Tam Thốn nhân Gian

Chương 667

Chương 667Chương 667
KHAI CHIẾN CÙNG LIÊN BANG
CÓ lẽ trên cổ kiếm đồng xanh không ai biết thân phận của cô gái đang nhìn về phía Mặt Trăng này. Dù có người biết thì át hẳn cũng không có cơ hội tiến vào tầng thứ tư của chiến hạm để thấy thân ảnh trong vầng sáng đó.
Chủng Tinh Đạo cũng vậy, Chủng Thiên Đạo cũng thế, tất cả hiện giờ đã không liên quan gì nhiêu tới Vương Bảo Nhạc nữa. Mà trận chiến của hắn và Du Nhiên Đạo Nhân, bởi vì những giây phút cuối cùng đã rung chuyển vỏ kiếm bản mệnh của mình, phóng một sợi tơ cấm chế đã từng thu nạp ra nên đã giết chết được ông ta.
Nểu như chuyện đó truyền đi thì nhất định sẽ khiến toàn bộ Thương Mang Đạo Cung
và Liên bang rung chuyển, bởi vì theo mọi người thấy thì đây căn bản là chuyện không thể nào hoàn thành.
Tuy Vương Bảo Nhạc đã nhờ quá nhiều ngoại lực, dù là Hồn Khiên Mộng Oanh hay Vạn Kiếp Thiên Sinh, thậm chí là tự nổ Đế Khải hoặc sức mạnh của chiến y Tử Đạo đã được hắn hấp thu, đồng thời Du Nhiên Đạo Nhân cũng không ở trạng thái tốt nhất dẫn tới chuyện giết chết sau cùng thì đều có một vài bước ngoặt khó mà diễn tả được.
Bước ngoặt này chính là lúc Du Nhiên Đạo Nhân thuấn di toan tránh thoát tơ đen đã khựng nhẹ lại mà không ai phát hiện ra được. Dù là Vương Bảo Nhạc, chị đẹp, thậm chí là cả cô gái thần bí kia cũng không nhìn ra được chút mánh khóe nào.
Có thể nói, đây mới là nguyên nhân chính thức dẫn tới cái chết của Du Nhiên Đạo Nhân. Bằng không, với tu vi của Du Nhiên Đạo Nhân, cho dù ông ta không thể nào tránh thoát hoàn toàn thì ít nhất cũng có thể thoát được chỗ hiểm.
Đồng thời, do cái chết của Du Nhiên Đạo Nhân, dù cô gái thần bí kia đã tạo ra một Du Nhiên Đạo Nhân hoàn toàn mới, còn cấy thêm ký ức của Du Nhiên Đạo Nhân vào, nhưng đúng là vẫn chênh lệch một thời gian.
Có lẽ chính bản thân cô gái thần bí kia cũng không để ý, hoặc đúng như cô ta đã nói, thứ cô ta tu luyện là Chủng Thiên Đạo, tuần hoàn theo một vài pháp tắc do chính bản thân cô ta cảm ngộ và tự định ra cho mình, chỉ quan sát vận mệnh của bọn họ, không trực tiếp điêu khiển mà hóa thân thành ý chí vô thượng để ảnh hưởng và quấy nhiễu.
Thế nên cũng khiến cho Triệu Nhã Mộng sau khi truyền tống ra khỏi chiến hạm Tử Đạo, xuất hiện ở khu vực chuôi kiếm đã có đủ thời gian để triển khai tốc độ. Nếu đổi lại là những người khác thì khó mà chạy về Thương Mang Đạo Cung trong thời gian ngắn. Nhưng Triệu Nhã Mộng dẫu sao cũng là đệ tử nội môn chính thức của
Thương Mang Đạo Cung, có thề dẫn động một phàn đại trận cổ kiểm, đồng thời lại có nghiên cứu sâu về trận pháp.
Tất cả giúp cho Triệu Nhã Mộng có thể dùng tốc độ nhanh nhất để tìm thấy một truýên tống trận được xây dựng trên một hòn đảo nhỏ, từ đó tiến hành cải tiến nó để truyền tống được xa hơn.
Cuối cùng cô cũng nối lại liên lạc với đám người Hứa tông chủ. Sau khi Hứa Tông chủ nhận được thông báo với giọng điệu vô cùng lo lắng của Triệu Nhã Mộng thì cũng lập tức biến sắc, hô hấp trở nên dồn dập hơn.
