Tam Thốn nhân Gian

Chương 653

Chương 653Chương 653
LÔI LUYỆN
Chỉ nháy mắt, lôi phân phân của Vương Bảo Nhạc đã tới trước mặt lão. Đôi mắt của phân thân chứa đẫy sát khí, sát cơ trong lòng hắn cũng bừng lên mãnh liệt. Ngay khi nhìn thấy Triệu Nhã Mộng bị trọng thương cửu tử nhất sinh, Vương Bảo Nhạc có cảm giác không thể khống chế được sát ý của bản thân. Cảm giác đó lộ ra trong mắt hắn khiến lão già tộc Vị Ương nhìn thấy thì hô hấp dồn dập, tâm thần chấn động mạnh.
Nay thấy Vương Bảo Nhạc sát khí bừng bừng xông tới như thế, cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt đang ập tới, lão già tộc Vị Ương bỗng cắn đàu lưỡi, phun một ngụm máu tươi.
Chỗ máu đó lập tức hóa thành một làn sương máu, tạo thành một bức tường
sương muốn cản không cho Vương Bảo Nhạc tới gần. Nểu đổi là Vương Bảo Nhạc bản thể thì chỉ cần tung một quýên Chúc Đoạt Đế Khải ra là có thể phá tan mọi thứ.
Chiến lực của phân thân đương nhiên kém xa chân thân, nhưng nó cũng có ưu thế mà Vương Bảo Nhạc bản thể không có, đó chính là cơ thể sấm sét, vừa hữu hình mà lại vô hình.
Thể nên, khi bức tường sương máu kia xuất hiện hòng cản hắn, Vương Bảo Nhạc phân thân lại bất ngờ tan rã, hóa thành vô số tia chớp lan ra xung quanh. Những tia chớp kia trực tiếp xuyên qua bức tường sương, sau khi xuyên qua, chúng cũng không tụ lại mà nhanh chóng chui vào cơ thể của lão già tộc Vị Ương kia từ những vị trí khác nhau.
Những tia chớp đó vừa chui vào thì lão già kia đã phát ra tiếng hét thảm, cảm giác này giống như bị thiên lôi đánh trúng, máu thịt toàn thân đều bị xé rách, còn có cảm giác bỏng cháy từ trong cơ thể, lục phủ ngũ
tạng đều đau đớn khó mà chịu nổi. Nỗi đau đớn đó đủ để so với khổ hình. Đồng thời, lúc này, cả cơ thể lão đều tràn ngập điện quang, giống như có một quả cầu sét khổng lồ đang điên cuồng ngưng tụ trong cơ thể lão, muốn khiển cơ thể lão nổ tung.
Máu tươi không ngừng phun ra, lão già hoảng sợ hét thảm rồi cắn chặt răng, trong mát đày vẻ điên cuồng, đập mạnh vào cái đẫu bên phải của mình.
“Đi ra cho ta!”
Trong tiếng nổ mạnh, cái đàu bên phải của lão già tộc Vị Ương lập tức nổ tung. Máu thịt bắn ra rồi hóa thành một bàn tay lớn hư ảo giữa không trung, cách không chộp một cái v'ê phía cơ thể của chính mình.
Cú chộp này khiến tia chớp trong cơ thể lão ta chấn động, thậm chí, có không ít tia chớp chui ra khỏi cơ thể này, giống như bị bàn tay máu hư ảo kia kéo ra.
Nếu là lúc mạnh nhất của lão thì chút chuyện này không là gì cả, nhưng bằng lực chiến hiện tại thì rõ ràng có phần miễn cưỡng khi muốn làm được điểm này. Dù sao hôm nay, lão đầu tiên là chịu ảnh hưởng bởi bom Phản Linh của Triệu Nhã Mộng khiến tu vi vốn đã khôi phục tới Nguyên Anh sơ kỳ bị nổ rớt xuống, chiến lực có thể phô bày chỉ ở mức Kết Đan đại viên mãn. Nếu đối đầu với tu sĩ Kết Đan khác thì lão sẽ không sợ gì cả, nhưng đối mặt với Vương Bảo Nhạc thì rõ ràng vẫn không đủ.
Gần như chỉ trong thoáng chốc, một nửa tia chớp bị kéo ra ngoài lại ngưng tụ lại thành khuôn mặt của Vương Bảo Nhạc. Trong đôi mắt của hắn chứa đầy sát khí, mở miệng rống lớn một tiếng về phía bàn tay máu kia.
Tiếng rống này tạo thành sóng âm lan ra, làm bàn tay máu hư ảo kia dừng lại, không thể tiếp tục kéo tia chớp ra nữa. Những tia chớp bị kéo ra cũng chui lại vào cơ thề lão già tộc Vị Ương lần nữa.
