Tam Thốn nhân Gian

Chương 687 BIẾN SAO

Chương 687 BIẾN SAOChương 687 BIẾN SAO
Phân thân tự nổ tạo thành uy lực vô cùng kinh người, nổ tung giữa hư vô tạo thành một lỗ đen không nhỏ, cuốn hết mọi thứ xung quanh vào. Dù Diệt Liệt Tử có tu vi Thông Thẫn, nhưng do thanh trường mâu và phân thân liên tục tự nổ khiến ông ta không thể không tạm dừng việc đuổi theo.
Loại tự nổ này thật sự gây ảnh hưởng trong phạm vi rẫt lớn, đồng thời cũng ảnh hưởng tới không gian xung quanh khiến cho pháp thuật thuẫn di cũng bị ảnh hưởng, chỉ có thể rút lui mà thôi.
Mặc dù người ánh sáng kia tập hợp ý chí của mười vạn người, tạo thành uy lực Thông Thần trong thời gian ngắn, nhưng dù sao nó cũng khá hỗn loạn, nay khó tránh khỏi việc bị ảnh hưởng phần nào.
Dù đã miễn cưỡng tránh được, nhưng vẫn bị vụ tự nổ của Vương Bảo Nhạc phân thân gây ảnh hưởng, toàn thân rung chuyển. Thậm chí, có ít nhẵt hơn hai vạn tu sĩ trong các mắt trận trên Sao Thủy lập tức hộc máu, có một số người còn nổ tung, tắt thở bỏ mình.
Cảnh tượng thảm thiết này khiển cho việc truy đuổi bị tạm hoãn, cũng cho Vương Bảo Nhạc có đủ thời gian chạy ra ngoài, chẳng qua thời gian dư ra này cũng không nhiều.
Sau khi tránh thoát vụ tự nổ của Vương Bảo Nhạc phân thân, thân thể của Diệt Liệt Tử nhoáng lên một cái rồi tiếp tục đuổi theo. Cùng lúc đó, mặc dù không đích thân tới chiến trường, nhưng Du Nhiên Đạo Nhân đang ở trong chiến hạm tộc Vị Ương vẫn có thể quan sát tình hình chiến đầu từ đầu chí cuối.
“Vương Bảo Nhạc, Phùng Thu Nhiên, các ngươi trốn không thoát đâu!”
Du Nhiên Đạo Nhân nheo mát lại, tay phải nhấc lên một cái, trong tay lập tức xuất hiện một tấm thẻ ngọc, ông ta cũng vội vàng ra lệnh.
Mệnh lệnh này không phải truýên cho tu sĩ Thương Mang Đạo Cung trên Sao Thủy mà là những đồng bọn tộc Vị Ương đang ký sinh trong thân thể của tu sĩ Thương Mang Đạo Cung.
Những tên tộc Vị Ương này phần lớn đều ở trong vũ trụ, dẫn dắt một lượng tu sĩ Thương Mang Đạo Cung khác nhau, điêu khiển chiến hạm đạo cung rải rác khắp nơi để chuẩn bị cho trận chiến với Liên bang tiếp theo. Lúc này, nhận được lệnh của Du Nhiên Đạo Nhân thì tất cả tu sĩ Thương Mang Đạo Cung đang ở trong những chiến hạm ngoài vũ trụ này đều lập tức hành động.
Chẳng bao lâu sau, những chiến hạm nằm bên ngoài Sao Thủy này lại đổi hướng, phong tỏa trong vũ trụ, ngán cản tất cả các thân ảnh rời khỏi đây.
Cùng lúc đó, trong cán cứ của Liên bang ở phòng tuyến Sao Kim. Nơi này hội tụ hơn phân nửa nhân vật cao tầng của Liên bang, tất cả những người nắm quyền lớn nhất ở Liên bang như bốn đạo viện, nghị viên hội, tập đoàn Tam Nguyệt cùng với Ngũ Thể Thiên Tộc đều có mặt tại đây.
Đây là mệnh lệnh do Đoan Mộc Tước và Lý Hành Văn cùng ra trước đó. Nếu đã hưởng thụ quýên lợi và tài nguyên của Liên bang thì nhất định phải ra sức chiến đấu vì Liên bang trong lúc nước sôi lửa bỏng.
Lúc này, cao tầng của tất cả thế lực của Liên bang đều nghiêm mặt ngồi trong phòng chỉ huy ở cán cứ, ánh mắt đổ dồn về phía màn hình khổng Lô trước mặt.
Màn hình này là bản đồ hành tinh trong hệ Mặt Trời, thông qua trận pháp hệ Mặt Trời để hiển thị toàn bộ hình ảnh giống như hệ thống camera giám sát. Chẳng qua, vị trí Sao Thủy ở trong đó lại hơi mờ, hiển nhiên Sao Thủy đã rơi vào tay giặc và bị phong tỏa khiến cho tất cả tin tức ở nơi đó đều bị chặn lại.
