Tam Thốn nhân Gian

Chương 668 THẦN ĐIỆN

Chương 668 THẦN ĐIỆNChương 668 THẦN ĐIỆN
Trận chiến của Liên bang và Thương Mang Đạo Cung đương nhiên khó mà tránh được, có điêu, lúc này Vương Bảo Nhạc lại không hề biết gì về những chuyện này Dưới sự giúp đỡ của chị đẹp, Vương Bảo Nhạc đang rơi vào hôn mê đã nhờ Phi Tiên Đài mà bay đến một nơi với tu vi của hắn tuyệt đối không thể tới được.
Cho dù dùng thân phận đệ tử kể pháp của hắn thì cũng cực kì miễn cưỡng để tới nơi này, càn phải có cơ duyên nhất định mới có thể. Mà cơ duyên này rõ ràng đến từ chỗ chị đẹp.
Bầu trời ở đây khác với vẻ ảm đạm và hư hỏng của khu vực thân kiếm. Bầu trời ở đây hơn một nửa là màu đen, một nửa là đỏ rực như lửa. Thậm chí, nếu nhìn kĩ thì còn có thể thấy hư vô trong khu vực màu
đỏ đều đang vặn vẹo như có nhiệt độ cao bốc lên khiến cho nửa bầu trời như đang chuyển động.
Còn nửa bầu trời màu đen thì lại giống như vũ trụ, có thể thấy được vô số ánh sao lấp lánh. Còn mặt đất... lại không có biển lửa mà là một dải bình nguyên. Mặc dù không có cây cối gì nhưng nơi này lại không hề có bất kỳ phế tích hay hài cốt gì sau chiến tranh để lại.
Lúc này, Vương Bảo Nhạc đang nằm im không nhúc nhích trên mặt đất. vết thương của hắn lúc trước thật sự quá nặng, nên dù có Thanh Liên thì tốc độ khôi phục của Vương Bảo Nhạc đang hôn mê vẫn cực kì chậm.
Cứ như vậy, thời gian dần trôi qua. Không rõ đã qua bao lâu, bầu trời ở nơi này cũng không hề thay đổi nên đương nhiên cũng không phân ngày đêm, giống như mãi mãi không bao giờ thay đổi. ít nhất, khi Vương Bảo Nhạc mở mắt ra thì bầu trời chính là như thế, không thay đổi gì cả.
Mình... Đang ở đâu đây...:
Vương Bảo Nhạc chớp mắt, cảm giác suy yếu và đau đớn dữ dội đến từ toàn thân khiến Vương Bảo Nhạc có phần ngơ ngác.
Hắn đã tỉnh lại cả ngày rồi nhưng dẫu óc vẫn đặc quánh, giống như cả liên kết giữa ký ức và đầu óc đã xuất hiện vấn đề làm cho hắn ngoại trừ ngơ ngác nhìn bầu trời ra thì không còn bất kỳ phản ứng nào nữa.
Thế nên, qua trọn một ngày, vết thương được khôi phục nhiều hơn, phần ký ức như mất liên hệ với đầu óc mới dần dần khôi phục, nhưng vẫn có phần mơ hồ. Giống như tác dụng phụ từ một loại bí pháp gì đó vô cùng đáng sợ mà hắn đã thi triển trước khi hôn mê vậy.
“Chiến hạm Tử Đạo... Du Nhiên Đạo Nhân... đuổi giết... vỏ kiếm bản mệnh...”
Trong lúc ký ức dãn dần khôi phục, Vương Bảo Nhạc nằm đó mờ mịt suy tư, hô hấp cũng dần trở nên dồn dập hơn, hai mắt cũng lấy lại tiêu điểm chứ không còn ngơ ngác nữa.
“Ta nhớ ra rồi, ta bị Du Nhiên Đạo Nhân đuổi giết, ngay thời khắc cuối cùng đã kích phát một sợi tơ cấm chế trong vỏ kiếm bản mệnh... giết chết Du Nhiên Đạo Nhân!”
Vương Bảo Nhạc nhớ tới đây thì lập tức cảnh giác theo bản năng.
Việc cảnh giác khiến tâm thẫn và thân thể trở nên cáng thẳng, làm hắn bật dậy từ trên mặt đất, sau đó vội vàng nhìn xung quanh, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Xung quanh trống rỗng, bầu trời quỷ dị khiến Vương Bảo Nhạc nín thở im lặng, sau đó nhắm hai mắt lại thầm gọi chị đẹp, nhưng mãi mà không có ai trả lời.
