Tam Thốn nhân Gian

Chương 642

Chương 642Chương 642
SÁU THẦN
THÔNG
Nếu đổi lại là người khác tới đây thì có lẽ sẽ không làm được điểm này nhưng kể từ khi tiếp xúc với tu hành đến nay Vương Bảo Nhạc vẫn luôn nẳm trong Pháp Binh nhất mạch. Dù là Pháp Binh hệ khi vừa bắt đầu, Pháp Binh các hay khi vùi đầu nghiên cứu ở Sao Hỏa, tất cả đã khiến hắn có tạo nghệ không thấp trên con đường Pháp Binh.
Lại càng không cần phải nói hiện nay hắn đã có thể luyện chế ra được Pháp Binh cấp tám chính thức, nên Vương Bảo Nhạc có nắm chắc rất lớn trong việc dung nhập sáu luồng thần niệm này vào Pháp Binh.
“Điêu duy nhất cần phải lo lắng chính là những thần niệm này quá yếu ớt, chỉ cần
sai sót một chút, hoặc trong quá trình dung hợp cùng Pháp Binh mà có sự cố gì thì đều có khả năng lớn khiến chúng bị chấn động và biến mất nhanh hơn, thậm chí sẽ hoàn toàn tiêu tán.”
Vương Bảo Nhạc suy tư, cúi đầu xem xét vòng tay trữ vật của mình, cũng tìm ra không ít tài liệu và bán thành phẩm trong, nhưng cuối cùng từng cái đều bị hắn loại bỏ. Thật ra, nếu như sáu thân niệm này vẫn đầy đủ, không cần sợ chuyện tiêu hao thì những bán thành phẩm kia đều có thể dùng được, chẳng qua lúc luyện chế Pháp Binh sẽ có chút vấn đề bài xích mà thôi.
Cái gọi là bài xích kia thật ra chính là sự thiếu ổn định trong quá trình dung hợp phôi Pháp Binh và thần niệm. Sau khi tự tiêu hao lẫn nhau ở trình độ nhất định thì sẽ tạo thành thế cân đối, từ đó giúp Pháp Binh thành hình.
Vấn đề này cũng không được Pháp Binh sư xem trọng lắm, bởi vì thăn niệm có thể dùng để dung nhập vào phôi thể, trở thành
khí hồn của Pháp Binh bình thường đều được lựa chọn kĩ càng, cho dù tiêu hao một chút thì vẫn đủ để dung nhập.
Nhưng nay Vương Bảo Nhạc không thể không lo lắng vấn đề bài xích, nên sau khi từ bỏ quyết định dùng thử bán thành phẩm, ánh mắt của Vương Bảo Nhạc đảo nhẹ, nhìn về phía phần xương cốt lộ ra ở bên ngoài thân thể bộ hài cốt này.
Hồi lâu sau, Vương Bảo Nhạc mới cẩn thận thôi diễn một phen, rồi đứng dậy cúi đầu nhìn xuống xương sọ bên dưới.
“Tiền bối, vãn bối Vương Bảo Nhạc đệ tử của Minh Khôn Tử. Hôm nay đi ngang qua đây, phát hiện sáu luồng thần niệm còn sót lại của tiền bối. Nhưng cách duy nhất mà vãn bối có thể dùng để bảo tồn nó chính là biến nó thành khí linh nên căn dùng xương cốt của chính tiền bối luyện thành phôi thể, mong tiền bối hiểu cho!”
Vương Bảo Nhạc nghiêm mặt, sau khi nói xong thì hít sâu một hơi, bắt đầu tìm kiếm
trong phạm vi của nửa bộ hài cốt này bao gồm cả thành trì lẫn dãy núi bên kia.
Không phải tất cả xương cốt đều thích hợp để luyện chế Pháp Binh nên Vương Bảo Nhạc muốn tìm xương cốt có đủ sinh cơ và sức sống, đồng thời còn phải có đủ tính cứng rắn để chế tạo.
Mặc dù toàn xương phù hợp yêu cầu này trên khắp xương sọ không nhiêu lắm, nhưng vẫn có. Tuy nhiên, điêu quan trọng nhất chính là đoạn xương đó còn phải từng dung nhập với hồn.
Nói đơn giản thì chính là đoạn xương cốt đã từng vô tình hấp thu hồn lực và dao động tâm tình trong lúc kích động nhất trước khi chết, như vậy thì số lượng lại cực kì hiếm.
Dù thi hài này rất lớn, nhưng cuối cùng Vương Bảo Nhạc cũng chỉ tìm được chừng mười đoạn xương như thế, mỗi cái lại rất khó đào ra. Thậm chí, hắn cũng nghĩ đến chuyện thử xem có thể dung nhập vào Đế
Khải của mình hay không, nhưng lại phát hiện không thể được. Điêu này lại làm nổi bật sự phi phàm của thân thể kiếp trước của Lý Vô Trần hơn.