“Diệt Liệt Tử bị nô dịch, Phùng Thu Nhiên sống chết không rõ, Du Nhiên Đạo Nhân là tu sĩ tộc Vị Ương! Chuyện lần này là một cái bẫy, những người tham gia phẫn lớn đều đã chết hoặc là bị nô dịch! Hứa Tông chủ... Mau dẫn người rời đi!”
Hứa Tông chủ biến sắc, lập tức tin ngay. Chuyện này không cho phép ông nghi ngờ
hay nghĩ gì nhiêu, đồng thời cũng lập tức liên hệ với đại thụ để hắn ta triệu tập tu sĩ Liên bang đang ở Thương Mang Đạo Cung lại. Bản thân Hứa Tông chủ cũng lập tức bố trí mọi việc.
Thật ra, trước khi đi, Vương Bảo Nhạc cũng đã dặn dò Hứa Tông chủ. Bản thân Hứa Tông chủ cũng là người đa mưu túc trí, ông cũng không đánh giá cao hành động cứu người lẫn này, đồng thời cũng có chuẩn bị tâm lý từ trước. Thế nên, lúc này, dù trong lòng đang chấn động vô cùng nhưng không hề luống cuống tay chân mà là tiến hành toàn bộ đâu vào đấy.
Toàn bộ quá trình chỉ hoàn thành trong vòng ba canh giờ, kể từ khi nhóm bách tử Liên bang thứ hai tới thì Hứa Tông chủ đã nói với Vương Bảo Nhạc, sứ mệnh của ông khi đến đây chính là bí mật xây dựng một tòa truyền tống trận, làm đường lui cho đệ tử Liên bang ở đây.
Nếu đổi lại là lúc khác thì khó mà làm được, nhưng trước đó có Vương Bảo Nhạc thân là vị Thái thượng Trưởng lão thứ tư ủng hộ và che giấu nên mọi việc vẫn thuận lợi tiến hành. Nhất là trong thời gian này, thân là vị Nguyên Anh duy nhất của tông môn, mặc dù ông không có quyền hạn mở đại trận truyền tống của đạo cung, nhưng đường lui của Liên bang vẫn được ông chuẩn bị ổn thỏa.
Vậy nên, sau khi truyền tống trận cỡ nhỏ này mở ra, Hứa Tông chủ lập tức hạ lệnh cho tu sĩ Liên bang bí mật rời đi theo từng nhóm. Do số lượng tu sĩ Liên bang cũng không đông lắm nên dù trận pháp rẩt nhỏ nhưng vẫn liên tục đưa người quay về.
Thậm chí, đại thụ cũng được Hứa Tông chủ an bài dẫn đường, báo cáo mọi việc lại cho Liên bang. Còn bản thân ông thì im lặng đứng trong truyền tống trận, điêu chỉnh trận pháp, chuẩn bị mở thiết lập tự nổ sau Lân truyền tống cuối cùng. Nhưng mãi vẫn không khởi động mà cầm nhẫn truyền âm nhìn về phía xa, lo lắng chờ đợi.
Trong lúc liên lạc với Triệu Nhã Mộng, Hứa Tông chủ cũng đã biết được một vài chuyện trong chiến hạm, cũng biết về tình cảnh cửu tử nhất sinh của Vương Bảo Nhạc. Dù trong lòng nặng trĩu, nhưng trong mát lại đầy vẻ sắc bén.
Qua một ngày chờ đợi, Triệu Nhã Mộng mượn thân phận đệ tử nội môn và cải tạo trận pháp, cuối cùng cũng quay về. Sau khi cùng Hứa Tông chủ mở truyền tống trận ra, cô cũng ngẩng đầu nhìn về phía chiến hạm Tử Đạo kia, im lặng không nói gì. Dù là cô hay Hứa Tông chủ đều hiểu rõ là không thể chờ thêm được nữa nên chỉ có thể thở dài một tiếng, sau đó khởi động truýên tống.
Bọn họ không dám báo chuyện chiến hạm lại cho đệ tử Thương Mang Đạo Cung, bởi vì họ không biết nên tin ai trong số những tu sĩ Thương Mang Đạo Cung bây giờ, chuyện lại liên quan tới Liên bang nên không ai dám mạo hiểm.
Tiếng truyền tống trận phát nổ còn vang hơn cả tiếng truýên tống, vang vọng khắp Thương Mang Đạo Cung, cũng thu hút sự chú ý của các đệ tử đạo cung.
