương 593Chương 593
BÁI CUNG CÁC
Khi Vương Bảo Nhạc mang theo ý khí ngút trời, phô bày khí phách thổ hào, dựa vào chiến công kiếm được trong trò chơi để mua cả đống công pháp từ Vạn Pháp các, bắt đầu truyền tống từng quyển một vào truyền tống trận trong ánh nhìn của biết bao người thì Liên bang bên kia đã hoàn toàn ngu người.
Bên ngoài trận pháp trên Sao Thủy, Lý Hành Văn trừng đến mức muốn lọt cả tròng ra, ngơ ngác nhìn bên từng quyển công pháp xuẫt hiện trong truyền tống trận đang phát sáng chói mắt kia.
Về phần Đoan Mộc Tước, từ khi Vương Bảo Nhạc truyền đến quyển thứ mười tám thì trong lòng ông đã thấy bất an nên đã sắp xếp một bộ hình chiếu do kỹ thuật khoa học tiên tiến nhất của Liên bang ở lại đây quanh năm để chú ý mọi việc nơi này mọi
lúc.
Nay vừa thấy ánh sáng của truyền tống trận lóe lên thì ông ta lập tức nhìn qua, ban đầu thì ông ta vẫn thấy mừng rỡ, nhưng cảm giác mừng rỡ này chỉ kéo dài chừng hai mươi giây. Khi để ý thấy số lượng công pháp truyền tống về lên đến mười quyển thì tâm thần của Đoan Mộc Tước lại chấn động dữ dội.
“Hai mươi mốt, hai mươi hai...”
“Ba mươi bảy, ba mươi tám...”
“Bốn mươi hai, bốn mươi ba...”
Người bị giật mình tương tự còn có vô số tu sĩ Liên bang trấn thủ ở xung quanh nơi này. Tất cả đều bị từng đợt ánh sáng truyền tống lóe lên làm cho chói mắt, bị từng quyển công pháp làm cho hết hồn, thật sự là... Trong hơn một năm này, mặc dù bọn họ đã từng thấy truyền tống công pháp rất nhiêu lăn, nhưng lẫn này... thật sự quá khoa trương, đã bằng với tổng số công pháp trước đó gửi về rồi.
Cứ như vậy, trong sự im lặng của mọi người xung quanh, trong vẻ ngu người của Đoan Mộc Tước, đợt truyền tống này kéo dài tròn một trám hai mươi giây. Mà số lượng công pháp gửi về cũng cao tới một trám bốn mươi bản.
Hai mươi bản sau cùng hình như là do người bên kia thấy phiền quá nên đã ném hết qua một lượt...
Chuyện này khiến cho tất cả những người đang theo dõi bên Liên bang đều giật mình, thậm chí cũng nhịn không được mà xôn xao.
“Một trăm... bốn mươi bản!”
“Đây là công pháp ư, sao ta cảm thấy nó chỉ như củ cải thế này!?”
Theo từng tiếng ồn ào vang vọng khắp nơi, Lý Hành Văn cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng giơ tay đón lấy một trăm bốn mươi bản công pháp này xem xét từng cái. Sau đó, sắc mặt ông trở nên vô cùng cổ quái, đồng thời cũng đầy vẻ quả nhiên là
thế, quay sang nhìn Đoan Mộc Tước vẫn còn đang há hốc mồm ở bên cạnh.
“Tiểu Tước à, ngươi hãy chuẩn bị sẵn đi, đợi Vương Bảo Nhạc quay về thì chắc là ngươi phải nhường hiên rồi đấy!”
“Đều là của Vương Bảo Nhạc ư?”
Thân thể của Đoan Mộc Tước chấn động, rõ ràng vẫn không dám tin, vội tự mình xem thử. Càng xem thì lại càng dở khóc dở cười, một loại cảm giác vừa vui mừng lại bất lực đan xen trong lòng ông ta. Cuối cùng, Đoan Mộc Tước thở dài một tiếng, hắn cảm giác mình đúng là tự bê đá đập chân mình, đã phái Kim Đa Minh qua đó rồi mà vẫn bị Vương Bảo Nhạc chiếm ưu thế lớn như vậy.
“Đây cũng là chuyện tốt mà, ha ha, ta mong đến ngày Vương Bảo Nhạc quay về, tiếp nhận đại thống đấy!”
Đoan Mộc Tước hắng giọng một tiếng rồi mỉm cười, vô cùng vui mừng. Trên mặt không để lộ ra bất kỳ tâm tình nào khác,
nhưng Lý Hành Ván ở bên cạnh lại ho khan một tiếng rồi nhắc nhở.
“Cộng thêm mười tám bản trước đó thì tiểu tử này đã đưa một trám nám mươi tám bộ rồi...”
Lý Hành Ván vừa nói xong thì tim của Đoan Mộc Tước lại giật thót.
