Tam Thốn nhân Gian

Chương 675

Chương 675Chương 675
SAO CÒN NGƯỜI CÒN
Vương Bảo Nhạc gãi đàu nhìn quanh, phát hiện mình đã nán nỉ tới cỡ đó rồi mà vị sư huynh thích rình mò kia vẫn không có phản ứng gì. Điều này làm hắn nhịn không được mà thầm nghĩ không biết có phải vị sư huynh của mình đã đi rồi hay không...
“Không phải chứ, đi thật đấy à?”
Vương Bảo Nhạc chớp mắt, lại thử gọi thêm vài lần. Sau khi phát hiện vẫn không có ai trả lời thì hắn đành thở dài, biết rõ chắc hẳn là sư huynh đã đi rồi, cho dù chưa đi thì chắc cũng sẽ không ra mặt nữa.
“Thôi vậy, Vương Bảo Nhạc ta luôn tự lực cánh sinh. Có lẽ số mệnh của ta chính là không thể nhờ vả vào người khác.”
Vương Bảo Nhạc nói vài câu tự an ủi bản thân, sau đó không để ý tới tiếng khịt mũi khinh thường của chị đẹp khi nghe thấy mấy câu này.
Hiện tại, Vương Bảo Nhạc đã có thể lờ mấy tiếng khinh bỉ của chị đẹp ở một vài thời điểm mà hắn cho ràng cô ghen tỵ với mình nên mới nói thể. Đồng thời, Vương Bảo Nhạc là người có tính cách sáng sủa, mặc dù thở dài nhưng chẳng mấy chốc hắn đã hưng phấn lại sau khi thử cảm thụ tu vi của bản thân.
“Nguyên Anh!”
Vương Bảo Nhạc mừng rỡ và hưng phấn, nhất là sau khi phát hiện trạng thái của mình hiện tại đã hơn hẳn lúc còn ở Kết Đan cảnh thì hắn lại kích động hơn nữa.
“Nhưng cũng xem như có thêm một kinh nghiệm nhớ đời, sau này không thể nóng vội quá, nhất định phải nghe đối phương nói hết rồi mới chọn!”
Nhớ lại cảnh tượng trong đại điện, Vương Bảo Nhạc cảm thấy mình phải rút kinh nghiệm sâu sắc. Hắn cũng không lập tức nghĩ cách tiến vào cung điện thứ ba nữa mà khoanh chân ngồi xuống để củng cố tu vi.
Lúc này, phệ chủng và Thanh Liên trong thân thể hắn vẫn còn, vỏ kiếm bản mệnh cũng đã quay về. Chẳng qua, bên trên Thanh Liên lại có thêm một người thu nhỏ trông hơi mờ ảo phát ra ánh sáng rạng ngời, còn hình thể của nó... Nói đúng hơn thì đây là một bé ú giống hệt Vương Bảo Nhạc, đang khoanh chân ngồi trên Thanh Liên với vẻ mặt nghiêm túc.
Vỏ kiếm bản mệnh cũng thu nhỏ lại rất nhiêu, nó bay vờn quanh Nguyên Anh này, phát ra từng tia sáng sắc lẹm. Đồng thời, dường như phệ chủng cũng có hưởng ứng, vận chuyển theo hô hấp của nó.
Giống như nó chính là trung tâm của tất cả mọi thứ, tất cả mọi thứ chỉ có thể làm nền cho nó mà thôi.
cảnh tượng này khiến Vương Bảo Nhạc thấy mà giật mình, có cảm giác như xoay người làm chủ. Thế nên, trong lúc củng cố tu vi, hắn lại bắt đầu tổng kết và phân tích tin tức về Tinh Thần Nguyên Anh đã xuất hiện trong đầu mình trước đó.
Sau một lúc, Vương Bảo Nhạc đang khoanh chân ngồi mới mở mắt ra. vẻ hưng phấn trong mắt Vương Bảo Nhạc cũng không biến mất sau khi củng cố tu vi, thậm chí hắn lại càng mừng rỡ hơn. Trong lúc củng cố tu vi và cảm ngộ một số tin tức về Tinh Thẫn Nguyên Anh ở trong đầu, hắn đã lấy được một đáp án khiến cho nhịp tim của hắn mất khống chế mà táng lên gấp đôi.
“ Tinh Thần Nguyên Anh... Biến thái tới như vậy ư?” Hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập, dù đã xác định tin tức trong dẫu đến ba lằn, nhưng hắn vẫn cảm thấy không thể nào tin nổi.
Sở dĩ, Tinh Thăn Nguyên Anh này bị liệt vào cấm kỵ truyền thuyết, ngoại trừ việc khó mà tu thành ra thì còn một vấn đề
quan trọng hơn, ấy chính là sự cường hãn của bản thân nó.
