Tam Thốn nhân Gian

Chương 671

Chương 671Chương 671
ĐẠO TỬ ĐIỆN
Vương Bảo Nhạc lại giật mình tỉnh lại.
Ngay khi tỉnh lại, Vương Bảo Nhạc phát hiện mình đang nằm ở bên ngoài tòa cung điện. Nhìn b'âu trời bên trên, Vương Bảo Nhạc thoáng ngẩn ra. Hắn đang tự hỏi một vấn đề, ấy chính là tại sao sau khi mình đánh nhau với Du Nhiên Đạo Nhân thì luôn hôn mê.
“Lần hôn mê thứ bao nhiêu rồi...”
Vương Bảo Nhạc thở dài rồi ngồi dậy, sau đó hai mắt của hắn chợt mở to, bởi vì hắn chỉ chống nhẹ tay phải xuống đất thì một cỗ sức mạnh đến từ nhục thân của hắn đã ăm ăm bộc phát khiến mặt đất rung chuyển, thân thể cũng bật dậy do lực phản chấn.
Chuyện này khiến cho Vương Bảo Nhạc đang lơ lửng giữa không trung phải hít sâu một hơi. Sau khi tỉnh dậy hắn còn chưa kịp xem xét tu vi của mình, nay cúi đầu xem thử thì trong mắt dàn lộ ra vẻ kích động và mừng rỡ.
“Tu vi không thay đổi, vẫn là Kết Đan đại viên mãn, nhưng nhục thân của ta... đã thành Nguyên Anh rồi!”
Từ những điển tịch của Thương Mang Đạo Cung, Vương Bảo Nhạc hiểu rõ chiến lực của tu sĩ chủ yếu đến từ nhiêu nguồn, một là tu vi của bản thân, hai là thuật pháp thần thông, ba là bảo vật, bốn... chính là độ cường hãn của nhục thân.
Bốn nguồn này hỗ trợ cho nhau, đồng thời bất kỳ nguồn nào vượt bậc cũng khiến cho chiến lực tổng thể được táng vọt. Nhưng so với thần thông và pháp bảo thì tu vi và nhục thân táng lên mới là điều cơ bản và quan trọng nhất.
Nhất là cái sau... trình độ cường hãn của nhục thân nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng thực tế trừ khi có được một vài truýên thừa huyết mạch đặc biệt, bằng không thì độ khó khi đề cao nó chẳng khác gì tăng tu vi, càng về sau lại càng khó.
Tinh lực của tu sĩ cũng chỉ có hạn nên bình thường chỉ những đại năng mới có thể bắt đầu tập trung tu luyện thân thể khi tu vi bị ngừng lại. Như vậy, rất ít người có thể luyện thân thể đến mức độ khủng bố như Vương Bảo Nhạc ở Nguyên Anh cảnh.
“Cuối cùng cũng xem như Nguyên Anh rồi!”
Sau khi thử cảm ứng độ cường hãn của nhục thân, Vương Bảo Nhạc lại ngửa mặt lên trời cười lớn, thân thể nhoáng một cái đã biến mất ngay tại chỗ, khi xuất hiện lại thì đã ra hơn trám trượng.
Đây không phải thuấn di, mà là sau khi thân thể Nguyên Anh thì tốc độ được kích phát, tạo thành tốc độ nhanh chóng không
khác gì thuấn di. Sau khi xuất hiện lại, Vương Bảo Nhạc giơ tay phải lên nắm chặt lại, cảm nhận được dù mình không hề vận chuyển tu vi, nhưng vẫn có một cỗ sức mạnh khủng bố như muốn bùng nổ ngưng tụ lại trong từng thớ thịt. Lúc này, Vương Bảo Nhạc lại càng kích động hơn nữa.
Tuy rằng nếu bây giờ gặp lại thì hắn vẫn không phải đối thủ của Du Nhiên Đạo Nhân, nhưng Vương Bảo Nhạc có thể đoán được, dựa theo chiến lực mà Du Nhiên Đạo Nhân thể hiện trước đó thì mình chắc chắn sẽ không chật vật như trước đây nữa.
