Tam Thốn nhân Gian

Chương 609

Chương 609Chương 609
GỌI MỘT TIẾNG Sư HUYNH
11 ọn chúng tốt với ta quá thể thế fj này..."
Vương Bảo Nhạc lau mồ hôi lạnh trên trán. Thật sự thì loại đối xử này giống như phục vụ cao cấp riêng này khiến hắn cảm thấy lo sợ và rất đỗi quỷ dị. Dù Vương Bảo Nhạc có mặt dày đến đâu, cảm thấy mình là con trai số mệnh của Trái Đất, Sao Hỏa, cổ kiếm đồng xanh thậm chí là Hắc Hồn Vi Tinh thì cũng khó mà tự xưng mình là con trai của số mệnh ở ngôi sao Tinh xỉ thú này được.
Cùng khiếp sợ như hắn còn có chị đẹp. Cô đã chứng kiến toàn bộ quá trình, đầu tiên là mỏ đá kia tự động chất thành đống trước mặt Vương Bảo Nhạc. Sau đó, hắn chỉ vừa
nói một câu thì hai con Tinh xỉ thú Linh Tiên đại thành đã đâm nhau bể đầu chảy máu, trước khi chết còn tự móc thú hạch của mình ra...
Tất cả những thứ này khiến cho đầu óc chị đẹp trở nên hỗn loạn, mãi mà chẳng nói được lời nào.
Mà lúc này đây, da mặt dày của Vương Bảo Nhạc đã phát huy tác dụng, giúp hắn nhanh chóng lấy lại tinh thân. Sau khi đằng hắng giọng áp chế nỗi run sợ nơi đáy lòng thì hắn thản nhiên lên tiếng.
"Chị đã thấy chưa? Gặp được em là lựa chọn đúng đắn nhất trong cuộc đời chị đấy!"
Vương Bảo Nhạc vừa nói vừa vung tay phải lên thu hai viên thú hạch vào trong tay, cảm nhận từng làn khí tức khủng bố cùng với linh khí dao động không thể nào miêu tả được đang tỏa ra từ bên trong. Thậm chí, thân thể của Vương Bảo Nhạc
cũng bị lắc lư theo sự chấn động này giống như không chịu nổi nữa rồi.
Nhưng để giữ vững hình tượng, Vương Bảo Nhạc vẫn cố giữ bình tĩnh. Hắn ném hai viên thú hạch vào trong vòng tay trữ vật, sau đó nhìn về phía xác hai con thú đã chết với ánh mắt sáng rực.
Có thể nói, toàn thân Linh Tiên cảnh đại thành đều là báu vật. Cho dù là da, máu, thịt, hay là nội tạng, xương cốt... đều có công dụng trên phương diện luyện khí cụ hoặc luyện đan. Ở Liên bang thì nó chính là thứ cao cấp khó mà tưởng tượng nổi.
Thu hoạch này lớn tới mức, nếu truyền về tới Liên bang thì chắc chắn sẽ làm mọi người giật mình, rung chuyển thế giới.
Nhưng ngay tại khi Vương Bảo Nhạc định cất hai cái xác thú vào trong vòng tay trữ vật sắp đây ắp, chẳng còn trống bao nhiêu chỗ thì trong ngôi sao của Tinh xỉ thú lại đột nhiên có từng đạo khí tức bùng nổ.
Giống như đã nhận ra có điều khác thường, hoặc do cảm nhận được khí tức của hai con Linh Tiên đại thành cùng tộc đã biến mất. Tóm lại, ngay giây phút này, một cỗ khí tức mạnh mẽ chỉ thuộc về Tinh Xỉ thú vương đã bùng nổ ầm ầm. Dường như bên trong khí tức này còn mang theo chút nghi hoặc xen lẫn tức giận quét ngang ra, ảnh hưởng đến cả ngôi sao.
Chỉ trong tích tắc, Vương Bảo Nhạc bên này cũng đã bị nó phát hiện ra. Nhất là sau khi nhìn thấy xác của hai con thú kia thì loại khí tức bá đạo đầy mạnh mẽ này cũng lập tức phát ra dao động cảm xúc mãnh liệt.
"Tự tìm đường chết!"
