Tam Thốn nhân Gian

Chương 624

Chương 624Chương 624
THẦN BINH KHÔ CỐT
"1"^ ại thụ không có lựa chọn nào khác!
Hoặc là nói hắn không có tư cách để lựa chọn. Giống như lúc trước khi Vương Bảo Nhạc đối mặt với đại thụ ở Sao Hỏa, hắn cũng không có bất cứ tư cách gì để lựa chọn, chỉ có thể vừa cẩn thận đề phòng, vừa dựa thế và tìm kiếm điểm tháng bàng để tự bảo vệ mình hết lần này đến lần khác.
Thậm chí, có thể nói, nếu như không phải lúc đầu bước vào Sao Hỏa Vương Bảo Nhạc lựa chọn giáo dục truyền bá danh tiếng, lựa chọn bước vào trong mắt của Vực chủ Sao Hỏa, lựa chọn nắm lấy cơ hội tranh giành vị trí người phụ trách tân khu, cộng thêm ảnh hưởng của Triệu Nhã Mộng đối
với Vực chủ Sao Hỏa mà sau khi đến đạo cung hắn mới biết, khiến cho Vương Bảo Nhạc tiếng tám lừng lẫy, từng bước lên cao, khiến đại thụ ném chuột sợ vỡ đồ thì có lẽ khả năng Vương Bảo Nhạc bất ngờ bỏ mạng trong chuyến đi Sao Hỏa lúc trước vẫn rất lớn.
Đương nhiên, cũng có liên quan đến việc lúc trước đại thụ sợ hãi Đoan Mộc Tước, không đoán ra ý đồ Đoạn Mộc Tước sắp xếp Vương Bảo Nhạc đến Sao Hỏa, cho nên lúc đầu hắn nhịn, không dám manh động. Mà khi hắn hạ quyết tâm thì Vương Bảo Nhạc đã trưởng thành một cách thần tốc, đã vậy lại còn dùng mạch của hắn, khiến hắn không tiện làm gì nữa.
Cho nên, tuy rằng hai người có ân oán, nhưng cuối cùng vẫn không biến thù sâu hận lớn không thể hóa giải được thành hành động. Do đó, lần này, Vương Bảo Nhạc mới giơ cao đánh khẽ, lấy thu hoạch phần mộ làm chủ, lấy thu phục đại thụ làm phụ.
Còn đại thụ có tâm phục khẩu phục hay không, Vương Bảo Nhạc không thèm để ý. Trong tự truyện quan lớn viết rất rõ ràng, trên thế giới này vốn không có sự trung thành mãi mãi, cũng không có sự phản bội mãi mãi. Do đó chỉ cần để đại thụ biết cái giá của sự phản bội rất lớn, lớn đến nỗi khiến hắn không thể chịu đựng được, như vậy là đủ rồi.
Chuyện thế gian như vậy, chuyện nam nữ cũng vậy, điểm này Vương Bảo Nhạc rất rõ ràng. Cái sau hắn không có cơ hội kiểm chứng, còn cái trước, hắn thực hiện dựa vào suy nghĩ của mình. Ví dụ như hiện tại, hắn đã dẫn đại thụ rời khỏi Thương Mang Đạo Cung, lợi dụng truyền tống trận đến Bái Cung các bước vào trong khu vực Bái Cung các.
Đổi lại là người khác sẽ không có tư cách sử dụng truyền tống trận này, cho dù có xin hết người này đến người khác cũng vô dụng, chỉ có sở hữu lá cây Phong Tín thì mới được tông môn cho phép truyền tống.
Nhưng đối với Vương Bảo Nhạc mà nói, những thứ này đều không tồn tại. Với thân phận là một phẫn tư chủ nhân của Thương Mang Đạo Cung, có thể nói, chỉ cần hắn không phản bội đạo cung, gần như không ai có thể phạt được hắn.
Hơn nữa, hắn cũng không quan tâm một mình ra ngoài với đại thụ sẽ gặp phải chuyện gì. Một mặt là do ở trong thân kiếm, thân phận của Vương Bảo Nhạc khiến hắn gần như có thể bỏ qua phần lớn cấm chế, khiến khu vực nguy cơ tứ phía với đại thụ trở thành thiên đường của mình. Mặt còn lại thì là sự tự tin của Vương Bảo Nhạc đối với chiến lực của bản thân.
Cũng không phải hắn chưa từng giết Nguyên Anh, do đó cho dù đại thụ rất mạnh, nhưng có mạnh hơn nữa... cũng không mạnh hơn lão tổ Hắc Phong, cũng không mạnh hơn Tôn Hải trưởng lão.