Thế nên, Vương Bảo Nhạc đành bất đắc dĩ vận dụng đến sức mạnh tay phải của Chúc Đoạt Đế Khải, ngưng tụ uy năng thần binh, không tiếc tiêu hao sức mạnh của bản thân để thử nạy chúng ra.
Mặc dù thần binh rất lợi hại, nhưng xương sọ này cũng vô cùng cứng rắn. Vương Bảo Nhạc phải mất sức ba bò chín trâu, thậm chí nhiều Lân bộc phát toàn bộ tu vi của bản thân mới miễn cưỡng đào mười một đoạn xương này ra.
Mỗi đoạn xương đều có kích thước cỡ lòng bàn tay, mười một đoạn này đặt cùng một chỗ có vẻ lớn, nhưng thực tế khi so với toàn bộ xương sọ thì chỉ như một cọng lông của chín con trâu mà thôi.
“Thân thể kiếp trước của Lý Vô Trần chắc hẳn đã tu luyện thuật pháp nghịch thiên
kỳ lạ nào đó, hoặc đã có cơ duyên gì. Nhưng dù xương cốt của hắn rất cứng rắn thì so ra vẫn thua thần binh một chút.”
Vương Bảo Nhạc cúi đầu nhìn tay phải của Chúc Đoạt Đế Khải như có điêu suy nghĩ.
Một lúc sau, hắn thu hồi suy nghĩ rồi khoanh chân ngồi xuống, sau đó thả con rối ra bảo vệ xung quanh. Đồng thời, hắn lại phân tán một chút Minh Hỏa ra bên ngoài, lúc này mới ổn định tinh thần lại, hai tay bấm niệm pháp quyết để luyện chế mười một đoạn xương cốt này.
Kế hoạch của hắn chính là dùng xương cốt của người khổng lồ này luyện chế thành phôi pháp bảo cho mình. Như vậy có thể giúp quá trình dung nhập thần niệm đạt đến mức độ gần như hoàn mỹ, không bị tổn hao gì.
Điểm này rất khó làm, may là Vương Bảo Nhạc có đủ tạo nghệ ở mặt Pháp Binh, nhất là hắn am hiểu chuyện tính toán và hồi ván, nên trong lòng vẫn có chút nắm chắc.
Cứ như vậy, thời gian dẫn trôi qua, trong lúc Vương Bảo Nhạc luyện chế, bản thân Vương Bảo Nhạc có kinh nghiệm phong phú về hồi văn lẫn hạch tâm, dù hắn vô cùng cẩn thận nhưng tốc độ cũng không hề chậm. Phối hợp cùng tu vi sức mạnh của hắn, mười một đoạn xương này liên tục thu nhỏ lại, nhưng trong quá trình này vẫn khó mà tránh khỏi xuất hiện một vài thất bại.
Mỗi lãn thất bại đều khiến cho một đoạn xương vỡ vụn, hóa thành tro bụi, nhưng đồng thời cũng giúp Vương Bảo Nhạc có thêm kinh nghiệm. Mấy ngày sau, trong mắt Vương Bảo Nhạc đầy vẻ mỏi mệt, cuối cùng hán cũng đã luyện chế bảy đoạn xương còn lại thành bảy viên cốt châu.
Bất kỳ viên cốt châu nào cũng phát ra ánh sáng xám trắng mờ ảo, dường như có dao động kỳ lạ lóe lên, bên trong cũng ẩn chứa hồi văn với số lượng kinh người. Dù hiện nay vẫn chưa dung nhập khí hồn, nhưng uy lực cũng hoàn toàn đạt đến tiêu chuẩn Pháp Binh cấp bảy.
Có điêu, do tài liệu nên nếu dùng để đối địch thì có cái lợi mà cũng có cái hại, khó mà nói rõ được. Nhưng tựu chung, trừ khi phải dung nhập thân niệm của bản thân tài liệu, vì sau khi luyện chế thì Vương Bảo Nhạc đoán rằng xương cốt không phải tài liệu thích hợp nhất để luyện chế Pháp Binh.
Sau khi luyện chế xong cốt châu, tất cả đều đã có đủ. Vương Bảo Nhạc cũng không lập tức ra tay dung hợp mà là nhắm mắt đả tọa nghỉ ngơi một canh giờ. Khi tinh thẫn khôi phục, cảm giác mỏi mệt đã biến mất thì hán mới mở mắt ra, trong mắt đẫy vẻ kiên định, hai tay bấm niệm pháp quyết nhấn mạnh lên bề mặt xương sọ bên cạnh một cái.
