Tam Thốn nhân Gian

Chương 598

Chương 598Chương 598
CHÉM NGUYÊN
ANH
Vương Bảo Nhạc vừa nói xong thì tâm thần của lão tổ Hắc Phong chấn động dữ dội. Rõ ràng bốn chữ Thương Mang Đạo Cung này cùng với thân phận đạo tử kia khiến thần hồn của nó bắt đầu chấn động theo bản năng.
Trong nháy mắt, khi thần hồn của nó chấn động thì nắm đấm của Vương Bảo Nhạc đã đánh tới.
Sau khi đợt thí luyện giành lá Phong Tín kết thúc thì Vương Bảo Nhạc đã từng lén hỏi Phùng Thu Nhiên xem chiến lực của mình so với Nguyên Anh thế nào. Nếu như là Kết Đan khác đến hỏi vấn đề này thì Phùng Thu Nhiên sẽ thấy lạ, nhưng thốt ra từ miệng Vương Bảo Nhạc thì Phùng Thu Nhiên lại thấy vô cùng bình thường.
Thế nên, thông qua Phùng Thu Nhiên, Vương Bảo Nhạc biết chiến lực của mình đã có thể so với Nguyên Anh sơ kỳ, nhất là sau này hắn đã tu luyện tới tầng thứ ba của Lôi Tiên Biến, tu vi củng cố hơn khiến Vương Bảo Nhạc càng thêm tự tin vào chiến lực của mình.
“Nguyên Anh sơ kỳ, nếu dốc hết sức thì vẫn có thể đánh một trận!”
Lúc tung ra một quýên thì Vương Bảo Nhạc nheo hai mắt lại, những lời hắn nói ra trước đó thoạt nhìn có vẻ tùy ý, nhưng thật ra, hơn nửa tháng vơ vét bức tượng và trẫn áp những quỷ hồn kia, trong lòng của hắn cũng đã có phán đoán sơ bộ. Nhất là việc nghiên cứu bức tượng khiến hắn ý thức được rất có thể công pháp của cái gọi là lão tổ Hắc Phong này có liên quan tới linh hồn.
Mặc dù không rõ đối phương tu luyện từ một luồng gió đen thành kiểu gì nhưng chắc chắn có liên quan tới linh hồn. Với sự nhạy bén của Vương Bảo Nhạc đối với linh hồn thì ngay khi lão tổ Hắc Phong xuất
hiện là hắn đã có suy đoán, nay đối phương vừa ra tay thì hắn lại càng xác định điều đó hơn.
Hơn nữa, tốc độ của mình không bằng đối phương, nên hắn cứ ra tay đánh thẳng. Lúc này, sát khí đã bùng lên cực hạn, lại có thêm tăng cường cộng minh và gấp ba sức mạnh đến từ một quyền của Đế Khải, phệ chủng trong cơ thể cũng theo đó bộc phát, tu vi Kết Đan hậu kỳ đỉnh phong cũng phô bày toàn diện. Đồng thời, Minh Đan bên trong phệ chủng của hắn cũng rung chuyển khiến cho Minh Hỏa chỉ nháy mắt đã lan ra khắp cơ thể Vương Bảo Nhạc, tăng cường cho một quýên này khiến cho một quýên của hắn vô cùng kinh thiên động địa, tạo thành gió lốc ngập trời, Minh Hỏa lại lan rộng, từ xa nhìn lại giống như hóa thành một biển lửa.
Chỉ trong nháy mắt đã va chạm với gió lốc màu đen do lão tổ Hắc Phong biến ảo thành, tiếng nổ mạnh ầm ầm truyền khắp bốn phương. Gió lốc màu đen bị đánh tan, lão tổ Hắc Phong bị đánh bay ngược ra sau
hóa lại nguyên hình. Lúc này nó đã biến sắc, trong mắt lộ rõ vẻ không dám tin.
Bởi vì một quyền của Vương Bảo Nhạc khi nãy đã khiến tâm thần của nó chấn động dữ dội. Uy lực của một quyền đó đã vượt xa Kết Đan, tới trình độ Nguyên Anh. Bấy nhiêu vốn đã khiến nó chấn động không thôi, nhưng thứ khiến nó sợ hãi nhất chính là ngọn lửa màu đen quỷ dị kia lại tạo thành khác chế khó có thể hình dung đối với bản thân nó.
Thậm chí, dùng hai chữ khắc chế để hình dung cũng chưa đúng lắm, nói đúng hơn là ngọn lửa màu đen kia khiến nó cảm thấy tim đập thình thịch, theo bản năng không dám chạm tới.
Tất cả những điêu này khiến cho thân phận đạo tử của Thương Mang Đạo Cung mà Vương Bảo Nhạc nói ra khi nãy trở nên chân thật hơn một chút, nhưng lão tổ Hắc Phong vẫn không dám tin.
"Thương Mang Đạo Cung đã bị hủy, ngươi không thể nào là đạo tử được!"
Vừa nói ra xong thì lão tổ Hắc Phong này lại biến sắc lần nữa. Nó đột nhiên nhớ tới một vấn đề đã bị mình xem nhẹ, ấy chính là đối phương... đã tới đây bằng cách nào.