Âm thanh này tựa như dấy lên từ chỗ sâu nhất trong linh hồn, nổ vang trong tâm thăn của Vương Bảo Nhạc. Nó còn khiến cho đất trời rung chuyển, ảnh hưởng đến cả thế giới, thậm chí chỉ chớp mắt mà cả ngôi sao này cũng bị rung chuyển dữ dội theo. Địa hỏa lại bất ngờ bùng lên, giống
như có một sức mạnh diệt thế muốn xóa sạch sự tồn tại của Vương Bảo Nhạc.
Toàn bộ mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Vương Bảo Nhạc còn chưa kịp phản ứng thì địa hỏa xung quanh hắn đã dâng cao ngút trời, giống như muốn biến hóa thành một bàn tay để tiêu diệt Vương Bảo Nhạc vậy.
Nguy cơ sinh tử mãnh liệt trỗi dậy, đồng thời Vương Bảo Nhạc chỉ kịp nghe thấy một tiếng thét lớn từ chị đẹp. Ngay sau đó, trước mặt hán đã tối sầm. Thân thể hắn giống như một con thuyền lênh đênh trên mặt biển dậy sóng, sắp sửa bị tiêu diệt đến nơi.
Nhưng bỗng nhiên lại có một tiếng hừ lạnh truyền ra từ trong ngôi sao. Ngay khi âm thanh này vang lên, địa hỏa bùng lên hình bàn tay ở xung quanh Vương Bảo Nhạc chợt ngừng lại rồi lặng lẽ tan biến. Đồng thời, khí tức mạnh mẽ đang ập tới cũng bị đánh tan.
Mãi đến lúc này, thế giới trước mắt của Vương Bảo Nhạc mới trở lại như thường. Vương Bảo Nhạc trong lòng sợ hãi, sắc mặt tái nhợt lùi về phía sau, tay phải giơ lên trảo một cái, lập tức nhét hai cái xác thú vào trong vòng tay trữ vật. Thậm chí, hắn còn cắn răng, cố nén đau lòng ném đi không ít con rối và nhiêu thứ khác để có thể chứa được xác của Tinh xỉ thú.
Như vậy mới giúp cho vòng tay miễn cưỡng chứa thêm xác Tinh xỉ thú dù đã nhét đây đồ. Mà chị đẹp cũng thử mở truyền tống ra lần nữa giữa biến cố bất ngờ này. Dường như lần này không phải chịu bất kỳ sự quấy nhiễu nào nên lập tức thành công.
Trong tiếng nổ vang rền, sức mạnh truyền tống bỗng nhiên xuất hiện ở xung quanh Vương Bảo Nhạc. Cũng chính trong khoảnh khắc truyền tống được mở ra thì nơi ở của Tinh Xỉ thú từ đằng xa bỗng nhiên có một tiếng gầm tức giận vọng tới.
"Nơi này là rừng Mịch La của liên minh bách tộc. Cho dù các hạ là ai đi nữa, nhưng dám gây chuyện ở tộc Tinh xỉ thú sẽ khiến ngươi phải hối hận!"
Cùng với tiếng gầm kia, từng đạo khí tức của Tinh xỉ thú cũng ầm ầm trỗi dậy, cả bầu trời cũng bị rung chuyển. Trên bâu trời bỗng xuất hiện mấy chục hư ảnh khổng Lô của Tinh xỉ thú. Nhìn từ xa giống như từng quả cầu thịt to lớn, nhưng khí thế của mỗi con đều kinh thiên khiến trời đất phải chấn động. Nhất là Tinh xỉ thú vương trong số đó, như thể chính bản thân nó đã đại biểu cho ngôi sao này. Khí thế mạnh đến mức khiến cho quá trình truýên tống của Vương Bảo Nhạc lúc này cũng phải vặn vẹo không ổn định, giống như có thể bị cắt ngang bất kỳ lúc nào.
Cùng lúc đó, những hư ảnh Tinh xỉ thú to lớn xuất hiện trên bầu trời cũng biến ảo, uy nghiêm mà nhắm thẳng về phía Vương Bảo Nhạc. Mặt đất rung chuyển, địa hỏa bốc lên cao, một cỗ uy áp gần như có thể hủy diệt hết tất thảy không ngừng nghiên
ép mọi thứ mà giáng xuống theo hư ảnh.
