Tam Thốn nhân Gian

Chương 656

Chương 656Chương 656
KHÔNG ĐÚNG
Vương Bảo Nhạc kéo Triệu Nhã Mộng bỏ chạy thật nhanh, sau khi quay đầu nhìn thấy, trong lòng hắn dấy lên cảm giác nói không nên lời. Dõi mắt nhìn Diệt Liệt Tử vừa ngẩng đàu lên Lân nữa, Vương Bảo Nhạc hiểu rõ Diệt Liệt Tử thật sự đã biến mất rồi.
Có lẽ ông ta vẫn chưa chết, nhưng khả năng tỉnh lại rất nhỏ, gần như bằng không.
“Nhất định phải lập tức rời khỏi nơi này!”
Trong mắt Vương Bảo Nhạc ánh lên vẻ điên cuồng, bản thể của hắn cũng đang táng tốc độ hấp thu ở tầng thứ ba khiến cho thân thể của bản thể hắn bắt đầu phình to với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Bản thân Vương Bảo Nhạc cũng không quan tâm những chuyện đó được nữa. Lúc này, Triệu Nhã Mộng cũng biết là nguy cơ đang rình rập nên không nói lời nào, nhưng lại bấm niệm pháp quyết triển khai trận pháp lên người Vương Bảo Nhạc khiến cho tốc độ của họ nhanh hơn một chút.
Nhưng như vậy thì đương nhiên vẫn không đủ khi đối mặt với Du Nhiên Đạo Nhân, lại càng phải nói xung quanh Du Nhiên Đạo Nhân có vô số tu sĩ bị ông ta nô dịch. Mặc dù ông ta không tự mình đuổi theo, nhưng nay chỉ phất tay một cái đã có bảy tám tu sĩ Thương Mang Đạo Cung bị nô dịch vội vàng đuổi theo hai người Vương Bảo Nhạc.
“Phải bắt sống!!”
Du Nhiên Đạo Nhân thản nhiên nói, đang định kiểm tra túi trữ vật của Diệt Liệt Tử một phen thì phía xa lại có một tiếng nổ mạnh truyền đến. Tiếng nổ này vang vọng xung quanh hệt như thiên lôi, cả thế giới
của tầng thứ hai rung chuyển, một lực trùng kích cực mạnh tạo thành từng làn sóng 'âm 'âm đánh tới.
Mặt đất rung chuyển, cỏ cây ở đây cũng lắc lư dữ dội, thân thể của hai người Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng cũng chẩn động, bị cuồng phong đập vào mặt. Thậm chí, bảy tám tu sĩ đuổi theo sau lưng bọn họ cũng vậy, có thể thấy được dao động này cuồng bạo và mạnh tới mức nào.
Trong nháy mắt, khi dao động này lan ra, chân trời phía xa bất ngờ có một thân ảnh bay tới với tốc độ cực nhanh. Xung quanh thân ảnh đó có một cây thước bay quanh, phát ra ánh sáng chói lóa, thân ảnh đó đúng là Phùng Thu Nhiên.
Chỉ là, lúc này Phùng Thu Nhiên cũng chật vật hệt như Diệt Liệt Tử lúc trước, mặt mày tái nhợt, khóe miệng hãy còn rỉ máu. Nếu Phùng Thu Nhiên bị nhốt trong một trận pháp đúng như lời Du Nhiên Đạo Nhân đã nói thì nhất định cô đã không tiếc trả một cái giá đắt mới có thể phá trận. Dao động
vừa rồi tám chín phần mười chính là do trận pháp bị hủy tạo thành.
Nhưng Phùng Thu Nhiên phá trận vẫn muộn, Diệt Liệt Tử không thể chờ kịp. Trong lúc nhanh chóng tới gần, Phùng Thu Nhiên thấy được Diệt Liệt Tử hai mắt vô thần, vẻ mặt cứng đơ, cũng nhìn thấy Du Nhiên Đạo Nhân đang mỉm cười nhìn mình ở bên cạnh Diệt Liệt Tử.
Không cần phải nói gì cả, chỉ riêng cảnh tượng trước mắt cùng với nỗi nghi ngờ trong Thương Mang Đạo Cung có dư nghiệt của tộc Vị Ương hiện lên trong đầu Phùng Thu Nhiên, hai mắt của cô trở nên sắc bén và đầy kiên quyết. Cô lao thẳng tới chỗ Du Nhiên Đạo Nhân như ôm quyết tâm dù chết ở đây cũng phải tự tay giết chết kẻ phản đ'ô này.
“Có thể phá vỡ trận pháp do ta bố trí, Phùng Thu Nhiên... xem ra lão phu đã xem thường cô rồi.”
