Tam Thốn nhân Gian

Chương 640 TRIỆU HOÁN

Chương 640 TRIỆU HOÁNChương 640 TRIỆU HOÁN
B ầu trời âm u, dù có thi thể của một con hung thú khổng lồ phát ra ánh sáng như mặt trời, nhưng để chiếu sáng khắp mặt đất thì vẫn không đủ. Điêu này khiến cảnh vật trước mắt Vương Bảo Nhạc có phần tối tăm, không ít khu vực cũng đen kịt một màu.
Nhưng đối với tu sĩ, chỉ cần truýên linh lực vào mắt thì vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhất là trên mặt đất nơi nào cũng có Thanh Linh Yêu Hoa, những bông hoa đỏ này cũng phát ra ánh sáng mờ ảo, góp phần chiếu rọi khu vực xung quanh phần nào.
Nếu như nơi này không có thi hài vô biên, chỉ nhìn bằng mắt thì đúng là cũng có phong cách dị vực. Chẳng qua sự tồn tại của những thi hài kia khiến cho thế giới này tràn ngập khí tức chết chóc.
Dù Vương Bảo Nhạc thân là Minh Tử nhưng cũng thấy khó chịu với khí tức chết chóc này. Dù Minh Tông chấp chưởng cái chết, nhưng phần lớn là dẫn lối vong hồn, mà nơi này chỉ toàn là thi thể không rõ đã chết từ khi nào. Từ ý nghĩa nào đó thì chẳng khác gì con rối huyết nhục cả.
Sức mạnh điều khiển những con rối này là thứ mà Vương Bảo Nhạc chưa từng gặp qua, vừa lạ lẫm lại vừa khiến hắn sinh ra cảm giác kính sợ với thế giới này.
“Mặc dù tộc Vị Ương tung hoành khắp vũ trụ, nhưng sự cường hãn của bản thân chúng mới là vốn liếng để tộc này làm được như thế!”
Vương Bảo Nhạc thì thào nói nhỏ, nhưng cũng không hề giảm tốc độ. Hắn xé gió lướt nhanh trên không trung, đồng thời nhị hoa của Thanh Linh Yêu Hoa vẫn luôn nằm trong ngực áo của hắn, nhờ sức mạnh kỳ lạ của nhị hoa này nên suốt đoạn đường Vương Bảo Nhạc thật sự không trúng ảo giác giống mộng cảnh trước đó nữa.
Hơn nữa, lúc không bị kích thích thì đám Thanh Linh Yêu Hoa kia rất ít kia đột nhiên nở rộ, giúp Vương Bảo Nhạc một đường thuận lợi sau khi chạy ra khỏi khu vực đầy phấn hoa trước đó.
Nhưng tác động thị giác càng lúc càng mạnh hơn, thi hài trong thế giới này có quá nhiêu chủng loại, hơn nửa gần như tất cả đều là loại mà Vương Bảo Nhạc chưa từng nhìn thấy hay nghe nói tới.
Hắn thấy được giống loài đầu người mình thú, thấy thi hài do nham thạch tạo thành, cũng có người khổng lồ với lớp sừng dày trên người, lại có những thi hài kì lạ như hai đầu, năm ngón tay như thân thể nhưng lại không có mắt.
Đồng thời, còn có loại như liều mạng súc người lại thành hình vuông khổng lồ, thoạt nhìn không giống như sinh vật chút nào, nhưng nó lại thật sự là thi hài.
Tất cả mọi thứ khiến tâm thần của Vương Bảo Nhạc chấn động, mãi cho đến khi hắn
thấy được giống loài quen thuộc, ví như... người lùn có đôi chân to đến khoa trương, toàn thân đen thui của dân bản địa Hắc Phong tinh.
Hắn cũng nhìn thấy một thi hài dân bản địa Hắc Phong tinh ở đây, dù đã chết rồi nhưng uy áp phát ra từ trên người nó vẫn vô cùng đáng sợ. Vương Bảo Nhạc có cảm giác là mình không thể tới gần, một khi tiếp xúc thì e là sẽ bị phản phệ nào đó.