Sau khi mở mắt ra lần nữa, Vương Bảo Nhạc thử cảm ứng thân thể của mình một
phen. Hiện nay, vết thương đã khôi phục được phân nửa, chỉ là dẫu óc vẫn hỗn loạn. Mặc dù không tạo thành ảnh hưởng gì nhiều với thân thể, nhưng rất nhiêu chuyện trong ký ức dù hắn vẫn nhớ ra được, tuy nhiên đã trở nên phai nhạt đi nhiêu.
Vương Bảo Nhạc cũng đã nghĩ về nguyên nhân, cũng cho ra không ít đáp án, nhưng hắn cho ràng đáp án chính xác nhất có lẽ là vì mình đã cưỡng chế dùng tới vỏ kiếm bản mệnh.
“Là vì tu vi của mình không đủ để vận dụng vỏ kiếm nên sau khi cưỡng chế kích thích nó thì sẽ xuất hiện hậu quả như ký ức rệu rã như bị xóa đi ư...”
Vương Bảo Nhạc im lặng hồi lâu rồi thì thào tự nói. Hắn giơ tay xoa mi tâm, sau đó lại dò xét xung quanh và bầu trời, muốn xác định vị trí của mình.
Cũng chính vì lúc này ý thức của hắn đã quay về nên trong lúc cẩn thận đánh giá
xung quanh, khí tức của Vương Bảo Nhạc dần trở nên dồn dập hơn, sắc mặt liên tục thay đổi. Thậm chí, hắn còn hít sâu một hơi để đứng lên, cố dằn cơn choáng váng để bước thật nhanh. Sau khi thăm dò xung quanh, hắn trở lại chỗ cũ, người đứng đó mà lòng thì đã dậy sóng từ lâu.
“Không phải khu vực chuôi kiếm, đây cũng không phải bất kỳ hòn đảo nào... đồng thời cũng không phải khu vực thân kiếm. Nơi này chẳng những không có biển lửa, ngay cả cấm chế cũng không có!”
“Còn nhiệt độ nữa... Nhiệt độ ở nơi này thấp hơn khu vực chuôi kiếm và khu vực thân kiếm...”
Tim của Vương Bảo Nhạc đập rộn lên, lại tiếp tục ngẩng đàu nhìn bàu trời. Sau khi quan sát bầu trời màu đỏ thật kĩ, ánh mắt của hắn lại nhìn về phía bầu trời màu đen bao la ánh sao kia. Sau khi tìm được chòm sao quen thuộc từ những ánh sao kia, thân thể Vương Bảo Nhạc lại run lên lần nữa, hắn đã biết mình đang ở nơi nào.
Mũi kiểm..;
Cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân, trong đầu Vương Bảo Nhạc như có sấm chớp đánh ngang khiến toàn thân hắn run lên. Thật lâu sau hắn mới chấp nhận thực tế rằng mình đang ở khu vực thân kiếm.
Vương Bảo Nhạc cũng đã có một vài suy đoán về đáp án.
“Là chị đẹp ư... sau khi mình hôn mê thì chị đẹp đã đưa mình tới đây?”
Vương Bảo Nhạc thì thào, nhưng cũng không vọng động mà khoanh chân ngồi xuống, lấy đan dược ra tiếp tục chữa thương.
Trong ký ức của hắn thì Du Nhiên Đạo Nhân đã chết, nên theo hắn thấy thì chiến tranh giữa Liên bang và Thương Mang Đạo Cung sẽ khó mà tiến hành. Cho dù vẫn khai chiến thì ắt hẳn cũng sẽ không đến mức chẳng có sức chống trả như trước.
Thế nên Vương Bảo Nhạc cũng không sốt ruột mà dùng thời gian vài ngày để khiển vết thương và thân thể khôi phục đến hơn tám phần, ký ức trong đầu lại ổn định hơn. Lúc này, hắn mới đứng dậy để tìm kiếm và thăm dò khắp khu vực mũi kiểm này, vẻ cảnh giác trong mắt không hề giảm đi.
Vương Bảo Nhạc thân là Thái thượng Trưởng lão của Thương Mang Đạo Cung nên biết rõ một vài điêu mà đệ tử Thương Mang Đạo Cung bình thường không biết. Ví như, khu vực mũi kiểm có thể xem như cấm địa của Thương Mang Đạo Cung. Truyền thuyết nói rằng, nơi này có một vài lão tổ đang ngủ say của Thương Mang Đạo Cung.