Vương Bảo Nhạc tái mặt. Lúc này, dù là tu vi hay là thân thể đều giống như bị đè cứng, không thể nhúc nhích mảy may. Trong lúc hô hấp gặp khó khăn, chị đẹp cũng lo sợ tột độ. Truyền tống ở xung quanh Vương Bảo Nhạc lúc này chẳng khác gì ngọn nến trước gió, đang lụi tàn với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Tuy toàn bộ những thứ này chỉ xảy ra trong nháy mắt, mắt thấy nguy cơ mãnh liệt ập tới, nhưng đúng lúc này lại có một giọng nam ôn hòa, dễ nghe, thậm chí dường như còn khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy quen thuộc chợt vang lên trong tâm thần của hắn.
"Bảo Nhạc, tới gọi một tiếng sư huynh đi, sư huynh sẽ giúp ngươi giải quyết vấn đề ở đây."
Giọng nói này chẳng hề nghiêm túc chút nào, thậm chí còn mang theo vẻ trêu chọc nữa. Ngay khi giọng nói đó vang lên trong
đầu thì Vương Bảo Nhạc đã hô to theo bản năng.
"Sư huynh cứu ta!"
Gần như ngay khi Vương Bảo Nhạc lên tiếng thì cũng có một tiếng cười kéo dài bất chợt vang vọng giữa bầu trời. Tiếng cười vừa vang lên thì có một bàn tay hư ảo khổng lồ che lấp cả bầu trời xuất hiện. Nó phẩy nhẹ một cái như đang đánh bóng khiến cho thân thể của Tinh xỉ thú vương và cường giả trong tộc của nó vốn đang khí thế ngút cao phải run lên, bị bàn tay này đánh bay ngược ra xung quanh mà không có khả năng phản kháng hay giãy giụa gì.
Thậm chí, có bảy tám hư ảnh không chịu nổi cú hất này nên đã tan biến, những hư ảnh không bị đánh tan thì cũng trở nên mơ hồ. Ngay cả Tinh xỉ thú vương cũng không ngừng phun máu, hư ảnh vặn vẹo. Nó ngước nhìn lên bầu trời với ánh mắt khiếp sợ rồi run rẩy gầm lên.
"Rốt cuộc thì ngươi là ai!!"
Gần như ngay lúc Tinh xỉ thú vương gầm lên thì bàn tay trên bầu trời cũng từ từ tản đi, thay vào đó là một khuôn mặt to lớn xuất hiện. Gương mặt này thoạt nhìn là một thanh niên trắng nõn lẫn vài nốt tàn nhang vô cùng anh tuấn. Đôi mắt hẹp dài mang đến cho người ta một cảm giác nhu nhược, nhưng uy áp tản ra từ trên người hắn lại khiến cho ngôi sao này cũng phải rung lên, tựa như chỉ cần một ý nghĩ trong đầu của hắn thôi là có thể hủy diệt tất cả mọi thứ vậy!
Lúc này, người bị chấn động không chỉ riêng Tinh xỉ thú vương mà còn có cả Vương Bảo Nhạc. Nhưng khác với Tinh xỉ thú vương, lý do Vương Bảo Nhạc giật mình là vì cả hai có quen biết.
"Ngươi... Ngươi..."
Đôi mắt Vương Bảo Nhạc trợn to, tâm thần dậy sóng, cũng lập tức hiểu ra ngọn nguồn kỳ lạ diễn ra trên nơi ở của tộc Tinh xỉ thú này.
Lúc này, chị đẹp cũng đang thở dồn, lén quan sát gương mặt to lớn trên bầu trời từ trong người Vương Bảo Nhạc, càng nhìn càng cảm thấy đối phương rất đẹp trai...
"Sao hả, mới vừa rồi còn kêu ta cứu ngươi, vừa quay đi đã không nhận ra ta nữa rồi à?"
Gương mặt trên bầu trời thấy Vương Bảo Nhạc giật mình bèn dịu dàng lên tiếng, sau đó hắn lại mỉm cười rồi tiếp tục cất lời.
"Đành vậy, đây cũng xem như lần gặp mặt chính thức đúng nghĩa của chúng ta, vậy thì sư huynh ta sẽ tự giới thiệu bản thân trước vậy. Ta... Là Trần Thanh Tử, sư huynh của ngươi!"
Nói tới đây, gương mặt đó lại nghiêng đầu quét nhìn Tinh xỉ thú vương đang run rẩy, sau đó lại thản nhiên nói.
"Cũng là đệ nhất thần vương của tộc Vị Ương!"
"filepos0013164713">

Bạn cần đăng nhập để bình luận