Tam Thốn nhân Gian

Chương 613

Chương 613Chương 613
CÚT ĐI GẶP NẠN
iểng thở đáng sợ giống con I người nhưng không phải của con người, còn có khí tức thần binh hư hư thực thực... Ngôi mộ này cũng thú vị đấy!”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt, nhìn cánh cửa ánh sáng cấm chế biến mất và ngôi mộ trở lại bình thường trước sự rời đi nhanh chóng của ba người họ. Sau một hồi lâu, hắn mới hít sâu một hơi.
“Ngôi mộ này rất kỳ lạ, với tu vi của chúng ta, khó mà thăm dò được chân tướng. Có lẽ chỉ có đến Thông Thần cảnh... mới có tư cách tới nơi này tìm kiếm một phen.”
Triệu Nhã Mộng ngưng thân nhìn ngôi mộ trong cấm chế, nhớ lại ảnh hưởng đáng sợ tới tâm thần của hơi thở truyền ra từ trong ngôi mộ lúc nãy, cất lời một cách nghiêm túc.
Khổng Đạo cũng vẫn thấy khiếp sợ trong lòng. Ba người nhìn nhau, đều lựa chọn bỏ cuộc, chạy về phía Bái Cung các để truyền tống rời đi. Mặc dù truýên tống ở nơi này do một số nguyên nhân đặc biệt nên không thể định vị được Thương Mang Đạo Cung, chỉ có thể truyền tống ba người đến biên giới phía trong thân kiếm, yêu cầu bọn họ phải tự mình vượt qua chướng ngại thì mới bước vào được khu vực chuôi kiếm.
Nhưng cho dù là thế cũng đã tiết kiệm được không ít thời gian cho ba người. Lúc này, đang trên đường đi đến khu vực Bái Cung các, cả ba người đều im lặng, trong đầu mỗi người đều hiện lên tình cảnh và ngôi mộ lúc nãy. Vương Bảo Nhạc mơ hồ cảm thấy hình như mình đã bỏ qua một số thứ gì đó, nhưng trong khoảng thời gian
ngắn nghĩ mãi mà không ra. Cho đến khi bước vào trong khu vực Bái Cung các, vào lúc lựa chọn chuẩn bị trở về, Triệu Nhã Mộng đột nhiên lên tiếng.
“Có lẽ vẫn còn một cách có thể thử để tìm ra bí mật của ngôi mộ này... Đó chính là thể chất thuần mộc. Nếu có thể tìm được một tu sĩ thể chất thuẫn mộc, hẳn là có thể chống lại làn sương mù màu xanh đó để bước vào trong ngôi mộ... Nhưng mà tu sĩ có loại thể chất này cực kì ít, vả lại cũng không phải không có nguy hiểm. Trừ phi là vô cùng tinh thuần thì mới có một số khả năng thành công được.”
Triệu Nhã Mộng vừa nói vừa thở dài, về việc thể chất thuần mộc, cô cũng mới được biết sau khi tới Thương Mang Đạo Cung.
“Thể chất thuần mộc?”
Nghe thấy lời này của Triệu Nhã Mộng, Vương Bảo Nhạc chợt ngẩng đầu lên. Trong đầu hắn đột nhiên quay cuồng, giống như đã phá tan được mây mù, khiến
cho những suy nghĩ trước đây của hắn trở nên rõ ràng, cũng nghĩ ra được chuyện mình đã bỏ qua, trong mắt ánh lên tia sáng kỳ lạ.
“Đúng rồi, điều ta bỏ qua chính là thể chất thuần mộc này...”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại như có điêu suy nghĩ, thân ảnh ba người dưới sự bộc phát của tâm nguyện truyền tống, dần biến mất khỏi Bái Cung các.
Theo sự rời đi của bọn họ, ánh sáng ở nơi này mờ dần đi, cho đến khi trở lại như thường, tất cả giống như không hề có sự thay đổi. Chỉ có ngôi mộ kia, sương mù xanh cuồn cuộn phun ra, thỉnh thoảng còn có tiếng thở lờ mờ vang vọng.
Cùng lúc đó, ở biên giới phía trong thân kiếm, gần khu vực chuôi kiếm, theo gợn sóng truyền tống vang dội, thân ảnh ba người Vương Bảo Nhạc hiện ra. Sau khi xuất hiện, ba người phán đoán phương hướng, lập tức cấp tốc rời khỏi khu vực
thân kiếm, bước vào biển lửa ở phía ngoài chuôi kiếm.