Minh Hỏa và ý thức dung nhập vào đó, thử dẫn dắt sáu tia thần niệm mỏng manh kia ra khỏi xương sọ này từng chút một. Theo sự xuất hiện của nó, lập tức có từng tia sáng ngũ sắc tỏa ra từ xương sọ bên dưới khiến cho xung quanh sáng rực lên. Đồng thời, tất cả đám giun luôn chú ý tới tình
huống bên này cũng run rẩy lắc lư, hướng mặt về phía Vương Bảo Nhạc từ từ cúi người xuống như đang bái kiển.
Cùng lúc đó, thanh âm như truýên ra từ nám tháng xa vời và thế giới chết chóc kia lại vang lên trong tâm thần của Vương Bảo Nhạc lần nữa, vô cùng tang thương, hồi lâu không biến mất.
“Hồn khiên mộng oanh trảm luân hồi, vạn kiếp thiên sinh câu ngũ hình!”
Theo thanh âm lan tỏa, sáu luồng sáng yếu ớt kia cuối cùng cũng bay ra khỏi xương sọ, bị dẫn dắt tới trước mặt Vương Bảo Nhạc. Từng cái dung nhập vào các viên cốt châu khác nhau, cho đến khi tất cả đã hoàn toàn tan ra không gặp phải sự cố gì. Ngoại trừ viên cốt châu dư ra thì những viên còn lại đều phát ra ánh sáng chói mắt, lại có từng đợt uy áp kinh người phát ra từ đó, khiến cho bản thân hạt châu phải rung lên, bộ dạng cũng thay đổi. Trong đó, có bốn viên từ từ biến thành hình ngũ giác bẩt quy tắc.
Bốn viên châu ngũ giác này cũng lập tức ổn định lại, phát ra dao động khủng bố. Hai viên còn lại thì vẫn chưa ngừng thay đổi.
Dường như khí hồn quá mạnh mẽ, dù phôi thể có cùng nguồn gốc nhưng chúng vẫn chịu không nổi, lắc mạnh như sắp sửa nổ tung. Rõ ràng dao động phát ra từ chúng mạnh hơn bốn viên kia rất nhiêu.
Trong lúc nguy cấp, Vương Bảo Nhạc cũng sốt ruột vô cùng, nhưng vẫn hít sâu một hơi khiến mình tỉnh táo lại. Hắn đã từng gặp qua sự cố tương tự khi luyện chế vỏ kiếm bản mệnh của mình lúc xưa, nên sau khi tỉnh táo lại thì hắn lập tức dồn hết sức để kích phát thần binh trong tay phải của Đế Khải, khiến sức mạnh thẫn binh 'âm 'âm bộc phát, tạo thành lực trấn áp bao phủ hai hạt châu kia. Sau khi duy trì được một lúc, trong tiếng răng rắc vang vọng, trên hai hạt châu lại có nhiều vết nứt hơn. Mắt thấy nó sắp sửa vỡ nát, Vương Bảo Nhạc lập tức dung nhập hạt châu thứ bảy còn dư ra vào trong đó chẳng chút do dự.
Sau khi hạt châu thứ bảy tan ra và gia cố hai hạt châu này cuối cùng... trong sự kiên trì đày cố gắng của Vương Bảo Nhạc, mặc dù có vẻ sắp sửa vỡ nát, nhưng hai hạt châu này vẫn trụ được khi dung nhập thân niệm.
Chẳng qua, trong quá trình này thì hình dạng của chúng cũng thay đổi, một viên thì thành hình tròn dẹp, một viên thì thành hình tráng lưỡi liêm.
Ngay khi ổn định lại, do sáu hạt châu này có cùng thần niệm nên không chỉ vây quanh nhau, trong lúc tụ lại thì còn tràn ra sợi màu đen giống hệt như dây, xâu tất cả lại với nhau, trông giống một chiếc vòng đeo tay.
“Hình tròn như Mặt Trời, hình tráng lưỡi liêm thì giống Mặt Trăng, lại thêm bốn ngôi sao... Vậy thì cứ gọi món Pháp Binh này là vòng tay Bảo Nhạc đi vậy!!”
Vương Bảo Nhạc lẫu bầu. cảm thấy cái tên này nghe rất hay, nhấc tay phải lên một
cái, vòng tay kia nhanh chóng bay tới treo trên cổ tay của hắn.
Ngay khi nó tròng vào tay của Vương Bảo Nhạc, lại có từng đợt dao động lan ra, một cỗ trùng kích khí hồn Pháp Binh nháy mắt bộc phát từ trong vòng tay này, ầm ầm nổ vang trong tâm thăn của Vương Bảo Nhạc.
Thanh âm như truyền tới từ nám tháng, lại như truyền tới từ thế giới chết chóc vốn vô cùng yếu ớt lúc này lại rõ ràng chưa từng có!
“Hồn khiên, mộng oanh, trảm luân hồi, vạn kiếp, thiên sinh, câu ngũ hình!”
"filepos0013850985">

Bạn cần đăng nhập để bình luận