Những lão tổ này yếu nhất cũng là Hành Tinh cảnh, lại có cả Hằng Tinh cảnh. Thậm chí, Phùng Thu Nhiên đã từng nói, cô cho rằng trong mũi kiếm của Thương Mang Đạo Cung nhất định vẫn có Tinh Vực lão tổ tồn tại.
Mặc dù không có chứng cứ, nhưng Diệt Liệt Tử cũng cho rằng là vậy. Lúc đó, Vương Bảo Nhạc chỉ nghe thôi, dù có nghĩa tới chuyện một ngày nào đó mình sẽ đi vào khu vực mũi kiếm, nhưng hắn lại không ngờ sẽ nhanh như thế.
Nhất là lúc này chị đẹp lại đang say ngủ, điêu này khiển Vương Bảo Nhạc vừa cẩn thận quan sát, vừa giảm cước bộ lại. Hắn vừa nhìn vừa đi tới trước, tuy khu vực mũi kiếm này cũng lớn, nhưng so với thân kiếm thì rõ ràng là kém xa. Thế nên, sau vài ngày đi tới, dù bầu trời không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng mặt đất thì lại khác hẳn.
Mặt đất như bị xẻ ra, trước mặt Vương Bảo Nhạc cũng xuất hiện một đường rãnh do băng tuyết tạo thành.
Đứng trước đường ranh này, Vương Bảo Nhạc trầm ngâm một lúc rồi bước qua.
Ngay khi đi vào tuyết địa, một cơn gió rét thấu xương ập vào mặt, nhưng chỉ giới hạn
ở sau lưng hắn mà thôi, như thể đang nằm ở một không gian khác với bình nguyên bên ngoài.
Bầu trời thì nửa đầy ánh lửa nửa ngời sao sa, mặt đất lại bị băng tuyết bao phủ. cảnh tượng kỳ dị này khiến Vương Bảo Nhạc càng thêm cẩn thận, nhưng hắn cũng không h'ê dừng lại, chẳng qua tốc độ tiến tới không nhanh lắm. Không biết qua bao lâu, khi Vương Bảo Nhạc thấy thoáng thoáng ba tòa kiến trúc khổng lồ xuất hiện ở phía xa thì chợt dừng bước, hai mắt cũng mở to.
Hồi lâu sau, Vương Bảo Nhạc mới hít sâu một hơi rồi đẩy nhanh tốc độ. Sau khi tới gần, ba tòa kiến trúc khổng lồ kia cũng trở nên rõ ràng hơn.
Đó là ba tòa cung điện khổng lồ, cao chừng mấy trăm trượng, nhưng lại bị phong ấn bởi hàn băng trong suốt giống như ba ngọn núi băng.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc giật mình, đi đến phạm vi nhất định thì bất ngờ có một luồng thần thức tỏa ra từ tòa cung điện bị đóng băng đầu tiên tính từ bên trái qua.
Thần thức này vô cùng cuồng bạo, giống như một cơn gió lốc vô hình, chỉ trong nháy mắt đã quét ngang hư vô, ập tới chỗ Vương Bảo Nhạc như sóng thần. So với nó, Vương Bảo Nhạc giống như một con thuyền nan chênh vênh trên biển cả. Đầu óc của hắn trở nên trống rỗng, cũng may luồng thần thức này không duy trì quá lâu, chỉ nháy mắt đã thu hồi, đồng thời lại có một thanh âm lạnh lẽo, chẳng chút tình cảm nào vang lên.
“Thân phận đệ tử kế pháp, phù hợp yêu cầu di trạch* gánh vác sứ mệnh trùng kiến đạo cung, có thể mở tòa linh điện thứ nhất, nhận được tạo hóa!”
(*) Di trạch: Ân huệ để lại cho đời sau.
Lời nói vừa xong, không chờ Vương Bảo Nhạc kịp phản ứng thì tòa đại điện bị đóng băng thứ nhất ở bên trái đột nhiên vang lên từng tiểng răng rắc. Chỉ trong nháy mắt thì tầng báng đã vỡ vụn, sau khi nó ầm ầm sụp đổ thì tòa đại điện kia cũng lộ diện rõ ràng ngay trước mặt Vương Bảo Nhạc.
Cũng do lớp băng bên ngoài đã tróc ra khiến cho đại điện không còn bị trấn áp nữa, dân dần phát ra từng tia máu đỏ rực, tạo thành một cột sáng khổng Lô phóng thẳng lên trời.
"filepos0014363353">

Bạn cần đăng nhập để bình luận