“Chỉ là tạo hóa của một cung điện thôi mà đã đề cao nhục thân của mình lên đến Nguyên Anh...”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, sau đó quay sang nhìn tòa đại điện đã bị hòa tan kia. Lúc này cung điện lập lờ ánh sáng đỏ, lại có sương lạnh xuất hiện như sắp sửa đóng báng lại Lân nữa, trong lòng Vương Bảo Nhạc thầm cảm khái.
Tạo hóa lần này nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng thực tế khi nhớ lại đau đớn trong Vạn Linh Huyết Trì kia mà Vương Bảo Nhạc hãy còn sợ hãi. Dù là khí huyết xộc vào hay tàn niệm của vô số hung thú để lại trước khi tử vong trùng kích đều làm Vương Bảo Nhạc đau đớn tột cùng, giống như đã chết đến mấy vạn Lân vậy.
“Tiếc là không trụ được lâu lắm, bàng không... dựa vào quy mô của hồ máu kia thì có khi lại khiến ta thành tựu Thông Thần, thậm chí là Linh Tiên hoặc Hành Tinh cảnh luôn ấy chứ!”
“Nhưng như vậy cũng được, chờ sau này ta mạnh hơn thì sẽ còn cách vào đó lại Lân nữa, khi đó sẽ thử hấp thu đột phá tiếp!”
Vương Bảo Nhạc liếm môi. Hắn đã nghiện việc đột phá thế này rồi, trong lòng tràn đầy chờ mong, đồng thời cũng chuyển mắt nhìn về phía hai tòa cung điện bị đóng băng khác.
“Không biết có vào hai tòa cung điện này được không, nếu như có thể...”
Nghĩ tới đây thì ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lại lóe lên. Hắn vội đi qua nghiên cứu một phen, nhưng chợt phát hiện lớp băng của hai tòa cung điện này không có chút dấu hiệu tan rã nào, mà thanh âm lạnh băng kia cũng không vang lên nữa.
“Đây là tỏ vẻ ta không đủ tư cách ư?”
Vương Bảo Nhạc gãi đầu, nhìn ra được quy tắc của vùng đất thí luyện này. Nhưng hắn lại không cam lòng rời đi như thế. Sau khi vòng quanh hai tòa cung điện này vài vòng, ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lại nhìn về phía cung điện bên phải, quan sát một lúc, hai mắt của hắn lại bừng bừng ý chí.
Hắn đã nhìn ra, mặc dù tòa cung điện bên phải có cùng kích cỡ với cung điện bên trái, nhưng trình độ phức tạp và điêu khắc trong đó lại tinh xảo hơn cung điện bên trái rất nhiều. Nhìn từ bề ngoài thì cũng
cao thâm hơn tòa cung điện mà đệ tử kế pháp có thể đi vào ở bên trái rất nhiều.
Càng như vậy thì Vương Bảo Nhạc lại càng thấy lòng mình ngứa ngáy Một lúc sau hắn mới cắn răng giơ tay phải lên, tu vi nháy mắt đã vận chuyển tới cực hạn, nhục thân chi lực bộc phát toàn diện, tung một quýên về phía cung điện hàn báng ở bên phải.
“Vỡ cho ta!”
Theo một tiếng gầm nhẹ của Vương Bảo Nhạc, theo tu vi và nhục thân bộc phát, trên nắm đấm tay phải của hắn xuất hiện gió lốc có xu thế hủy diệt mọi thứ. Gió lốc ầm ầm quét ra xung quanh, đồng thời cũng vượt xa khí thế của Chúc Đoạt Đế Khải trước đó.
Nó ầm ầm bắn ra, đánh lên lớp hàn báng của cung điện bên phải, nhưng lại như đá rơi vào bể, chỉ có từng tiếng nổ 'âm 'âm vang ra mà thôi. Lớp hàn băng kia không h'ê thay đổi gì, thậm chí còn không xuất hiện bất kỳ vết nứt nào dù là nhỏ nhất.
Điều này khiến Vương Bảo Nhạc càng sốt ruột hơn, đang định đánh thêm một quýên, nhưng lúc này hàn báng lại hút hết sức mạnh từ một quyền của Vương Bảo Nhạc. Tăng băng trong suốt kia đột nhiên phát ra một tia chớp tím, tia chớp này lướt đi giữa lớp băng, chỉ trong nháy mắt đã bắn ra ngay trước mặt Vương Bảo Nhạc.
