Tam Thốn nhân Gian

Chương 641

Chương 641Chương 641
THẦN NIÊM
Nhìn xung quanh, Vương Bảo Nhạc cố dằn bao cảm giác phức tạp trong lòng xuống. Hắn giơ tay lên, lập tức lấy ra hơn mười con rối, sai khiến chúng nó tản ra để tìm kiếm khắp thành trì này. Chính bản thân hắn cũng bắt đàu di chuyển và quan sát thành trì này, đi tới nơi có dao động khí tức Minh Tông mạnh nhất.
Có thể nhìn ra được nơi này từng có rất nhiêu người ở lại, từ một vài chi tiết để đoán thì những người ở nơi này cũng đã có chuẩn bị ngay khi nguy cơ ập xuống. Chẳng qua dù đã có chuẩn bị thì cuối cùng vẫn chết hết toàn bộ, ngay cả cự nhân cỡ này cũng bị chém thành hai nửa.
Trong lòng Vương Bảo Nhạc khó tránh khỏi cảm khái, hắn lắc đầu đi tới khu vực trung tâm của thành trì này, nhưng ngay khi hắn đi được không bao lâu thì ánh mắt
khựng lại, chợt dừng bước.
Hắn cảm nhận được một trong số hơn mười con rối mà mình phóng ra đã mất liên hệ chẳng chút dấu hiệu báo trước nào.
Điêu này khiển Vương Bảo Nhạc cảnh giác nhiêu hơn, thân thể nhoáng lên bay thẳng về phía con rối mất liên hệ. Sau khi tới gần, Vương Bảo Nhạc thấy được con rối đang nằm im không nhúc nhích ở một góc đường.
Vương Bảo Nhạc không lập tức tới gần mà nheo mắt lại, tay phải vung lên. Một thanh phi kiểm xé gió bay thẳng tới chỗ con rối, nhưng ngay khi nó tới gần thì con rối này đột nhiên cử động. Nó xoay phắt người lại, bên dưới người nó đột nhiên có một tia sáng đỏ nháy mắt bắn ra, tránh thoát phi kiếm. Sau đó lại phát ra tiếng kêu chói tai, bay thẳng tới mặt của Vương Bảo Nhạc.
Nhưng vừa tới gàn, như cảm nhận được Minh Hỏa bên ngoài thân thể Vương Bảo Nhạc nên tia sáng đỏ này vội vàng đảo ngược lại hòng thoát thân.
Dù tốc độ của nó rất nhanh, nhưng Chúc Đoạt Đế Khải của Vương Bảo Nhạc vẫn luôn được duy trì, tay phải giơ lên trảo nhanh một cái, lập tức bắt được tia sáng đỏ kia.
Tia sáng đỏ kia rõ ràng là một sinh vật giống như con giun, nó cũng không phải xác chết mà có sinh mạng thật sự. Lúc này nó đang ngọ nguậy liên tục trong tay Vương Bảo Nhạc, trên đầu có vết nứt lớn, bên trong hãy còn chảy nước. Đồng thời cũng có hàm răng đen thui há ra gào rú với Vương Bảo Nhạc, ra vẻ hung tàn muốn thoát đi, nhưng thân thể run rẩy lại để lộ sự sợ hãi trong lòng nó. Thông qua hành động rút lui trước đó, Vương Bảo Nhạc đoán là con giun này sợ Minh Hỏa.
Vương Bảo Nhạc như có điều suy nghĩ, ánh mắt quét qua phần lưng của con rối kia, thấy được trên lưng của nó có một lỗ hổng. Rõ ràng lúc nó tìm kiếm tới đây thì đã bị con giun này bất ngờ tập kích, chui vào trong người để cắn nát hạch tâm.
'Không mạnh lắm/
Vương Bảo Nhạc trầm ngâm, tay phải Chúc Đoạt bóp mạnh một cái. Con giun đỏ này kêu thảm, nhưng thân thể lại không bị bóp nát. Điêu này khiển đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại, trong lòng lóe lên một suy nghĩ nên tản Minh Hỏa ra. Con giun này lập tức kêu thảm thiết hơn, mãi cho đến khi bị Minh Hỏa bao trùm thì nó mới bốc cháy, hóa thành tro bụi rồi biến mất trong lòng bàn tay Chúc Đoạt Đế Khải của Vương Bảo Nhạc.