Ngoại trừ dân bản địa Hắc Phong tinh này ra, sau khi đi thêm một nén nhang thì thân thể của Vương Bảo Nhạc đột nhiên dừng lại giữa không trung. Hắn cúi đầu nhìn xuống một thi thể nằm trên đỉnh núi thi hài bên dưới với ánh mắt cổ quái.
Bộ dạng của thi thể kia thoạt nhìn không khác gì con người, duy chỉ có lỗ tai là dài hơn một chút, thân thể mảnh dẻ. Dù đã chết nhưng dung nhan vẫn vô cùng tuấn mỹ, Vương Bảo Nhạc chỉ mới thấy tộc đàn thế này trong trò chơi Giáng Lâm mà thôi.
Trò chơi đó...'
Vương Bảo Nhạc thì thào. Có lẽ do Vương Bảo Nhạc nhìn khá lâu nên ngón tay của thi hài mảnh dẻ bên dưới giật nhẹ. Vương Bảo Nhạc lập tức cảnh giác, lập tức tăng tốc bay đi xa không chút do dự.
Mãi cho tới khi hắn đã bay đi xa thì ngón tay kia mới nằm im lại, mặt đất lại như bình thường, không hề thay đổi chút nào.
“Không thể nhìn lâu, tất cả mọi thứ ở đây đều vô cùng quỷ dị!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi rồi nhìn xung quanh, sau đó tiếp tục vừa đi vừa tìm phương hướng. Hắn biết rõ muốn tìm được chỗ tế thì cách đơn giản nhất chính là tìm được con cự thú có thể chống trời đạp đất mà mình đã nhìn thấy trước đó. Như vậy thì có thể đi theo hướng của nó để tìm tới chỗ tế đàn.
Cứ như vậy, thời gian từ từ trôi qua. Chẳng mấy chốc đã qua vài ngày, vương Bảo
Nhạc liên tục phi hành và tìm kiếm trong thế giới tràn ngập thi hài này. Nhưng ngoại trừ gặp được vô số chủng tộc mà mình chưa từng thấy ra thì vẫn không thể gặp lại con hung thú khổng lồ nọ.
Mãi cho đến hôm nay Vương Bảo Nhạc đang lo lắng bay nhanh giữa bầu trời, đồng tử của hắn bỗng co rụt lại.
Một cảm giác kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trong tâm thần khiến Minh Hỏa của hắn mất khống chế mà bùng lên, thậm chí còn lan ra ngoài thân thể, tạo thành ngọn lửa băng hàn màu đen.
“Hửm?”
Sắc mặt của Vương Bảo Nhạc thay đổi. Hán có thể cảm nhận được, dường như có một sức mạnh nào đó đang ảnh hưởng, dẫn dắt Minh Hỏa trong cơ thể của mình và tạo thành hô ứng.
Cảm giác này khiến hắn thấy vô cùng quen thuộc, đó là... khí tức Minh Tông!
“Chẳng lẽ ở đây có người của Minh Tông?”
Hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên gấp gáp hơn. Sau khi cảm nhận thật kĩ, hắn chợt quay đàu nhìn về phía bên phải. Trong cảm thụ của hắn thì khí tức Minh Tông khiến mình cảm thấy quen thuộc phát ra từ nơi đó.
Vương Bảo Nhạc trăm ngâm bèn lấy mặt nạ của chị đẹp ra. Mặc dù kể từ khi tới đây chị đẹp không hề đáp lại, nhưng sự tồn tại của mặt nạ khiến Vương Bảo Nhạc có thứ để đối chiếu, từ đó đoán được đây là hư ảo hay chân thật.
Hiện tại, mặt nạ không hề có dấu hiệu trong suốt, Vương Bảo Nhạc lại kiểm tra nhị hoa rồi nhìn quanh, lúc này hắn mới dám xác định mình không rơi vào ảo cảnh nữa. Vương Bảo Nhạc trầm ngâm một lúc, cuối cùng quyết định đổi hướng, bay về phía phát ra dao động khí tức Minh Tông.
