Tam Thốn nhân Gian

Chương 672

Chương 672Chương 672
CẤM KỴ
a r ị 1 hành công rồi!”
Vương Bảo Nhạc vừa nghe xong thì lập tức kích động hẳn lên, trống ngực cũng đập thình thịch, cảm giác này đã hơn hẳn khi mở được tòa cung điện thứ nhất, dù sao thì cái đầu tiên cũng là hắn dùng tư cách vốn có nhận được, còn cái sau...
“Nó là dựa vào sự cố gắng của bản thân mà có được!”
Vương Bảo Nhạc ngạo nghễ ngẩng đâu lên nhìn lớp hàn báng trên tòa cung điện bên phải 'âm 'âm sụp đổ, sau đó lại có một cột sáng màu lam bỗng chốc bắn thẳng lên trời.
Từng gợn sóng lan ra trên b'âu trời, mặt đất cũng rung chuyển, mức độ của nó còn
mãnh liệt hơn khi tòa cung điện thứ nhất mở ra. Dù Vương Bảo Nhạc có nhục thân Nguyên Anh thì vẫn không thể không lùi lại hơn mấy trăm trượng, đến khi từng đợt xung kích như dời non lấp bể này tản ra và suy yểu đi thì hắn mới dằn cơn kích động trong lòng xuống để nhanh chóng tới gàn.
Chẳng mấy chốc Vương Bảo Nhạc đã đứng trước cửa cung điện này, nhìn khe hở ở cửa của nó và ánh sáng màu xanh lan tỏa ra từ bên trong, hắn mừng rỡ, tâm thần hưng phấn tiến lên một bước.
Do đã từng có cảm giác tương tự nên khi xuất hiện lại lần nữa, lúc tất cả mọi thứ trước mát khôi phục lại, Vương Bảo Nhạc lập tức nhìn thấy nơi mình đứng chẳng khác gì với tòa cung điện thứ nhất. Dù là bức tượng hay kiến trúc xung quanh đều giống hệt nhau, chỉ có hạt châu bên trên là phát ra ánh sáng màu xanh mà thôi.
Thân ảnh khoanh chân ngồi bên dưới hạt châu cũng không phải lão giả ở tòa cung điện đầu tiên mà đổi thành một người đàn
ông trung niên, mặt lạnh như tiền.
Hắn chỉ nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, mặc dù không khiến Vương Bảo Nhạc có cảm giác như toàn thân bị nhìn thấu như lão giả trong cung điện thứ nhất, nhưng khi ánh mắt này quét tới thì Vương Bảo Nhạc lại sinh ra cảm giác hoảng sợ theo bản năng, giống như trong cơ thể của người đàn ông trung niên này ẩn chứa sức mạnh khủng bố đến mức khiến hắn không thể tưởng tượng nổi, khiến hô hấp của hắn trở nên dồn dập hơn, lập tức cúi đầu bái kiến.
“Đệ tử Vương Bảo Nhạc, bái kiến tiên bối!”
Người đàn ông trung niên đó không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Vương Bảo Nhạc, cũng không rõ là hắn đang nhìn hay cảm ứng thần binh cốt thủ đã bị Vương Bảo Nhạc thu hồi. Sự im lặng của hắn cũng khiến Vương Bảo Nhạc cáng thẳng hơn, khi hắn bắt dẫu suy nghĩ lung tung thì người đàn ông trung niên này đột nhiên lên tiếng.
“Điện này có thể đột phá tất cả bình chướng tu vi, với tu vi của ngươi, nếu có thể thông qua khảo hạch thì có thể nhờ điện này đột phá tới Nguyên Anh!”
“Từ xưa đến nay, Thương Mang Đạo Cung ta từng thu nhận 938 loại Nguyên Anh khác nhau. Nếu ngươi có thể thông qua khảo hạch thì sẽ dựa vào thành tích để chọn một loại!”
Người đàn ông trung niên nọ nói chuyện mà mặt vẫn lạnh tanh, giọng nói cũng lạnh lẽo như báng giá. Mặc dù không phải giọng nói lạnh lùng mà Vương Bảo Nhạc nghe thấy ở bên ngoài đại điện, nhưng nó cũng không có bất kỳ tình cảm nào, giống hệt một cỗ máy.
Ngoài ra, Vương Bảo Nhạc cũng đã nhìn ra người đàn ông trung niên này cũng giống với lão giả ở cung điện thứ nhất, hắn không phải tồn tại thật sự mà chỉ là ảo ảnh. Với tạo nghệ của Vương Bảo Nhạc ở Pháp Binh, mặc dù không thể nhìn thấu ba tòa đại điện này, nhưng có thể loáng thoáng
nhận ra dường như lão giả kia và người đàn ông trung niên này đều là khí linh.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc đang suy nghĩ thì giọng của người đàn ông trung niên nọ lại tiếp tục vang lên.