Mà tiếng kêu trước khi chết của con giun này cũng vang vọng khắp thế giới yên tĩnh này. Gàn như ngay khi nó hóa thành tro bụi thì mặt đất chợt rung chuyển, phế tích kiến trúc xung quanh cũng lắc lư. Chỉ trong nháy mắt lại có vô số con giun màu đỏ khác bất ngờ chui ra từ khắp các kiến trúc, mặt đất, thậm chí là cánh tay khổng ĩô chất chồng như núi ở phía xa.
Đám này con thì to cỡ con vừa rồi, con lại lớn hơn mười trượng. Đáng sợ nhất là
trong dãy núi phía xa lại có một con lớn hơn trăm trượng gào rú chui ra, nhìn về phía Vương Bảo Nhạc.
Từ xa nhìn lại đã không còn thấy thành trì và thi hài nữa, những nơi có thể nhìn thấy đều tràn ngập giun. Chúng nó lay động liên tục như bộ lông bên ngoài cơ thể của người khổng lồ, che kín mọi thứ.
Vương Bảo Nhạc nheo mắt nhìn đám giun xung quanh, chỉ trong chớp mắt đã cảm nhận được những con rối mình phóng ra đều mất liên lạc.
“Đám giun này thoạt nhìn có vẻ giống... lông?”
Vương Bảo Nhạc lắc đầu, chúng nằm trong số những thứ mà hắn không biết, nhưng hắn cũng không để ý. Dù sao thì vừa rồi cũng nghiệm chứng được là Minh Hỏa của mình có thể khắc chế chúng, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, Minh Hỏa trong cơ thể hắn lại tản ra phạm vi lớn hơn. Ầm một tiếng, ngọn lửa màu đen bên ngoài
thân thể của hắn lại lan ra rộng hơn, khí tức băng hàn lan ra khiến cho mặt đất cũng đóng sương giá.
Rõ ràng Minh Hỏa cũng có tính chất khắc chế trời sinh với đám giun này, khiến cho đám giun xung quanh đều phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả đám đồng loạt lùi ra sau, ngay cả con giun lớn nhất ở phía xa cũng run rẩy, rụt về hơn phân nửa.
Sau khi xác định sức uy hiếp của Minh Hỏa, Vương Bảo Nhạc tiếp tục đi thẳng tới trước, một đường đi tới. Không có bất kỳ con giun nào dám tới gần, tất cả đều đồng loạt tránh né, như thể tự tách ra một con đường trước mặt Vương Bảo Nhạc khiến hắn thuận lợi đi đến trung tâm thành trì.
Nơi này có một quảng trường khổng lồ bị lõm xuống.
Nói là quảng trường thì không đúng lắm, nói đúng hơn thì nơi này giống một tế đàn, xung quanh có hơn mười bức tượng không trọn vẹn. Mặt đất ở giữa, theo vị trí mà
đoán thì phải là thiên linh cái của người khổng lồ. Bên trong đó cũng là nơi có dao động khí tức Minh Tông mạnh nhất.
Mặc dù phần lớn các bức tượng xung quanh đều không trọn vẹn, nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn ý thức được những bức tượng này phải là những người chí cao vô thượng của Minh Tông khi xưa. Bọn họ chính là trụ cột của Minh Tông, cũng là lãnh tụ tinh thần mà bất kỳ đệ tử của mạch nào trong Minh Tông đều tôn sùng và kính ngưỡng. Bất kỳ bức nào đều đại biểu cho một đoạn huy hoàng.
Khi ánh mắt của Vương Bảo Nhạc dừng lại ở một bức tượng thì thân thể của hắn đột nhiên chấn động, từ từ cất bước đi tới.
Nhìn một lúc, dù bức tượng kia đã mẩt đầu, nhưng quần áo được khắc cùng với cảm giác quen thuộc do bức tượng kia mang tới vẫn khiến hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập hơn, cũng nhận ra thân phận của bức tượng này.
sư tôn...