Du Nhiên Đạo Nhân mỉm cười, phất tay một cái đã có vô số khói đen bay ra từ trong người ông ta, bao phủ xung quanh, che kín cả bầu trời. Đồng thời, thân ảnh của ông ta cũng nhoáng lên, lao về phía Phùng Thu Nhiên.
Chỉ trong nháy mắt, thân ảnh của hai người đã bị khói đen bao phủ, chỉ có tiếng nổ ầm ầm liên tục vang ra từ bên trong. Đồng thời, bên phía Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng lúc này cũng tràn ngập nguy cơ, đám tu sĩ Thương Mang Đạo Cung bị nô dịch không được hạ lệnh thì vẫn đứng im một chỗ. Nhưng tám tu sĩ được lệnh đuổi theo lúc này vẫn đuổi theo họ sát nút, mặc kệ sóng xung kích mãnh liệt từ trận chiến của Phùng Thu Nhiên và Du Nhiên Đạo Nhân vẫn đang lan ra xung quanh.
Trong tám người này có bốn vị Nguyên Anh, trong số những Kết Đan còn lại cũng có cả Chu Sơ Đạo.
Đối mặt với tám người này, dù bản thể của Vương Bảo Nhạc ở đây thì cũng khó mà đối phó cùng một lúc được. Càng không cần phải nói lúc này đây chỉ là phân thân. Trong lúc quan trọng, đáy mắt Vương Bảo Nhạc ánh lên vẻ quyết đoán rồi nói nhanh.
“Nhã Mộng, cô đi trước tìm nơi ẩn nấp đi, đợi quấy nhiễu ở đây giảm bớt thì lập tức truyền tống!”
Triệu Nhã Mộng không phải cô gái tầm thường, nghe vậy thì chỉ nhìn Vương Bảo Nhạc một cái rồi không nói thêm gì nữa. Cô hiểu rõ đó là lựa chọn duy nhất hiện tại, nên im lặng gật đầu. Nhưng cô vẫn giơ tay lên cắt một lọn tóc đen đưa cho Vương Bảo Nhạc, sau đó xoay người chạy đi thật nhanh.
Cầm lọn tóc của Triệu Nhã Mộng, trong lòng Vương Bảo Nhạc vô cùng xúc động, sau đó đặt nó vào vòng tay trữ vật. Lúc hắn xoay người thì toàn thân nổ vang, vô số tia chớp thoáng cái đã bộc phát. Thân thể hóa thành một cái lưới sấm chớp khổng lồ, bay
thẳng về phía tám tu sĩ Thương Mang Đạo Cung đã bị nô dịch đang đuổi tới.
Tốc độ cực nhanh, phạm vi lại rộng, chỉ nháy mắt đã bao phủ thân thể của tám người kia. Tiếng nổ mạnh vang rền, bắt đầu chiến đấu với nhau.
Đối mặt với tám vị tu sĩ, phân thân Vương Bảo Nhạc vốn không phải đối thủ của họ. Ngay khi hắn hóa thành lưới sét thì đã phát nổ, vô số tia chớp bắn ngược ra, lúc ngưng tụ lại thành lưới sấm thì đã mờ hơn trước rất nhiêu. Nhưng tốc độ của Vương Bảo Nhạc vẫn cực nhanh, bao trùm và ngán cản tám người kia.
Tiếng ầm 'âm liên tục vang lên cả dưới mặt đất lẫn trên bầu trời.
Trận chiến của Phùng Thu Nhiên và Du Nhiên Đạo Nhân lúc này cũng đến hồi mấu chốt, dù Phùng Thu Nhiên có cây thước kia, nhưng khi phá hủy trận pháp cũng bị phản phệ nhẹ. Ngoài ra, dù tu vi của cô cao hơn Diệt Liệt Tử, nhưng so với Du Nhiên Đạo
Nhân che giấu kỹ lưỡng thì vẫn thấp hơn một chút.
Thế nên, Phùng Thu Nhiên dần dần đuối sức, không thể chống chọi lại được... mà cuộc chiến dưới mặt đất cũng vậy. Lưới sấm do lôi phân thân của Vương Bảo Nhạc biến ảo thành cũng đã bị đánh vỡ hết ba lần chỉ trong thời gian ngắn. Nhưng hắn lại có nhiêu pháp bảo, trong tiếng nổ rung trời, tám cái chuông lớn đột nhiên xuất hiện, nháy mắt đã bao trùm lấy ba người kia, nhốt bọn họ vào trong.
Nhưng cái chuông này cũng không trụ được lâu, bốn tu sĩ Nguyên Anh bộc phát tu vi, trực tiếp hất váng cái chuông bao phủ lấy mình. Lúc họ lao ra thì lại có trường mâu màu đen bắn tới, lại có thêm phi kiếm trút xuống như mưa để ngăn cản bọn họ.