“Mụ nội ngươi, ta mới làm Tổng thống chưa tới mười năm, nếu như công thành lui thân thì còn đỡ, nhưng bị ép thoái vị thì... Còn ra thể thống gì nữa, ta cũng cần mặt mũi chứ!!”
Đoan Mộc Tước thấy sốt hết cả ruột, thầm nghĩ may mà mình là Nguyên Anh, cho dù không nhường chỗ thì Vương Bảo Nhạc còn đánh lại mình được chắc... Nhưng nghĩ tới tin tức về chiến lực của Vương Bảo Nhạc được Thương Mang Đạo Cung truyền v'ê thời gian trước thì Đoan Mộc Tước lại thấy thót tim.
“Hay là nhân dịp Vương Bảo Nhạc chưa quay về, mình tranh thủ sửa thể chế Liên
bang lại chứ nhỉ? Ví như trên tòng nhị tước có thêm mười mấy tước vị nữa chẳng hạn?”
Đoan Mộc Tước thở dài, biết rõ đây là chuyện không thể nào nên lại bắt đầu sầu não.
Đoan Mộc Tước ở bên này lo rầu thì trên quảng trường của Thương Mang Đạo Cung, Vương Bảo Nhạc đang vỗ bụng, trong lòng thầm đác ý. Dù hắn không nhìn thấy Đoan Mộc Tước, nhưng ít nhiều gì cũng đoán được tình cảnh của đối phương lúc này nhất định sẽ rất thảm.
“Tiểu Đoan Mộc, muốn đấu với ta à? Ngươi cho là hơn mấy trăm bộ là xong ư? Bản Tổng thống sắp sửa làm chuyện lớn, trò chơi thăng chức của chúng ta vẫn chưa xong đâu!”
Tinh thần của Vương Bảo Nhạc vô cùng hưng phấn, ngạo nghễ hất cằm lên, sau đó rời khỏi quảng trường trong ánh mắt rung động của chúng tu sĩ Liên bang và đệ tử
Thương Mang Đạo Cung, đi về động phủ của Phùng Thu Nhiên.
Về phần con cừu, Vương Bảo Nhạc không đưa nó theo. Bây giờ, ngoại trừ thỉnh thoảng ra ngoài tự tìm đồ ăn thì mỗi ngày nó đều đắm chìm trong trò chơi, cũng giúp Vương Bảo Nhạc đỡ lo biết bao nhiêu.
Bởi vì đã sắp tới giờ nên sau khi truyền tống công pháp đi, lúc Vương Bảo Nhạc đi vào động phủ của Phùng Thu Nhiên thì đã sắp tới hoàng hôn. Sau khi Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo nhận được thông báo của Vương Bảo Nhạc thì cũng lập tức chạy tới.
Chẳng mấy chốc ba người đã tập trung bên ngoài động phủ của Phùng Thu Nhiên, sau khi cùng bái kiến Phùng Thu Nhiên, Vương Bảo Nhạc vui mừng nhìn ba người Vương Bảo Nhạc rồi lấy ba lá Phong Tín ra đưa cho hắn.
Vương Bảo Nhạc từng đề cập với Phùng Thu Nhiên là sẽ chia lá Phong Tín cho Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo. Phùng Thu Nhiên đương nhiên sẽ đồng ý, bởi vì cô đã
biết là Triệu Nhã Mộng cũng có truyền thừa của Vạn Pháp Chi Nhãn. Nếu Triệu Nhã Mộng đến đó, chỉ cần không chết thì dù thí luyện thất bại thì cũng sẽ có thân phận đệ tử nội môn. Thân phận đó đủ để Phùng Thu Nhiên xem trọng rồi.
Về phần Khổng Đạo, mặc dù không có truyền thừa của Vạn Pháp Chi Nhãn như Trác Nhất Phàm, nhưng Vương Bảo Nhạc cũng không thể đưa suất của Khổng Đạo cho Trác Nhất Phàm được.
May mà Trác Nhất Phàm cũng hiểu, Phùng Thu Nhiên cũng không muốn xen vào lựa chọn của mấy người Vương Bảo Nhạc, nên sau khi đưa lá Phong Tín cho họ xong thì cô đưa ba người đi thẳng tới phía sau ngọn núi.
Trận pháp truyền tống ở nơi này đã được chuẩn bị sẵn sàng. Diệt Liệt Tử và Du Nhiên đạo nhân không xuất hiện, việc này hoàn toàn do phe của Phùng Thu Nhiên chủ trì. Nhưng Hứa Tông chủ lại được mời tới để chứng kiến nên sau khi tự mình
kiểm tra một phen, xác định không có gì đang ngại thì vị Hứa Tông chủ này mới mỉm cười ôm quyền với ba người Vương Bảo Nhạc.