Vấn đề này vừa xuất hiện trong đâu nó, chưa kịp nghĩ kĩ thì Vương Bảo Nhạc bị đánh bay ngược lại lúc trước ở bên kia đã hít sâu vài hơi, sau đó lại hưng phấn cười lớn.
"Đây là Nguyên Anh ư!?"
Trong mắt Vương Bảo Nhạc ánh lên tia sáng sắc bén, không phải vì cảm thấy Nguyên Anh yếu mà là ngược lại, chỉ một cú đánh, lại còn bị Minh Hỏa của mình trấn áp mà đối phương vẫn có thể đối kháng được.
Điêu này khiến cho Vương Bảo Nhạc có dự cảm, nếu muốn giết tên Hắc Phong dị tu này thì e là mình cũng sẽ có một vài nguy cơ bỏ mạng. Trong cơ thể đối phương cũng cất giấu một cỗ khí tức khiến hắn cảm thấy tim đập rộn lên.
Nguy cơ trước mặt, Vương Bảo Nhạc lại không thể tránh né nên muốn thắng trận này thì trừ khi là phải lừa cho đối phương tung tuyệt chiêu ra trước... Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, lấy một cái ống tròn bằng đồng ra khỏi túi trữ vật, sau khi kéo mạnh một cái thì 'âm một tiếng, lại có thứ tương tự như pháo hoa phóng thẳng lên trời từ trong ống tròn này.
Đây là một món đồ chơi nhỏ mà Vương Bảo Nhạc đã chế tạo ra lúc ở Đạo viện Phiêu Miễu trong Liên bang, lúc trước còn dư lại một ít, sau này lại được hắn cải tạo thêm một chút. Nay vừa phóng ra đã nổ thành pháo hoa khổng lồ giữa bầu trời, vô cùng bắt mắt, giống hệt như một tín hiệu nào đó, đứng cách cực xa cũng có thể dễ dàng nhìn thấy.
Cảnh tượng này khiến cho lão tổ Hắc Phong giật mình, không đợi nó kịp phản ứng thì Vương Bảo Nhạc đã cười lớn, thân thể lay động, lôi phân thân trực tiếp tách ra. Phất tay một cái đã có phi kiếm ba màu bay ra từ trong vòng tay trữ vật của vương
Bảo Nhạc bản thể, bị phân thân của hắn điêu khiến bay thẳng tới chỗ lão tổ Hắc Phong.
Mà lúc này, Chúc Đoạt Đế Khải trên người Vương Bảo Nhạc bản thể nay đã ầm ầm bộc phát, kinh mạch đỏ rực nhanh chóng phình to ra, những sợi tơ xương của tầng thứ hai trong đó cũng chạy dọc khắp Đế Khải khiến cho uy lực của nó tiếp tục tăng mạnh. Đồng thời, chiến ý trong mắt Vương Bảo Nhạc lại táng cao, chỉ nháy mắt đã lao tới gần lão tổ Hắc Phong. Khi hắn ra tay lãn nữa thì không phải liêu mạng mà dùng triền đấu để câu giờ là chính.
Tiếng nổ mạnh vang lên liên hồi, Vương Bảo Nhạc và lão tổ Hắc Phong đấu với nhau ngay giữa không trung, còn phân thân của Vương Bảo Nhạc thì điêu khiển phi kiếm ba màu để giúp sức, uy lực cũng vô cùng kinh người. Nhưng dẫu sao thì lão tổ Hắc Phong này cũng là Nguyên Anh, chỉ trong thời gian ngắn thì Vương Bảo Nhạc đã rơi vào thế hạ phong. Đương nhiên việc này cũng liên quan tới việc vương Bảo
Nhạc chưa hoàn toàn phóng thích Minh Hỏa ra, cũng như hắn không hề dùng hết toàn bộ chiến lực.
Trong lúc hai người chiến đấu thì lão tổ Hắc Phong dần trở nên bực bội, bởi vì kẻ địch trước mặt khiến nó cảm thấy vô cùng nguy hiểm, nhất là nhớ tới nghi vấn của mình trước đó rằng đối phương tới đây bằng cách nào. Nhưng sau khi đối phương phóng tín hiệu lên trời thì nó đã có đáp án.
Vốn nó còn chưa chắc chán lắm, nhưng sau khi thấy đối phương ra chiêu như đang muốn kéo dài thời gian thì nó đã xác định mọi chuyện!
"Hắn không chỉ tới một mình!!"
Trong lòng lão tổ Hắc Phong thầm lo lắng, trong mắt ánh lên vẻ dữ tợn. Nó biết mình không thể để đối phương kéo dài thời gian như thế được nữa, cần phải nhanh chóng kết thúc việc này. Trong lòng thầm hạ quyết tâm, hai mắt nó đột nhiên mở to, miệng phát ra một tiếng hét như xuyên thấu linh hồn.