Hồi lâu sau Vương Bảo Nhạc mới thì thào nói nhỏ, trong lòng có cảm giác phiền muộn nói không nên lời. Hắn cúi đầu thật sâu với bức tượng này, thật lâu sau mới ngẩng đàu lên, thu bức tượng kia vào vòng tay trữ vật.
Sau đó, Vương Bảo Nhạc mới nhìn về phía khu vực lõm vào ở giữa những bức tượng kia, hắn cũng thử đi vào. Sau khi đi vào khu vực đó, đặt chân lên phần xương sọ của cái xác khổng lồ này, Vương Bảo Nhạc mới im lặng cảm thụ khí tức Minh Tông phát ra từ nơi đây, im lặng cảm thụ Minh Hỏa của mình sinh ra dao động cực mạnh ở nơi này.
“Nơi này có gì đó rất lạ.”
Sau khi đi vài bước, Vương Bảo Nhạc dừng bước cúi đầu nhìn xuống chân, sau đó lùi lại vài bước rồi đi về chỗ cũ.
“Rõ ràng vị trí dưới chân mình là nơi khiến dao động của Minh Hỏa mạnh nhất!”
Trầm ngâm một lúc, ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, hai tay giơ lên nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, Minh Hỏa trong cơ thể lập tức dao động mạnh hơn nữa. Hắn cũng chọn cách khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại dung hợp ý thức và Minh Hỏa, thử dung nhập vào trong phần xương sọ này
Nhưng ngay khi ý thức của Vương Bảo Nhạc dung nhập vào Minh Hỏa, tản vào trong đầu lâu dưới chân thì thân thể hắn đột nhiên chẩn động mạnh. Trong mơ hồ, hắn như nghe thấy một thanh âm tang thương đang làm cho linh hồn hắn dậy sóng.
“Hồn khiên mộng oanh trảm luân hồi, vạn kiếp thiên sinh câu ngũ hình!”
Thanh âm này như truyền đến từ năm tháng, như quay lại nhân gian từ trong thế giới chết chóc, cứ văng vẳng trong tâm thẫn của Vương Bảo Nhạc. Hắn loáng thoáng thấy được sáu luồng sáng mờ ảo.
Đây là. J
Nháy mắt tiếp theo, thân thể Vương Bảo Nhạc run lên, hai mắt mở to. Hắn thở gấp cúi đău nhìn xuống xương sọ dưới chân, trong đầu vang vọng thanh âm tang thương và luồng sáng vừa rồi, trong mắt dần lóe tinh quang.
“Sáu luồng sáng này giống hệt thăn niệm cần có để luyện chế Pháp Binh mà mình từng thấy!”
Vương Bảo Nhạc thì thào, dựa vào tạo nghệ Pháp Binh và thân phận Minh Tử, hắn có thể xác định cơ bản bên trong xương sọ này có sáu luồng tàn hồn yếu ớt như sáp sửa tiêu tán.
Nói đúng hơn thì tàn hồn này giống như ý thức nào đó còn sót lại, bản chất giống với thần niệm cân có để luyện chế Pháp Binh.
Phát hiện này khiến hai mắt của Vương Bảo Nhạc lóe kỳ quang, nhiêu lẫn tản ý thức ra dung nhập vào Minh Hỏa. Sau vài
rân cảm thụ, hắn có thể xác định bên trong có sáu luồng thần niệm đang tiêu tán liên tục. Nếu như cứ để mặc như vậy thì e là tối đa vài chục nám nữa nó sẽ hoàn toàn biến mất, không còn tồn tại nữa.
Có lẽ sẽ có rất nhiều cách giúp chúng tồn tại vĩnh viễn, nhưng cách mà Vương Bảo Nhạc có thể làm chỉ có một... Ấy chính là dung nhập sáu luồng thần niệm này vào trong Pháp Binh, biển chúng thành khí hồn.
Như vậy thì có thể khiến sáu luồng thẫn niệm này được bảo tồn.
"filepos0013830428">

Bạn cần đăng nhập để bình luận