Theo cơn gió nóng hầm hập nhưng do nhiệt độ bên trong thân kiếm và phía ngoài khác nhau nên lại thấy mát mẻ khi phả vào mặt, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, làn mò vòng tay trữ vật của mình, bên trong ngoại trừ một lượng lớn tài liệu và thu hoạch, còn có một lệnh bài màu tím.
Đây mới là thu hoạch quan trọng nhất lần này của hắn!
“Đệ tử kế pháp!”
Trong mắt Vương Bảo Nhạc ánh lên sự mong đợi, khi nhìn về phía Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo, hai người này cũng có suy nghĩ tương tự. Cho dù là đệ tử nội môn hay là đệ tử ngoại môn thì đều là lông phượng sừng lân trong Thương Mang Đạo Cung hiện nay. Có thể nói là bất kỳ ai cũng sẽ nhận được sự đánh giá cao của Thương Mang Đạo Cung.
Có thể tưởng tượng được, sau khi ba người quay về, thân phận và địa vị sẽ hoàn toàn khác trước.
“Chúng ta quay về thôi, lần sau gọi cả Nhất Phàm nữa, chúng ta sẽ chuẩn bị nhiều túi trữ vật hơn rồi lại đến vơ vét nơi này một phen!”
vương Bảo Lạc kìm nén sự thèm muốn đối với ngôi mộ kia. Theo câu nói này, Khổng Đạo hưng phấn thoát khỏi cảm giác nặng nề đối với ngôi mộ, nghĩ tới thu hoạch của mình và tương lai tốt đẹp, Khổng Đạo cũng vô cùng hưng phấn.
Triệu Nhã Mộng mỉm cười, vén sợi tóc bị gió thổi tung lên ra sau tai, đồng thời trong đôi mắt ánh lên niềm mơ ước về tương lai. Cứ như vậy, ba người lập tức hóa thành cầu vồng, nhanh chóng đi về phía Thương Mang Đạo Cung.
Do đường sá xa xôi cần phải truyền tống mấy Lân, có lẽ phải hơn nửa tháng mới có thể quay về, nhưng ba người chẳng hề sốt
ruột, trên đường đi còn cười nói rất ung dung. Sau mấy lần truyền tống, đến khi còn cách Thương Mang Đạo Cung ba ngày lộ trình nữa, kịch biến đột nhiên xuất hiện theo cách mà ba người không thể nào ngờ trước được.
Không phải bọn họ gặp phải nguy hiểm, mà là... trong tâm thần của Vương Bảo Nhạc truyền đến từng hồi tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng kêu thảm thiết này không phải tiếng người, mà là tiếng lừa kêu!
“Connnn! Connnnnnnn”
Con lừa không có nhẫn truyền âm, nhưng giữa nó và Vương Bảo Nhạc có sự liên hệ. Ở khoảng cách xa, cảm ứng không được rõ ràng lắm, nhưng ở khoảng cách gần, cảm ứng giữa hai bên vô cùng chặt chẽ.
Lúc này con lừa đang dựa vào cảm ứng với Vương Bảo Nhạc để càu cứu hắn.
Người ngoài không thể nghe thấy được tiếng cầu cứu này. Cho dù có nghe thấy thì cũng không hiểu được ý nghĩa của nó, chỉ có thể nghe ra tiếng kêu này vô cùng lo lắng, dường như còn mang theo sợ hãi. Nhưng Vương Bảo Nhạc hiểu rõ con lừa, vừa nghe thấy tiếng kêu này thì hắn đã hiểu được ý nghĩa của nó. Tóm lại, một loạt tiếng kêu dịch ra chỉ là hai chữ!
“Cứu mạng!”
Vương Bảo Nhạc chợt dừng bước, hơi thở gấp gáp, sắc mặt ảm đạm, vừa định cảm nhận tình hình của con lừa thì trong nháy mắt, liên hệ giữa hắn và con lừa đã bị gián đoạn.
Giống như có một luồng sức mạnh ngán cản hắn và con lừa, cắt đứt mọi thứ!