Hắn bay với tốc độ bình thường, lúc nào cũng giữ vững cảnh giác. Qua một nén
nhang, cảm giác quen thuộc kia lại càng mãnh liệt hơn, Minh Hỏa trong cơ thể Vương Bảo Nhạc như phát ra khao khát nào đó nên liên tục phóng ra từ trong thân thể của hắn. Từ xa nhìn lại đã không thấy thân thể Vương Bảo Nhạc đâu nữa, chỉ có một ngọn lửa màu đen đang bừng bừng mà thôi. Cuối cùng Vương Bảo Nhạc cũng nhìn thấy nơi phát ra khí tức Minh Tông.
Nơi đó có một tòa thành nối liên với dãy núi.
Đây là thành trì đầu tiên Vương Bảo Nhạc nhìn thấy kể từ khi tới đây, mặc dù quy mô của thành trì này không lớn lắm, chỉ cỡ thành Phiêu Miễu mà thôi, nhưng ở trong thế giới tràn ngập thi hài này thì vẫn vô cùng kinh người.
Dù sao trên đoạn đường đi tới lúc trước, nơi này chỉ toàn thi hài và yêu hoa, trên mặt đất cán bản không hề có bất kỳ kiến trúc gì. Mà ý nghĩa của việc có kiến trúc tồn tại lại càng lớn hơn nữa, khiến hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên gấp rút hơn.
Rõ ràng... có thể có kiến trúc chứng tỏ nơi này từng có sinh mạng tồn tại!
Nên dù hiện nay thành trì này đã trở thành phế tích, cũng bị hư hỏng nhiêu, nhưng vẫn làm Vương Bảo Nhạc chấn động. Khi tới gần thì hắn lại càng kinh ngạc hơn. Sau khi bay tới bên trên phế tích này và nhìn xuống dưới, Vương Bảo Nhạc như bị sấm sét đánh ngang tai.
“Nơi này...”
Tâm thăn của Vương Bảo Nhạc dậy sóng từng cơn, thậm chí Minh Hỏa bên ngoài thân thể hắn lúc này cũng lay động dữ dội.
Đứng ở chỗ của hắn nhìn xuống thì không chỉ có thành trì... mà còn có thứ khác!
Tòa thành bên dưới cũng không phải được xây trên mặt đất mà là xây trên một cái sọ khổng lồ. Từ đó có thể thấy được xương sọ này lớn đến cỡ nào, thứ nối với xương sọ này cũng không phải dãy núi gì hết, mà là một cánh tay.
Hoặc nói đúng hơn thì đây là nửa bộ xương, giống như đã từng có một người khổng lồ đang ngồi thì bị người ta dùng một kiếm chặt ngang bả vai, chém thành hai nửa. Một nửa còn lại đã biến mất, nên nơi này chỉ còn lại nửa bộ hài cốt mà thôi.
Hô hấp của Vương Bảo Nhạc cứng lại, im lặng nhìn mọi thứ ở nơi này. Hắn cũng cảm nhận được khí tức Minh Tông đúng là phát ra từ bộ hài cốt này. Thậm chí, trong phế tích của tòa thành trên xương sọ này cũng có một tia khí tức cùng loại.
Tất cả mọi thứ khiến Vương Bảo Nhạc im lặng hồi lâu, sau đó hắn từ từ đáp xuống. Mãi cho đến khi đặt chân xuống xương sọ, đứng giữa tòa thành này để quan sát xung quanh thì Vương Bảo Nhạc đã ý thức được, đây không phải tòa thành trì do ai đó xây dựng ở đây như mình đã nghĩ.
Tòa thành vốn là một thể với người khổng lồ, có lẽ khi người khổng lồ này còn sống thì tòa thành đã có trên xương sọ của nó rồi.
Phong cách kiến trúc của thành trì này cũng khiến Vương Bảo Nhạc nhớ lại Minh Mộng. Nếu dựa vào cảm giác để suy đoán thì rõ ràng đây là kiến trúc thuộc về thời đại trong Minh Mộng.
“Kẻ chạy nạn sau hạo kiếp của Minh Tông ư...”
Vương Bảo Nhạc thì thào, ánh mắt vô cùng phức tạp.
"filepos0013811716">

Bạn cần đăng nhập để bình luận