Tinh Thẫn Nguyên Anh được sinh ra khi va chạm với hành tinh nên có được một năng lực đặc thù mà những Nguyên Anh khác không thể nào có được. Nói đúng hơn, nếu nói đây là thần thông thiên phú thì sẽ đúng hơn.
Thẫn thông thiên phú này chính là... càng đến gần một hành tinh thì chiến lực của người sở hữu Tinh Thần Nguyên Anh sẽ được táng cường. Từ góc độ nào đó thì có thể nói là đã bị hành tinh ảnh hưởng, hoặc nói đúng hơn là hấp thu sức mạnh kỳ lạ của bản thân hành tinh. Tổng kết chính là nơi nào có hành tinh thì chiến lực của Tinh Thẫn Nguyên Anh sẽ được tăng lên đến mức khủng bố.
Thậm chí, hành tinh càng lớn, càng đặc biệt thì sự táng cường đó lại càng lớn hơn. Theo tin tức v'ê Tinh Thẫn Nguyên Anh trong đầu của Vương Bảo Nhạc thì bản thân của sự tăng cường đó không hề có cực
hạn, hạn chế duy nhất của nó chính là kích thước của hành tinh.
Trên góc độ nhất định, nếu có một hành tinh khổng lồ, lại không bị phá hủy, vậy thì Vương Bảo Nhạc đứng cạnh nó sẽ gần như thành vô địch.
Đây chính là một trong những ngũ đại truyền thuyết cấm kỵ của vũ trụ... Tinh Thẫn Nguyên Anh!
“Mạnh đến thế cơ á!”
Tim của Vương Bảo Nhạc đập rộn lên, liên tục hít vào ngụm khí lạnh. Đồng thời, hắn cũng cảm thấy khó mà tin nổi. Hồi lâu sau, Vương Bảo Nhạc mới có thể tiêu hóa sự thật rằng mình đã bất ngờ trở nên mạnh mẽ như thế. Lúc này, hắn lại nhịn không được mà ngửa mặt lên trời cười lớn, cảm thấy những đau đớn trước đó đều đáng giá cả.
“Quả nhiên ông trời vô cùng công bằng, mặc dù trên đời này có quá nhiêu kẻ không
làm mà hưởng, quá nhiêu sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng... Mồ hôi và nước mắt sẽ không lừa ai cả!”
Thấy vẻ hí hửng của Vương Bảo Nhạc, lại nghe mấy câu tự kỷ không biết xấu hổ của hắn, chị đẹp ở trong mặt nạ cũng cảm thấy bất lực vô cùng, đành thở dài.
“Ngươi vui là được rồi...”
Sau khi tự động bỏ qua lời đá xoáy của chị đẹp, Vương Bảo Nhạc lại đứng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực, đồng thời hai tay chắp sau lưng, dốc hết niêm tự hào và kiêu ngạo trong lòng ra. Hắn liếc mắt nhìn về phía tòa đại điện bị báng phong ở bên cạnh, mắt dần nheo lại. Mấy giây sau, một cỗ khí tức cường giả đột nhiên bừng lên từ trên người hắn trong một tiếng nổ mạnh.
Khí tức này vượt xa Kết Đan, đúng là khí thế của Nguyên Anh. Thậm chí, xung quanh thân thể của hắn cũng tạo thành từng cơn gió lốc, có từng tia sáng lấp lánh như ẩn như hiện trong những cơn gió lốc
kia. Sau khi Vương Bảo Nhạc toàn lực vận chuyển tu vi thì khí tức này lại càng mạnh hơn, cuối cùng trực tiếp huyễn hóa ra hình ảnh Nguyên Anh của Vương Bảo Nhạc.
Mặc dù chỉ là hư ảo, nhưng hình ảnh Nguyên Anh này vừa ra thì thiên địa lập tức rung chuyển, xung quanh chợt nổi gió ào ạt khiến cho gió lốc xung quanh người Vương Bảo Nhạc mở rộng vài lãn. Lúc này, Vương Bảo Nhạc mặt mày rạng rỡ, hai mắt sáng rực, hắn gầm nhẹ một tiếng, thân thể đột nhiên nhảy bắn lên, dùng tốc độ nhanh nhất để lao ra.
Tốc độ cực nhanh, tạo thành từng sóng âm lan tỏa, cũng biến thành tàn ảnh đâm thẳng đến tầng băng của tòa đại điện thứ ba. Sau khi tới gần, Vương Bảo Nhạc hét lớn một tiếng, trực tiếp vung một quyền đánh ra, còn dùng tới cả thần binh cốt thủ.
“Vỡ cho bản tọa!”