“Cuối cùng có thể chọn được loại nào thì phải xem số mệnh và cơ duyên của ngươi. Đợt khảo hạch này, nểu ngươi có thể trụ được mười giây trước uy áp của bản tọa thì sẽ có tư cách chọn bất kỳ loại nào trừ mười loại mạnh nhất!”
“Nếu như có thể trụ được hai mươi giây thì sẽ có tư cách chọn mười loại Nguyên Anh chi đạo mạnh nhất, nếu có thể trụ được sáu mươi giây thì ngươi sẽ có tư cách quyết định có thử nhận Tinh Thần Nguyên Anh cấp truýên thuyết duy nhất của Thương Mang Đạo Cung ta hay không!”
“Tinh Thần Nguyên Anh?!”
Nghe đến đây thì Vương Bảo Nhạc lập tức mở to hai mắt. Hắn đột nhiên nhớ tới phần
giới thiệu về Nguyên Anh mà mình đã xem được trong khu tư liệu của Thương Mang Đạo Cung.
Trong Thương Mang Đạo Cung có rất nhiêu loại Nguyên Anh, mà Nguyên Anh cảnh cũng là một đường ranh quan trọng trong cả đại cảnh giới Hành Tinh. Từ đan lột xác thành anh giống như tạo thành một sinh mạng thứ hai vậy, loại biến hóa này sẽ mang tới thay đổi nghiêng trời lệch đất cho tu sĩ.
Điểm mấu chốt của loại thay đổi này chính là phẩm chất Nguyên Anh.
Phẩm chất càng tốt thì sẽ ảnh hưởng đến sự thay đổi của tu sĩ nhiều hơn. Sau khi Vương Bảo Nhạc nghiên cứu, tìm hiểu, loại bỏ thuật pháp và pháp bảo, chỉ đổi chiến lực của bản thân tu sĩ thành số chữ thì chúng chính là số đếm, còn phẩm chất Nguyên Anh chính là bội số.
Số đếm giống nhau đi kèm với bội số khác nhau thì mức độ mạnh mẽ của chiến lực
bộc phát được sẽ khác hẳn nhau. Loại khác phẩm chất này, theo như Vương Bảo Nhạc hiểu thì bình thường đều nằm ở bội số khác biệt quá lớn.
Dù sao phẩm chất tốt sẽ quyết định mức độ dung hợp giữa Nguyên Anh và pháp tắc thiên địa, từ đó sẽ ảnh hưởng tới chiến lực và tương lai về sau. Quan trọng nhất... là Vương Bảo Nhạc vẫn nhớ rõ một chuyện được ghi lại trong Thương Mang Đạo Cung.
Ấy chính là trong vô số văn minh của vũ trụ vẫn còn nám loại Nguyên Anh hiếm có, chúng được gọi là truyền thuyết. Thương Mang Đạo Cung trước kia do cơ duyên xảo hợp đã nắm giữ một loại trong số đó, có điêu trong ghi chép của Thương Mang Đạo Cung hiện nay thì Nguyên Anh truyền thuyết mà họ từng sở hữu đã bị thất truyền.
Thế nên, lúc trước Vương Bảo Nhạc còn cố ý đến hỏi chị đẹp, được đối phương bảo rằng đừng có trèo cao. Theo vương Bảo
Nhạc thấy thì rõ ràng chính bản thân chị đẹp cũng không biết.
Vậy nên, lúc này nghe người đàn ông trung niên hư ảo như khí linh đó nói đến Nguyên Anh cấp truýên thuyết, tên là Tinh Thần Nguyên Anh thì Vương Bảo Nhạc lập tức trở nên kích động. Thậm chí, không đợi đối phương nói xong thì hắn đã hưng phấn cười lớn.
“Ta chọn Tinh Thần Nguyên Anh này!”
Nói đoạn, trong mắt Vương Bảo Nhạc ánh lên tia sáng kỳ dị, sợ cách ăn gian kia sẽ tạo thành một vài ảnh hưởng với truyền thừa của mình nên ngay khi lên tiếng thì Vương Bảo Nhạc đã mặc niệm đạo kinh để tránh đêm dài lắm mộng.