Điều này khiến Vương Bảo Nhạc đang chấn động trở nên lo lắng. Mặc dù thường ngày hắn thường xuyên dạy dỗ con lừa, có lúc còn thượng cẳng chân hạ cẳng tay, nhưng dù sao nó cũng là con trai hắn, hắn có thể
đá, còn nếu có người ức hiếp nó, đương nhiên Vương Bảo Nhạc sẽ không đồng ý.
Nhất là sự càu cứu của con lừa vô cùng thảm thiết khiến lòng Vương Bảo Nhạc như bị thắt chặt lại. Hắn lập tức tăng tốc, chạy như bay về phía trước với vẻ mặt rất khó coi.
Mặc dù liên hệ với con lừa đã bị cắt đứt, nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn dựa vào cảm ứng lúc trước để xác định được phương hướng của con lừa, chính là... Thương Mang Đạo Cung!
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy...”
Vương Bảo Nhạc không kìm nén được tia sáng lạnh ở trong mắt, ầm 'âm đi về phía trước. Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể cảm nhận được khí tức báng hàn tỏa ra trên người Vương Bảo Nhạc, trong lòng cũng chấn động, lập tức tăng tốc đuổi theo.
“Bảo Nhạc, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Sau mấy hơi thở, Triệu Nhã Mộng không nhịn được cất tiếng hỏi.
“Vừa rồi cút đi đã kêu cứu!”
Vương Bảo Nhạc gằn từng câu từng chữ. Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo biết tên của con lừa, lúc này cả hai người đều biến sắc. Cùng lúc đó, Vương Bảo Nhạc lấy nhẫn truyền âm ra, người đầu tiên hắn liên lạc chính là Hứa Tông chủ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông!
Hứa Tông chủ không biết chuyện này, sau khi nhận được truyền âm cũng thoáng ngây người, bảo Vương Bảo Nhạc không cần lo lắng, hắn đi xem tình hình thế nào. Thế là Vương Bảo Nhạc không hề giảm tốc độ, mà vừa táng tốc chạy thẳng tới Thương Mang Đạo Cung, vừa truyền âm cho những người khác hỏi chuyện này.
Không lâu sau, theo thu thập điêu tra của từng người truýên đến chỗ hán, cuối cùng Vương Bảo Nhạc cũng biết được lý do. Nguyên nhân của tất cả là do con lừa đã ăn
vụng trộm một khối lớn của lò luyện đan Thăng Hải được chế tạo từ rất nhiều vật liệu quý báu của một trưởng lão Nguyên Anh tên là Tôn Hải dưới trướng Diệt Liệt Tử, khiến lò luyện đan này suýt nữa thì bị sập.
Sau đó bị Tôn Hải phát hiện, trong cơn tức giận đã bắt con lừa lại, muốn giết chết nó!
“Bảo Nhạc, ta đã liên hệ rồi, không có tác dụng lắm. Tôn Hải đó nói ai tới cũng vô dụng, ông ta muốn luyện con thú này thành một viên Huyết Nhục đan!”
Nghe đến đó, Vương Bảo Nhạc lập tức thấy đau đàu. Hắn hiểu rõ con lừa, biết khả năng xảy ra chuyện này rất lớn. Đúng là sự tham án của con lừa đã gây nên mầm tai họa, nhưng dù sao nó cũng là con trai của mình. Lúc nghe được những điều này, Vương Bảo Nhạc quay đầu lại nhìn Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo.
Ta đi trước một bước nhé!
Hắn nói xong, tốc độ ầm ầm bộc phát, triển khai toàn lực dịch chuyển trong nháy mắt, hóa thành một dải cầu vồng chạy thẳng tới chân trời. Với tốc độ bộc phát này, Vương Bảo Nhạc có thể giảm bớt bảy phần thời gian, tranh thủ quay về Thương Mang Đạo Cung trong vòng một ngày.
“Hứa Tông chủ, bất kể thể nào, xin hãy giúp ta kéo dài một ngày!”
“Bảo Nhạc, ta nhất định sẽ dốc hết sức, nhưng ngươi cũng đừng kích động quá, chuyện này ta cảm thấy cứ đền bù là có thể giải quyết được. Huống hồ ngươi quay về từ Bái Cung các, thân phận nhạy cảm, không loại bỏ khả năng đối phương cố tình làm vậy, ngươi phải thận trọng đó!
"filepos0013246640">

Bạn cần đăng nhập để bình luận