Ngay sau đó lại có một tiếng nổ rung trời vang lên, nhưng... theo sau đó là một tiếng
hét thảm. Vương Bảo Nhạc qua như thế nào thì nay đã bị bắn về như thế ấy, thân ảnh nháy mắt đã bay ngược ra sau, nện thẳng xuống đất làm cho mặt đất rung chuyển, sụp xuống một lỗ lớn.
Hồi lâu sau, theo xung quanh yên tĩnh trở lại, Vương Bảo Nhạc mới chật vật leo ra khỏi cái hố đó với vẻ mặt đưa đám. Hắn nhìn tầng băng chẳng sứt mẻ gì của tòa đại điện thứ ba rồi xoay cổ tay một tiếng, sau đó thở dài thườn thượt.
“Chết tiệt...”
Vương Bảo Nhạc vừa xoa cổ tay vừa nhìn tòa đại điện thứ ba kia, trong lòng cảm thấy không cam lòng, nếu bỏ đi như thế thì hắn sẽ rất tiếc nuối. Dù sao hắn cũng đã lấy được đồ tốt ở hai tòa đại điện trước đó, rõ ràng tạo hóa của tòa đại điện thứ ba này nhất định sẽ không hề nhỏ.
“Phải làm sao mới vào được đây... Ta không đủ tư cách...”
Vương Bảo Nhạc bắt đâu suy tư, nghĩ đến việc do đủ tư cách nên mình có thể vào tòa đại điện thứ nhất, tòa đại điện thứ hai là nhờ vào khí tức cánh tay của Lý Vô Trần kiếp trước.
“Ngay cả đạo tử cũng không đủ tư cách ư? Chẳng lẽ chỉ có thân phận hơn hẳn đạo tử mới có thể phù hợp với yêu cầu của tòa đại điện này ư?”
Vương Bảo Nhạc thầm nghĩ, dựa vào những gì hắn biết về Thương Mang Đạo Cung, thân phận hơn hẳn đạo tử e rằng chỉ có trưởng lão mà thôi. Mà trưởng lão bình thường thì rõ ràng là không được, tốt nhất là đại trưởng lão, thậm chí là Thái thượng Trưởng lão mà thôi.
“Thế này thì ta biết đi đâu mà tìm!”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy bất đắc dĩ, không thể không cân nhắc đến chuyện từ bỏ. Nhưng đúng lúc này trong đầu hắn chợt nảy ra một ý, hai mắt sáng rực lên, chợt nhớ đến một hình ảnh. Đó là một thi
thể khổng lồ nẳm trong biển máu, phát ra uy áp mãnh liệt, ngay cả khe nứt không gian cũng không thể làm gì được nữa.
Hình ảnh này đúng là cảnh tượng khiến Vương Bảo Nhạc giật mình khi dùng Phi Tiên Đài l'ân trước. Khi đó hán đã hoài nghi thân phận của thi thể này không phải dạng vừa đâu.
Nay vừa nhớ tới cỗ thi thể kia thì tim của Vương Bảo Nhạc lại đập rộn lên, lập tức hạ quyết tâm.
“Tìm đến chỗ thi thể kia, lấy một ít huyết nhục, nếu như có máu thì càng tốt. Mượn khí tức đó thì có khi sẽ mở được tòa đại điện thứ ba này!”
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì lập tức xoay người nhoáng một cái, lao thẳng ra xa để tìm kiếm Phi Tiên Đài.
Do phạm vi của Thương Mang Đạo Cung trong cổ kiếm đồng xanh quá lớn nên số lượng Phi Tiên Đài cũng không hề ít. Tuy
sau trận chiến kia đã bị hủy một ít, nhưng trong khu vực mũi kiếm này vẫn còn lại khá nhiêu nên chẳng bao lâu sau Vương Bảo Nhạc đã tìm được một cái. Khi hắn mặt dày năn nỉ ỉ ôi, chị đẹp cảm thấy mệt tim hết sức đành truyền thụ pháp môn điêu khiển chính xác cho hắn. Chỉ lát sau, theo Phi Tiên Đài chấn động, làn khói bay lên không, Vương Bảo Nhạc đã dung nhập vào làn khói cũng bay thẳng về phía chân trời.
Bởi do trước đó đã nhớ được vị trí đại khái, lại có thể khống chế làn khói chính xác nên chỉ qua nửa ngày thì Vương Bảo Nhạc đang hòa vào làn khói đã bay đến phía trên một... biển máu.
Biển máu bên dưới tràn ngập khí huyết, xung quanh lại có từng tia chớp màu đỏ nổ vang. Ở giữa biển máu lại có một thi thể khổng lồ như thần linh nổi lững lờ, mặc dù đã chết nhưng uy áp vẫn còn, chấn nhiếp bốn phương. Ngay cả khe hở không gian và hỗn loạn xung quanh cũng bị nó trấn áp
"filepos0014504724">

Bạn cần đăng nhập để bình luận