Cho nên, nếu như đại thụ không thành thật, mặc dù Vương Bảo Nhạc ban đầu
không có sát tâm, nhưng cũng tuyệt đối không phải loại nhân từ nương tay. Hơn nữa, sau khi giết, hắn cũng sẽ không lẩn trốn mà quang minh chính đại, đường đường chính chính thông báo cho người đời biết về lòng bất chính của đại thụ.
Quan hệ lợi và hại trong này, Vương Bảo Nhạc tin rằng với trí tuệ của đại thụ, hắn sẽ biết chừng mực. Sự thực cũng đúng như vậy, sau khi truyền tống vào trong thân kiểm với Vương Bảo Nhạc, trong lòng đại thụ từ đầu đến cuối đều cáng thẳng, hơn nữa còn có thái độ cực kì cung kính đối với Vương Bảo Nhạc.
“Nhìn thấy nơi đó chứ?”
Rất nhanh, hai người đã đi ra khu vực Bái Cung các. Do Vương Bảo Nhạc đã có kinh nghiệm nên hai người nhanh chóng xuất hiện ờ biên giới của khu vực ngôi mộ. Khi đứng ở đây, Vương Bảo Nhạc đưa tay ra chỉ.
Đại thụ lập tức cảnh giác, ngưng thần nhìn. Hắn không thể không cẩn thận, mặc dù trong lòng hắn phán đoán hẳn là Vương Bảo Nhạc sẽ không làm hại mình, nhưng có thể khiến Vương Bảo Nhạc thận trọng như thế, có lẽ bản thân mình cũng sẽ gặp nguy hiểm lớn.
Do đó đại thụ hít sâu một hơi, quan sát cực kì cẩn thận. Đầu tiên hắn kiểm tra cấm chế, sau đó ánh mắt rơi lên trên ngôi mộ kia, nhìn thấy ngôi mộ và vết nứt, cũng nhìn thấy làn sương mù màu xanh.
Do ngán cách của cấm chế, hắn không cảm nhận được rõ ràng lắm, nhưng khi nhìn thấy làn sương mù màu xanh, hắn vẫn cảm nhận được một chút sóng cộng hưởng. Điêu này khiển mắt đại thụ lóe lên, sau đó phát hiện ra trên mặt đẩt của ngôi mộ có đặt một thanh kiếm gỗ màu xanh.
Mọi thứ khiến đại thụ lập tức hiểu ra, hắn đã đoán được nguyên nhân Vương Bảo Nhạc lựa chọn mình, đồng thời cũng cân
nhắc đủ các vấn đề như bản thân có thể chống lại hay không?
Vương Bảo Nhạc không thúc giục mà chờ đợi đánh giá của đại thụ, đồng thời trong lòng cũng đang cảm khái đây chính là lợi ích của việc giao thiệp với người thông minh. Mình chỉ cần nói một câu là đối phương có thể suy một ra ba, liên tưởng rẩt nhiều, không cần mình phải giải thích cặn kẽ.
Sau một hồi lâu, trong mắt đại thụ ánh lên sự quả quyết, chắp tay vái Vương Bảo Nhạc.
“Vương trưởng lão, xin ngài hãy mở cấm chế ở đây ra. Ti chức cần thăm dò kĩ càng một chút thì mới có được câu trả lời.”
Vương Bảo Nhạc gật đầu, không có ý kiến gì khác mà vung tay lên, trong cấm chể của khu vực ngôi mộ kia lập tức xuất hiện một cánh cửa ánh sáng. Trong khi cánh cửa mở rộng ra xung quanh, khí tức từ bên trong
tràn ra, mơ hồ như có tiếng thở yếu ớt truýên ra ngoài.
Vương Bảo Nhạc cảnh giác nhìn về phía đại thụ. Mặt đại thụ chăm chú, hai tay đột nhiên bấm quyết, sau đó bẻ gãy một ngón tay của mình ném về phía trước. Ngón tay rơi vào trong không trung lập tức hóa thành một người tí hon, nhanh chóng lao thẳng tới cánh cửa ánh sáng cấm chế.
Sau khi xông vào, người tí hon không chút do dự tiến vào trong làn sương mù màu xanh của ngôi mộ, dạo một vòng ở bên trong rồi ôm thanh kiếm gỗ màu xanh trên mặt đất nhanh chóng quay về.
Toàn bộ quá trình không gây ra bất kỳ thay đổi nào, cũng không có nguy hiểm đáng sợ nào. Cho đến khi người tí hon này quay về, biến lại thành ngón tay của đại thụ, đại thụ cung kính đưa thanh kiếm gỗ màu xanh cho Vương Bảo Nhạc, khẽ cất lời.