Trong quá trình này, một cánh tay của lão bị vô số tia chớp vờn quanh, lập tức hóa thành tro bụi bay theo gió.
Tất cả mọi chuyện khiến lão phát cuồng, nỗi hoảng sợ trong lòng lão cũng lên tới cực hạn. Nhất là khi lão già tộc Vị ương cảm nhận được lục phủ ngũ tạng của mình đã bị tia chớp đánh nát, vẻ điên cuồng trong mắt lão lại càng tăng mạnh. Lão lại vung tay đập nát cái đãu thứ ba bên trái của mình.
Đây là bí pháp kích phát thân thể của tộc Vị ương. Vốn dĩ đánh vỡ một cái dẫu đã xem như có thêm một mạng, lúc này lão lại đánh liên tục hai Lân khiến uy lực bùng nổ, tạo thành bàn tay máu thứ hai chộp tới.
Hai bàn tay máu cùng phát lực, ngán cản và bài xích tia chớp do Vương Bảo Nhạc tạo ra.
Cút ra cho ta!
Lão già ngửa mặt lên trời gào thét. Bốn cánh tay còn lại ấn mạnh vào ngực một cái, chỉ chớp mát đã có một tiếng 'âm 'âm vang lên trong cơ thể này. Khi hai cánh tay tiếp theo của lão bị tia chớp biến thành tro bụi, cuối cùng cũng có vô số tia chớp bị lão lôi ra khỏi cơ thể.
Từ xa nhìn lại, tia chớp dày đặc hội tụ thành gương mặt hư ảo của Vương Bảo Nhạc.
Cảnh này vô cùng quỷ dị. Khi lão già tộc Vị Ương thấy cuối cùng cũng ép được Vương Bảo Nhạc ra thì nỗi hoảng sợ trong lòng lão vẫn không h'ê giảm bớt. Lão cũng biết nguy cơ vẫn chưa kết thúc, ánh mắt trở nên điên cuồng, cơ thể nhanh chóng lui v'ê sau. Lão cố nén sự đau lòng lại, mở miệng hét lớn một tiếng!
;NỔ!
Theo tiếng hô của lão vang lên, hai bàn tay máu được tạo nên từ hai cái đầu kia lập tức phát ra ánh sáng đỏ rực, nháy mắt đã vỡ tung.
Đồng thời, uy lực bạo của hai bàn tay máu cũng khiến xung quanh chấn động. Khuôn mặt được tạo thành từ tia chớp của Vương Bảo Nhạc đứng mũi chịu sào nên lập tức tan vỡ, hóa thành vô số ánh chớp rải rác rơi xuống mặt đất.
Dù thấy vậy nhưng lão già tộc Vị Ương lại không hề có cảm giác vui mừng, sắc mặt của lão vẫn tái nhợt như trước, tốc độ rút lui cũng càng nhanh hơn. Lão không dám dừng lại vì biết rằng bản thể và phân thân của Vương Bảo Nhạc có thể hoán đổi vị trí cho nhau. Lúc này lão lại đang suy yếu, tu vi từ Kết Đan đại viên mãn đã rơi xuống thành Kết Đan sơ kỳ.
Nhất là hai bàn tay máu do hai cái đầu hóa thành vỡ tan khiến lão tổn thương căn cơ. Trên thực tế, nếu không tự nổ thì lão cũng còn cách hấp thu chúng về rồi hóa thành
hai cái đầu như cũ, nhưng bây giờ mọi thứ đã khó mà nghịch chuyển được nữa.
“Không bao lâu nữa ta nhất định sẽ nuốt hắn!!”
Nội tâm lão già tộc Vị Ương điên cuồng gào thét. Nhưng ngay khi lão rút lui, một thanh âm lạnh lẽo bỗng vang lên từ phía sau.
“Lão già kia, ban nãy ta đã muốn hỏi ngươi, ai cho ngươi cả gan động tới người của ta!”
Gần như ngay lúc thanh âm này vang lên, tất cả tia chớp rơi trên mặt đất lập tức bay lên, nhoáng cái đã hợp ngưng tụ lại hóa thành lôi phân thân của Vương Bảo Nhạc. Từ xa nhìn lại, Vương Bảo Nhạc giống như được sinh ra từ trong tia chớp. Sau khi Vương Bảo Nhạc xuất hiện cũng có không ít tia chớp lấy hắn làm trung tâm mà lan ra xung quanh, khí thế vô cùng kinh người.