“Chúc ba vị thuận buồm xuôi gió, danh đề đạo điệp, lấy được thân phận đệ tử của Thương Mang Đạo Cung!”
Cảm nhận của Vương Bảo Nhạc về Hứa Tông chủ nay đã thay đổi, nghe vậy thì cũng ôm quyền đáp lễ, Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo cũng vậy. Sau đó, cả ba người nhìn nhau rồi cùng bước vào trận pháp.
Các tu sĩ phe Phùng Thu Nhiên ở xung quanh bấm niệm pháp quyết, trận pháp bắt đầu vận chuyển, Phùng Thu Nhiên nghiêm mặt nhìn cả ba người rồi dặn dò một phen.
Chẳng gì ngoài việc dặn dò bọn họ cẩn thận, đồng thời cũng kể về các trình tự của Bái Cung các mà cô biết cho ba người bọn họ nghe.
“Bái Cung các chia làm hai giai đoạn, một là Huy Hoàng lộ, hai là Bái Thất cung, cái trước thì không có nguy hiểm gì, chỉ khảo nghiệm ngươi có đủ tư cách tiến vào Bái Thất cung hay không. Cái sau thì... có nguy hiểm nhất định tới tính mạng!”
“Cho nên, các ngươi nhất định phải cẩn thận, thà ràng thất bại cũng không được bỏ mạng ở đó. Ta cũng biết là Bảo Nhạc và Nhã Mộng các ngươi đều đạt được tạo hóa ở Vạn Pháp Chi Nhãn nên sau khi vào Bái Cung các thì hẳn là có thể vượt qua mẩy ải khảo hạch trước đó mà mở thí luyện đệ tử hạch tâm ra!”
“Một khi thành công thì chính là đệ tử hạch tâm!”
“Cuối cùng, chúc mừng các ngươi... giành được chiến thắng!”
Phùng Thu Nhiên nói xong thì giơ tay phải lên bấm pháp quyết chỉ một ngón tay, trận pháp lập tức nổ vang. Ba người Vương Bảo Nhạc ở trong trận pháp chỉ cảm thấy hoa mắt, một cỗ sức mạnh khổng lồ giống như
muốn uốn cong thân thể lập tức giáng xuống, chỉ trong nháy mắt đã truyền tống cả ba người đi. Mãi cho đến khi thân thể của họ biến mất thì trận pháp ở đây mới dần bình thường trở lại.
“Mong là bọn họ được thuận lợi.”
Dõi mắt nhìn thân ảnh của ba người bọn họ biến mất, Hứa Tông chủ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông thấp giọng thì thào, sau đó lại quay sang nhìn Phùng Thu Nhiên, hắng giọng một cái.
“Thu Nhiên trưởng lão, không biết cô cân nhắc thế nào rồi, Hành Văn lão ca của ta quả thật chung thủy một lòng với cô đấy!”
Phùng Thu Nhiên lập tức cảm thấy đau đầu, trừng mắt nhìn Hứa Tông chủ một cái.
“Bảo Lý Hành Văn tự mình tới đây nói với ta đi!”
Nói xong thì cô vội rời khỏi đây.
Đám tu sĩ phe Phùng Thu Nhiên nay lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng lũ lượt rời
đi. Có người nhịn không được mà gửi tin này lên mục tin tức của linh võng, chỉ trong thời gian ngắn thì chuyện của Lý Hành Văn và Phùng Thu Nhiên lại tiếp tục dấy lên một làn sóng bàn tán.
Cùng lúc đó, trong một ngọn núi khổng lồ vô cùng đặc thù nằm ở một khu vực bị vô số cấm chế vờn quanh sâu bên trong phẫn bụng kiếm.
Núi này chỉ có một lối lên duy nhất nhưng lại có bảy đỉnh giống như bậc thang, đỉnh sau lại cao hơn đỉnh trước.
Xung quanh không có biển lửa nhưng lại có vô số tia chớp màu đen liên tục xẹt qua đất trời khiến cho bảy đỉnh núi này lộ ra vẻ nghiêm trang giữa màn sấm chớp.
Trên bảy đỉnh núi kia lại có bảy tòa cung điện vô cùng nguy nga, đồng thời, bên cạnh lối đi ở dưới chân núi nay lại có ánh sáng lóe lên, thân ảnh của ba người Vương Bảo Nhạc cũng lảo đảo bước ra.
Ngay khi bọn họ xuất hiện thì nơi này lại có sấm chớp ầm vang, tia chớp giao thoa sáng rực cả bầu trời, soi sáng tấm biển xây dựng ở lối đi lên núi ở trước mặt họ, chữ viết trên đó cũng đập vào mắt của ba người bọn họ.
Bái Cung các!
"filepos0012836000">

Bạn cần đăng nhập để bình luận