“Ảnh hưởng của làn sương mù màu xanh này tới ti chức không nhiêu. Nếu như bản thể của ti chức đi vào, hẳn là có thể kiên trì trong vòng một nén nhang, không biết Vương trưởng lão muốn ti chức làm gì?”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, không nhận lấy kiếm gỗ mà hỏi vặn lại một câu.
“Ngươi cảm nhận được sao?”
Đại thụ thoáng do dự, không dám giấu giếm. Hắn biết rõ, dù tuổi tác của Vương Bảo Nhạc ở trước mắt này không bằng mình, nhưng nếu bàn về tâm cơ và thủ đoạn, bất kể là Mặt Trăng hay Sao Hỏa, hắn đều thấy hết. Hơn nữa, rõ ràng là đối phương có không ít đòn sát thủ và thần thông kỳ lạ.
Cho nên, đại thụ cất lời đúng như sự thật.
“Cảm nhận được một luồng... khí tức của thần binh!”
Khi nói ra nám chữ này, tâm thần của đại thụ không ngừng rung động. Đúng là đối
với bất kỳ tu sĩ nào, thần binh cũng có tầm quan trọng khó mà hình dung được.
“Tốt lắm, cho ngươi thanh kiếm gỗ này, ngươi đi lấy thần binh kia... về cho ta!”
Vương Bảo Nhạc gật đàu, thản nhiên cất lời, trong mắt ánh lên tia sáng sâu xa, nhìn đại thụ, chờ đợi sự lựa chọn của hắn.
Đại thụ trầm mặc, sau một hồi suy nghĩ hắn cắn chặt ráng, không từ chối, cũng không nói độ khó. Hắn biết đây là cơ hội của mình, một mặt có thể hóa giải ân oán, mặt khác là cơ duyên của mình. Cơ duyên này không phải ở ngôi mộ, mà là... khả năng tấn tháng thành Nguyên Anh theo như lời Vương Bảo Nhạc nói ở trong đại điện của đạo cung lúc trước.
Hắn quế nguyệt thành đạo nhiều nám, bởi vì lúc trước chỉ hấp thu một nửa quả thực, tu vi bị kẹt ở Kết Đan đại viên mãn, không thể đột phá. Mắt thấy Đoan Mộc Tước và Lý Hành Ván thậm chí Hứa Vân Khôn đều
đã lẫn lượt đột phá, đương nhiên hắn vô cùng khát khao.
Nếu như người khác nói cho hắn cơ hội này, hắn sẽ không tin, nhưng Vương Bảo Nhạc có thể trở thành Thái thượng Trưởng lão của Thương Mang Đạo Cung, lời nói ra, hắn tin.
Cho nên, trong mắt đại thụ ánh lên sự quả quyết, cơ thể nhoáng một cái chạy thẳng đến cánh cửa ánh sáng cấm chế. Trong ánh mắt cảnh giác và mong đợi của Vương Bảo Nhạc, đại thụ lập tức tới gần làn sương mù màu xanh, cơ thể vặn vẹo, thu nhỏ đi không ít, chui thẳng vào trong theo vết nứt của ngôi mộ.
Mắt thấy đại thụ đã vào bên trong, Vương Bảo Nhạc lập tức hưng phấn. Hắn vận chuyển sẵn Chúc Đoạt Đế Khải, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để rời đi ngay nếu tình hình không ổn. Hắn cũng không phải người lạnh lùng vô tình, nếu như đại thụ thật lòng vì mình, vậy thì hắn chắc chắn phải nghĩ cách dẫn đại thụ chạy theo.
Cứ như vậy, thời gian dần dẵn trôi đi, rất nhanh đã được một nén nhang. Đúng lúc Vương Bảo Nhạc cau mày, nheo mát lại, đột nhiên từ bên trong ngôi mộ truyền ra một tiếng nổ cực lớn.
Theo sự bộc phát của tiếng nổ, vết nứt của ngôi mộ lan ra, trong nháy mắt đã táng thêm không ít. Một lượng lớn khí xanh từ bên trong không ngừng cuồn cuộn tràn ra ngoài, tiếng thở cũng lập tức truyền ra một cách mãnh liệt. Khi cơ thể của Vương Bảo Nhạc chấn động mạnh, trong dẫu bắt đău ong ong, thân ảnh của đại thụ lao mạnh ra từ bên trong vết nứt.
Sắc mặt hắn tái nhợt, vẻ mặt sợ hãi, trong tay cầm một... cánh tay khô!
Khí tức tang thương và mục nát cuồn cuộn bốc lên từ trên cánh tay này cùng với một luồng khí thế thần binh cũng bộc phát ra từ bên trong nó.
"filepos0013477551">

Bạn cần đăng nhập để bình luận