Cảnh tượng này khiến vẻ mặt của lão già tộc Vị Ương biến sác, hoảng sợ lùi lại càng
nhanh hơn. Rõ ràng, sát chiêu quỷ dị ban nãy của Vương Bảo Nhạc đã khiến lão vô cùng hoảng sợ. Cho nên, lúc này vừa nhanh chóng rút lui, lão già tộc Vị Ương cũng dùng hai tay còn sót lại bấm pháp quyết, không tiếc thi triển bí pháp lần hai để tăng tốc bỏ chạy.
Dù tốc độ của lão nhanh nhưng lôi phân thân của Vương Bảo Nhạc vốn được tạo thành từ tia chớp nên giờ chỉ nhoáng một cái đã hóa thành vô số tia chớp màu đen 'âm 'âm xông thẳng v'ê phía lão già tộc Vị Ương. Còn có một số tia chớp lan ra chạm tới trường mâu màu đen nằm trên đất ở phía xa, dẫn dắt trường mâu này đâm v'ê phía lão già tộc Vị Ương từ một hướng khác. Đồng thời, trong vô số tia chớp kia còn có hai thanh trong phi kiếm ba màu bay ra, sau đó nhanh chóng tới gần.
Dù tu vi của lão già này từng rất cao, nhưng hôm nay lão đã bị thương liên tục, tu vi rớt xuống còn Kết Đan sơ kỳ. Mà ở trước mặt Vương Bảo Nhạc thì trình độ
như thế quả thật ngay cả tư cách đánh trả cũng không có.
Gân như trong nháy mắt, lão già tộc Vị Ương kia đã bị tia chớp do Vương Bảo Nhạc hóa thành đuổi theo rồi đâm xuyên qua thân thể. Ngay lúc cơ thể lão chấn động, trường mâu màu đen xé gió bắn tới, đâm xuyên qua bụng, đóng lão dính xuống đất. Hai thanh phi kiếm nọ cũng tới gân, bắn xuyên qua cánh tay khiến lão già tộc Vị Ương bị đóng cứng xuống đất hoàn toàn.
Khi tiếng kêu thảm thiết của lão vang lên, Vương Bảo Nhạc cũng không lập tức xé rách cơ thể lão từ bên trong mà dần cho từng tia chớp tràn ra bên ngoài, ngưng tụ thành cơ thể giữa không trung ngay phía trên lão. Từ xa nhìn lại, trên người Vương Bảo Nhạc có tia chớp lượn lờ không dứt, nối liên với cơ thể lão già đang kêu thảm thiết kia giống như một vị thần linh nắm giữ sức mạnh sấm sét.
Không nhìn lão già thê thảm kia nữa, Vương Bảo Nhạc dõi mắt nhìn về phía Triệu Nhã Mộng:
“Nhã Mộng, ban nãy lão già này có nói là tại sao lại muốn giết cô không, lão muốn làm gì cô?”
Vương Bảo Nhạc khoan thai cất tiếng hỏi. Ban nãy hắn đã chú ý thấy thương thế của Triệu Nhã Mộng phần lớn là do tu vi khô kiệt, chưa tới mức trí mạng cho nên mới tập trung xử lý lão già kia trước.
Mặc dù đã kiệt sức, nhưng tính cách của Triệu Nhã Mộng rất kiên định. Sau khi Vương Bảo Nhạc xuất hiện thì cô lại cắn ráng chịu đựng, nên dù lúc này cảm giác suy yếu vẫn táng lên liên tục nhưng khi nhìn Vương Bảo Nhạc, một cảm giác yên tâm và được bảo vệ xuất hiện, gần như xóa tan bao mệt mỏi kia khiến lòng cô bình tĩnh hơn hẳn. Nay nghe Vương Bảo Nhạc hỏi vậy, Triệu Nhã Mộng nhìn về phía lão già cũng đang suy yếu kia rồi mở miệng nói rõ từng chữ một.
“Lão muốn luyện ta thành một loại đan dược!”
Gương mặt vốn đang đen sì của Vương Bảo Nhạc lúc này lại càng khó coi hơn. Hắn cúi đầu nhìn lão già tộc Vị Ương rồi gật đàu.
“Vậy thì cứ luyện lão thành đan dược vậy!”
Nói xong, Vương Bảo Nhạc giơ tay phải lên nhấn một cái về phía lão ta. Tia chớp trong cơ thể lão lập tức bùng nổ, bao phủ toàn thân của lão, dùng sấm sét để luyện hóa.
Tiếng hét thảm thiết lập tức vang vọng khắp bốn phương!
"filepos0014064519">

Bạn cần đăng nhập để bình luận