Đùng một tiếng, toàn thân Vương Bảo Nhạc co giật dữ dội, bị tia chớp này đánh cho lùi lại hơn trăm trượng. Lúc này hắn mới thở dồn đứng vững lại, ngẩng đầu nhìn qua thì cung điện và lớp báng kia vẫn như cũ. Mặc dù tia chớp tím kia đã tan biến, nhưng Vương Bảo Nhạc hãy còn sợ hãi. Hắn đã nhìn ra tia chớp vừa rồi chỉ là cảnh cáo, nếu mình vẫn tiếp tục tấn công thì đợt cảnh cáo sau đó sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
“Đô keo kiệt!”
Vương Bảo Nhạc nhìn cung điện bên phải này, cảm giác không cam lòng trong lòng lại càng mãnh liệt hơn. Hắn hiểu rõ chắc
hẳn là do thân phận hoặc tu vi của mình không đủ nên cung điện này mới không mở ra.
“Trừ khi ta là đạo...”
Vương Bảo Nhạc đứng đó suy tư một lúc, sau đó trong mắt chợt có tia sáng lóe lên, một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.
“Tuy ta không phải đạo tử, nhưng ta có một cánh tay có thể là của đạo tử...”
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì hít sâu một hơi, lập tức lấy thần binh cốt thủ trong túi trữ vật ra. Sau khi cầm trong tay thì hắn toàn lực vận chuyển tu vi, truyền linh khí vào trong cánh tay cụt này khiến cho nó nháy mắt đã phát ra ánh sáng và khí thể cực kì mãnh liệt.
Gần như ngay khi cánh tay kia bộc phát khí thế, Vương Bảo Nhạc cáng thẳng dõi theo thì phát hiện tòa cung điện đóng báng bên phải rung lên một cái, nhưng sau đó
thì không có phản ứng gì nữa.
“Khí thế không đủ ư?”
Vương Bảo Nhạc nhíu mày, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn lại cảm thấy có lẽ không phải không đủ, mà là do liên hệ giữa mình và cánh tay này không đủ hoàn mỹ.
Nghĩ tới đây, trong mắt Vương Bảo Nhạc lộ vẻ quyết đoán. Hắn không dung nhập tu vi nữa mà khoanh chân ngồi xuống, muốn luyện lại Để Khải theo cách tu luyện Để Khải ban đầu.
Luyện lại Để Khải cũng không khó, khó chính là phải bộc phát sức mạnh thật sự của nó như thể nào. Cách cho thêm Chúc Đoạt chính là kết quả Vương Bảo Nhạc cho ra đời sau khi nghiên cứu và thử nghiệm để hai loại này hỗ trợ cho nhau.
Mà Chúc Đoạt thì lại cần nhiêu sinh cơ, điểm này hiện tại Vương Bảo Nhạc khó mà tìm đủ. Nhưng nếu chỉ là luyện lại riêng Để Khải thì hắn vẫn có nắm chắc nhất định.
Thực tế cũng đúng như vậy, do đã có kinh nghiệm nên lằn này Vương Bảo Nhạc chỉ dùng nửa tháng đã thành công tạo thành vô số kinh mạch màu đỏ hư ảo lan ra ngoài thân thể.
Những kinh mạch này chính là tầng thứ nhất của Đế Khải, mặc dù uy lực hiện tại thua xa Chúc Đoạt Đế Khải của Vương Bảo Nhạc trước kia, nhưng dùng để kết nối với cốt thủ kia thì vẫn được.
Thế nên, chẳng bao lâu sau, dù không có sự điều khiển của Vương Bảo Nhạc, nhưng kinh mạch đã lan ra đã chui vào trong thần binh cốt thủ. Sau đó, hắn lại vận chuyển tu vi lần nữa, truyền linh lực men theo những kinh mạch kia tiến vào trong thần binh cốt thủ này. Khí thế lại bùng lên, khí tức của thần binh cốt thủ này cũng bị kích phát.
Ngay khi khí tức này xuất hiện thì cung điện bên phải ầm ầm rung chuyển, thanh âm lạnh lẽo đã từng xuất hiện nay lại vang lên.
“Thân phận đạo tử, phù hợp yêu cầu di trạch gánh vác sứ mệnh trùng kiến đạo cung, có thể mở tòa linh điện thứ hai, nhận được tạo hóa!”
"filepos0014421244">

Bạn cần đăng nhập để bình luận