Gần như đã dùng hết tất cả mọi thứ, lôi phân thân của Vương Bảo Nhạc cũng xem như tạo thành ngán cản liên tục để tranh thủ đủ cơ hội cho Triệu Nhã Mộng chạy trốn. Lúc này, cô cũng đã trốn ra khỏi phạm vi này.
Đồng thời, bản thể của Vương Bảo Nhạc cũng đã biến thành tròn vo trong hồ nước màu vàng ở tầng thứ ba. Nhưng tốc độ hấp thu của hắn chằng những không giảm lại mà còn nhanh hơn. Dù thân thể hắn đã không thể thừa nhận được nữa nhưng hắn vẫn điên cuồng hấp thu.
Sau khi liên tục duy trì việc hấp thu đến lúc này thì nó cũng sinh ra sức giật đủ lớn để khiến tất cả những người đang chém giết trong chiến hạm này bỗng chấn động.
Theo chấn động, sức mạnh quấy nhiễu truyền tống ở đây cũng đã bị chặn lại phẫn nào. Mặc dù chưa tới mức đủ khiến Triệu Nhã Mộng có thể mở truyền tống ra, nhưng cũng không còn xa nữa.
Mà chiến hạm chấn động cũng như phản ứng dây chuyền, khiến cho thế giới trong tầng thứ nhất và tầng thứ hai cũng lắc lư theo, nhất là Du Nhiên Đạo Nhân đang áp chế Phùng Thu Nhiên, đánh cho cô phun máu tươi liên tục lùi lại. Lúc này, ông ta phất tay một cái, đang định nô dịch và điêu khiến Phùng Thu Nhiên, thì chợt thấy đất trời rung chuyển, sau khi cảm nhận được sức quấy nhiễu ở đây cũng giảm bớt thì ông ta đột nhiên biến sắc.
“Không đúng!”
Lúc này, trong lòng Du Nhiên Đạo Nhân lại dấy lên cảm giác bất an mãnh liệt, ông ta nhanh chóng lùi lại, tay bấm niệm pháp quyết như đang cảm ứng được thứ gì đó. Chỉ vài giây sau, Du Nhiên Đạo Nhân mở to hai mắt, dựa vào liên lạc và bố trí của chiến hạm này, cuối cùng ông ta cũng đã nhận ra biến cố đang xuất hiện ở tầng thứ ba.
Vương Bảo Nhạc!!
Biến cố này lập tức khiến hô hấp của Du Nhiên Đạo Nhân trở nên dồn dập, trong mắt vằn lên đầy tơ máu. ông ta gào lên một tiếng vang trời, cán bản không còn lòng dạ nào để ý tới Phùng Thu Nhiên đang bị trọng thương nữa. Thân thể của Du Nhiên Đạo Nhân nhoáng lên một cái, tức giận hét lớn, xông thẳng về phía Vương Bảo Nhạc phân thân.
Tốc độ cực nhanh, Vương Bảo Nhạc đang miễn cưỡng chống đỡ trước thế tấn công của vài vị Nguyên Anh, căn bản không kịp phản ứng gì nữa. Chỉ trong nháy mắt đã có một cỗ sức mạnh hủy diệt giáng thẳng xuống.
Trong tiếng nổ mạnh, lôi phân thân của Vương Bảo Nhạc trực tiếp nổ tung, thậm chí bản thể cũng không kịp đổi chỗ cùng phân thân.
Sau khi tiêu diệt lôi phân thân của Vương Bảo Nhạc, sắc mặt của Du Nhiên Đạo Nhân vô cùng khó coi. ông ta phất tay một cái, có vô số thân ảnh bị nô dịch bay thẳng tới chỗ
Phùng Thu Nhiên. Xung quanh lại có tia chớp lóe lên, hư vô tách ra từng vểt, có bảy tám tu sĩ tộc Vị Ương đi ra từ bên trong. Mặc dù trên người bọn chúng đều có thương thế chưa khôi phục hẳn từ sau trận chiến nám đó, nhưng nay cũng đã đỡ hơn phần nào, cũng có tu vi Nguyên Anh.
Sau khi xuất hiện, dường như bọn chúng cũng biết tình hình đang trong lúc nguy cấp nên đi thẳng tới chỗ Phùng Thu Nhiên. Du Nhiên Đạo Nhân lúc này thì lòng như lửa đốt, bộc phát tốc độ tối đa, đánh mạnh xuống đất, một đường phóng thẳng tới... tầng thứ ba!
"filepos0014126676">

Bạn cần đăng nhập để bình luận