Tiếng hét này giống như thép nứt đá vỡ, khi bạo phát ra lại khiến cho hư vô xung quanh thoáng cái đã bị xé rách. Đồng thời, mặt đất nứt ra thành từng khe hở, thân thể của Vương Bảo Nhạc cũng chấn động dữ dội, đầu óc như muốn nổ tung. Đúng lúc này, trên mi tâm của lão tổ Hắc Phong lại xuất hiện dòng xoáy, một con chim nhỏ màu đen bay thẳng ra từ trong dòng xoáy trên mi tâm của nó.
Con chim nhỏ này đúng là Nguyên Anh của nó, trên móng vuốt của con chim nhỏ kia còn đang nắm một thanh kiếm nhỏ chỉ ngắn cỡ một ngón tay, bên trên phát ra một cỗ khí tức tang thương xưa cũ. Chỉ trong nháy mắt, đất trời đã sinh dị biến, gió cuốn mây cuộn, mà ngọn nguồn của nó đúng là do thanh kiếm nhỏ màu đen đó.
Chớp mắt, con chim đen nhỏ đó đã quắp kiếm bay thằng tới chỗ mi tâm của Vương Bảo Nhạc. Đây chính là tuyệt chiêu của lão tổ Hắc Phong, uy lực cực lớn, không gì không phá nổi, ra tay bất ngờ đủ để giết chết người cùng cảnh giới.
Nhưng dù uy lực kinh người thì vẫn có khuyết điểm, ấy chính là nhất định phải đụng chạm với Nguyên Anh trong cơ thể thì mới có tác dụng.
Tuy vậy, khi con chim nhỏ đó quắp kiếm bay tới gần Vương Bảo Nhạc thì Minh Hỏa trong cơ thể hắn đột nhiên bộc phát ngập trời, quét ngang bốn phương, lan đến gân chỗ lão tổ Hắc Phong khiến cho nó biến sắc. Lúc này, bản thể của Vương Bảo Nhạc lại trở nên mơ hồ, đổi chỗ cùng phân thân.
Biến hóa chớp nhoáng, trong lúc lão tổ Hắc Phong còn chưa kịp phản ứng thì lôi phân thân với chiến lực không thua gì bản thể của Vương Bảo Nhạc đã bị con chim nhỏ quắp kiếm kia bay xuyên qua Minh Hỏa, đâm thẳng vào mi tâm.
Ầm một tiếng, lôi phân thân của Vương Bảo Nhạc lại nổ tung. Ngay khi lôi phân thân của hắn nổ tung thì bản thể của Vương Bảo Nhạc cũng đã xuất hiện ở chỗ của phân thân trước đó. Hắn không chút chần chừ, sát khí trong mắt bộc phát hoàn
toàn, hắn chỉ chờ lúc này mà thôi. Nay vừa xuất hiện thì tay phải bất ngờ giơ lên, thanh trường thương Pháp Binh cấp chín trực tiếp xuất hiện trong tay, cuối cùng bị hán ném mạnh ra.
Một tiếng vang như xé rách hư vô đột nhiên vang vọng khắp nơi, thanh trường mâu màu đen này bắn thẳng tới chỗ lão tổ Hắc Phong như một tia chớp.
Lão tổ Hắc Phong biến sắc, Nguyên Anh phóng ra ngoài khiến nó khá khó khăn khi khống chế thân thể của mình. Nay muốn tránh né nhưng Minh Hỏa xung quanh lúc này đã bừng lên bốn bề, sức mạnh trấn áp mãnh liệt kia đã chặn hết tất cả đường lui của nó khiến thân ảnh của nó khựng lại. Mà cái giá phải trả cho việc khựng lại chính là trường mâu màu đen kia nháy mắt đã đâm xuyên qua lồng ngực của nó.
Tiếng hét thảm vang lên khắp nơi, lúc này con chim nhỏ màu đen được phóng ra đang nhanh chóng quay về, muốn trở lại trong thân thể của lão tổ Hắc Phong. Một
khi nó quay về thì vết thương nhỏ ấy chẳng là gì cả, nhưng thứ chờ đợi nó chính là một bàn tay lớn đột nhiên vươn ra từ trong cơ thể của Vương Bảo Nhạc.
Đúng là bàn tay dẫn hồn!
Bàn tay này vừa ra, mặc dù cũng bị con chim nhỏ kia dùng thanh kiếm màu đen phản kích đánh tan, nhưng vẫn làm giảm tốc độ quay về của nó. Mà cái giá phải trả khi tốc độ bị chậm lại chính là... Minh Hỏa đột nhiên cuốn ngược lại, đốt cháy thân thể của lão tổ Hắc Phong. Chỉ trong nháy mắt... Khi Minh Hỏa tản ra thì thân thể của lão tổ Hắc Phong đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Thân thể bị tiêu diệt khiến cho con chim nhỏ màu đen do Nguyên Anh của nó biến thành mất đi căn cơ, trọng thương vô hình, thiếu chút nữa đã tan biến. Lúc này, thân hình của nó trở nên mơ hồ, trong mắt ánh lên vẻ hoảng sợ, lập tức xoay người toan bỏ chạy.
'Muốn chạy à?’
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe hàn quang, trực tiếp đuổi theo.
"filepos0012940957">

Bạn cần đăng nhập để bình luận