Độc Cô Lâm là người đầu tiên phát hiện, trong nháy mắt hắn đã biến mất ở nơi bể quan. Lúc xuất hiện thì đã ở nơi truýên tống của Hứa Tông chủ và Triệu Nhã Mộng, nơi này nằm phía sau đại điện Thái thượng Trưởng lão của Vương Bảo Nhạc. Nhìn dấu vết trận pháp còn lại trên mặt đất, sắc mặt của Độc Cô Lâm lập tức thay đổi, sau đó im lặng không nói gì.
Không bao lâu sau, theo việc tu sĩ Liên bang biến mất bị người khác phát hiện, chuyện này cũng lập tức lan ra khắp Thương Mang Đạo Cung, dẫn tới sự chú ý và giật mình của không ít người trong đạo cung hiện nay.
Bao nỗi giật mình này không kéo dài được lâu, theo từng tiếng ầm ầm truyền tới từ biển lửa phía xa, tất cả mọi người trong Thương Mang Đạo Cung đều đồng loạt
nhìn qua, lập tức nhìn thấy một chiếc chiến hạm vô cùng khổng lồ đang lướt tới từ phía xa.
Đúng là chiến hạm Tử Đạo!
Chiếc chiến hạm này đã được Du Nhiên Đạo Nhân mới bổ sung và hoàn thiện, nhất là trong lúc ông ta chấp hành kế hoạch, dù không đạt tới mục tiêu lý tưởng nhưng vẫn có thể miễn cưỡng điêu khiển được một chút. Lúc này, nó từ từ tới gần, sau đó dừng lại trước đảo chính của Thương Mang Đạo Cung. So với nó thì đảo chính của Thương Mang Đạo Cung chẳng khác gì một con kiến khiến cho tu sĩ trong Thương Mang Đạo Cung đều giật mình hoảng sợ, cả đám bắt đầu run rẩy một cách mất khống chế trước uy áp của nó. Sau đó, từng đạo thân ảnh đột nhiên bay ra từ bên trong chiến hạm Tử Đạo này.
Những thân ảnh này vô cùng quen thuộc với tu sĩ Thương Mang Đạo Cung. Bọn họ đúng là nhóm người đã rời đi trước đó. Bên trong phần lớn đều là Nguyên Anh, Kểt
Đan thì chằng bao nhiêu. Người có thân phận hiển hách nhất trong số đó chính là Diệt Liệt Tử và Du Nhiên Đạo Nhân.
Sắc mặt của hai người đều vô cùng khó coi, nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể thấy được vẻ khó coi của Diệt Liệt Tử hơi cứng nhắc, còn Du Nhiên Đạo Nhân thì đúng là sa sầm mặt thật sự.
Rõ ràng, trong lúc quay về, Du Nhiên Đạo Nhân cũng đã dùng thần thức để kiểm tra và nhận ra tất cả tu sĩ Liên bang trong Thương Mang Đạo Cung đều biến mất. ông ta đương nhiên cũng biết điêu này có nghĩa là gì.
Sau khi hai người và hơn mười vị Nguyên Anh sau lưng bay ra giữa không trung, đám đệ tử Thương Mang Đạo Cung lập tức cúi đàu, đồng loạt bái kiến.
Độc Cô Lâm cũng đứng trong đám người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sư tôn của mình, hắn cũng là một trong số ít người chú ý thấy vẻ mặt cứng đờ của sư tôn Diệt
Liệt Tử. Nhìn sư tôn một lúc, Độc Cô Lâm nhắm chặt hai mắt, trong lòng dâng lên cảm giác bi ai.
Cùng lúc đó, trong khi toàn bộ tu sĩ Thương Mang Đạo Cung đang bái lạy, Diệt Liệt Tử ở giữa không trung đột nhiên khàn giọng lên tiếng, lời nói như tiếng sấm rền, vang vọng bốn bề.
“Tu sĩ Liên bang bội bạc, lấy Vương Bảo Nhạc cầm đầu, lúc ở trong chiến hạm tộc Vị Ương đã lấy trộm chí bảo và mưu hại tu sĩ đạo cung ta, còn hèn hạ ám toán Phùng Thu Nhiên trưởng lão, khiến đạo cung ta tồn thất thảm trọng!”
“Liên bang không đáng tin, bọn chúng nhất định cũng phải trả giá thật đắt cho hành vi của mình!”
“Hiện tại, ta tuyên bố, tu sĩ đạo cung lập tức tập kết, khai chiến cùng Liên bang. Xóa sổ Liên bang ra khỏi hệ Mặt Trời này, dùng bọn chúng làm nhiên liệu, khiến Thương Mang Đạo Cung ta bước lên con đường vốn phải đi năm đó!”
"filepos0014343709">

Bạn cần đăng nhập để bình luận