Hắn đã quyết định, lần này sẽ không dựa vào sự cố gắng của bản thân nữa. Dù sao thì trong ý thức của Vương Bảo Nhạc, cả đời này hắn đều dùng mồ hôi và nước mắt để đổi lấy mọi thứ, vậy thỉnh thoảng nhờ vào ngoại lực cũng không làm trái với
nguyên tác và vi phạm giới hạn của bản thân chút nào.
Lúc này, Vương Bảo Nhạc kích động mặc niệm đạo kinh, thiên địa lập tức nổ vang. Ngay cả tòa cung điện này cũng rung chuyển, một cỗ ý chí đến từ sâu trong vũ trụ nháy mắt giáng lâm khiến toàn bộ cổ kiếm đồng xanh rung chuyển. Nó cũng giáng lâm xuống ngay trong cung điện này, đè thằng xuống chỗ người đàn ông trung niên hư ảo kia.
Người đàn ông trung niên này trợn mắt há mồm, hắn không hề phản kháng hay giãy giụa mà nhắm mắt lại. Sau khi cảm ứng một phen thì lại mở mắt ra, không biết tại sao lại lộ ra vẻ mặt khác kỳ quái, nhìn Vương Bảo Nhạc gật đầu một cái.
“Thông qua!”
Vương Bảo Nhạc cũng đang cáng thẳng, nay nghe thấy câu này thì hắn lập tức kích động toan lên tiếng, nhưng lúc này người đàn ông trung niên hư ảo kia lại nhìn
Vương Bảo Nhạc một cái đầy thâm ý.
“Không hổ là người dùng khí tức đạo tử để vào đây, bản tọa rất khâm phục lá gan của ngươi khi dám chọn Nguyên Anh truyền thuyết này Gần như không ai có thể tu luyện Nguyên Anh chi pháp cấm kỵ đó thành công cả!”
“Hả? Gì cơ?”
Vương Bảo Nhạc vốn đang hưng phấn, nay nghe đối phương nói vậy thì lập tức ngu người, nhất là hai chữ cấm kỵ đó đã khiến hắn hít sâu một hơi, dường như sinh ra cảm giác chẳng lành, Vương Bảo Nhạc đang định hỏi kĩ lại thì người đàn ông trung niên hư ảo kia đã phất tay phải lên, chỉ về phía Vương Bảo Nhạc một cái!
“Vậy thì như ngươi mong muốn, đi đột phá đi!” Người đàn ông trung niên hư ảo kia vừa nói xong, cán bản chẳng cho Vương Bảo Nhạc có cơ hội đổi ý và phản kháng. Chỉ trong nháy mắt đã có một tia tinh quang bay ra từ trong tay áo của người đàn
ông trung niên hư ảo, chui vào trong trán của Vương Bảo Nhạc.
Ngay khi tinh quang này chui vào trong trán của Vương Bảo Nhạc, hắn chợt cảm thấy trong đầu ong một tiếng. Trước mắt hắn lập tức trở nên mơ hồ, giống như thân thể đã rời khỏi đại điện này trong một thoáng, được tinh quang đưa thẳng lên trời xanh, chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua b'âu trời, lướt đi giữa các tinh vực, xuất hiện trong một vũ trụ hư ảo xa lạ. Vùng tinh không này có vô số ánh sao lấp lánh. Cùng lúc đó, khi tâm thần của Vương Bảo Nhạc còn chưa kịp khôi phục thì đã có vô số tin tức về cách tu luyện Tinh Thần Nguyên Anh đã bùng nổ trong đău hắn.
Đủ loại tin tức về Tinh Thần Nguyên Anh xuất hiện đều được Vương Bảo Nhạc phân tích rõ ràng, nhưng sau khi rõ ràng thì tinh thẫn của hắn lại dậy sóng. Cuối cùng, Vương Bảo Nhạc cũng nhịn không được mà hét thảm một tiếng.
“Ta không tu cái này nữa, ta sai rồi... Ta chọn sai rồi, ta biết mình sai rồi, ta không tu cái này nữa, chị đẹp cứu em, sư huynh cứu ta...”
Tinh Thần Nguyên Anh, một trong ngũ đại truýên thuyết của vũ trụ, sau khi được Thương Mang Đạo Cung tình cờ nhận được, phát hiện pháp này quá bá đạo, cực đoan tột độ thì đã bị liệt vào hàng cấm kỵ.
Nguyên lý của nó chính là khiển tu luyện giả lấy kim đan của mình ra, khiến bản thân dung hợp và va chạm với một hành tinh ngang ngửa với một vị đại năng Hành Tinh cảnh. Nếu thất bại thì đan vỡ người vong, còn thành công thì sẽ sinh ra Tinh Thần Nguyên Anh!
"filepos0014441895">

Bạn cần đăng nhập để bình luận