Trên màn hình, phạm vi này vốn luôn là một màu tối đen, nhưng nửa nén nhang trước nó lại thay đổi, không còn là màu đen nữa mà xuất hiện tình hình mơ hồ, giống như phong tỏa trước đó đã bị yếu đi vậy.
“Trận pháp Sao Thủy xuất hiện biến hóa, có sức mạnh không rõ nào đó đã phá hoại nó ở mức độ nhất định!”
“Dựa vào giám sát của trận pháp hệ Mặt Trời, bố cục của những chiến hạm Thương Mang Đạo Cung ở xung quanh Sao Thủy cũng thay đổi...”
“Nhận được báo cáo, khu vực chiến hạm Thương Mang Đạo Cung ở bên ngoài đã bắt đẫu thu nhỏ phạm vi... giống như đang bố trí phong tỏa.”
“Kết hợp tất cả thông tin thì có lý do để đoán rằng bên trong Thương Mang Đạo Cung đã xuất hiện vấn đề. Có người muốn thoát ra, dựa vào sự điêu chỉnh của các chiến hạm bên ngoài thì có thể xác định hiện nay người đó đã chạy ra khỏi Sao Thủy, đi vào vũ trụ.
Trong căn cứ, có tu sĩ rành về trận pháp và bố trí chiến lược đứng trước màn hình để giải thích cho tất cả mọi người ở đây nghe v'ê các tin tức đã thu thập được trong vòng nửa nén nhang này, cuối cùng đưa ra đáp án.
Nhưng tin tức này lập tức khiến cho những người có mặt ở đây đều giật mình, không đợi bọn họ kịp lên tiếng bàn tán thì Lý Hành Ván vẫn luôn đứng bên cạnh Đoan Mộc Tước mặt mày xám xịt ở phía trước chợt hắng giọng một cái.
“Các vị, tình huống là thế này, thời gian lại cấp bách nên lão phu sẽ cho mọi người nghe một đoạn truyền âm.”
Lý Hành Ván nói xong thì mở nhẫn truyền âm của mình ra, phát đoạn tin nhắn của Vương Bảo Nhạc cho tẫt cả cùng nghe.
“Lý lão đầu, cục cưng Bảo Nhạc của ông đã về rồi đây! Ta còn đưa cả vợ của ông về đây này!”
Thanh âm này mang đầy vẻ thân thiết và kích động, ngay khi vang lên đã khiến cho phần lớn cao tâng của Liên bang có mặt ở đây trợn mắt há mồm. Có người còn giật mình bật thốt.
“Vương Bảo Nhạc?”
“Vương Bảo Nhạc đã giành được chức Thái thượng Trưởng lão của Thương Mang Đạo Cung?”
“Tên này vẫn chưa chết à? vợ mà hắn nói...”
Sau khi nhận ra giọng của Vương Bảo Nhạc, tâm trạng dậy sóng của mọi người nhanh chóng bị câu nói sau cùng của Vương Bảo Nhạc thu hút, tất cả đều hiểu ra vợ của Lý Hành Văn là ai.
“Thái thượng Trưởng lão của Thương Mang Đạo Cung, Phùng Thu Nhiên!!”
Mọi người ồ lên, Lý Hành Văn chẳng những không thấy xấu hổ mà còn đắc ý ra mặt. Mặt của Đoan Mộc Tước lúc này đã từ xám biến thành đen. Thật ra, sau khi biết Lý Hành Ván nhận được truyền âm của Vương Bảo Nhạc thì ông cũng vô cùng mừng rỡ, nhưng Lý Hành Ván lại nhắc đến chuyện thoái vị khiến Đoan Mộc Tước cảm thấy câm nín hoàn toàn. Dù đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng thì ông vẫn đau đầu không thôi.
“Được rồi, các vị đạo hữu, lão phu đề nghị lập tức đến tiếp ứng cho Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên. Ta biết rõ mọi người có nghi kỵ về thân phận của hai người bọn họ, nhưng dựa vào những gì chúng ta phát
hiện thì vị Diệt Liệt Tử kia cũng là do bị điêu khiển, đồng thời còn có chuyện tộc Vị ương ký sinh. Nhưng dù sao đi nữa thì cũng không thể vì nghi ngờ mà bỏ mặc được. Ta đề nghị chúng ta nên tới đó tiếp ứng trước rồi lại phân rõ sau!”
Lời Lý Hành Văn nói ra vô cùng quyết đoán, tuy là đề nghị, nhưng vẻ mặt đanh thép rõ ràng.
“Tán thành!”
“Tuy vẫn còn nghi kỵ, nhưng với chiến công của Vương Bảo Nhạc, dù là thật hay giả thì cũng đáng để chúng ta mạo hiểm một Tân!”
Trong trận chiến liên quan tới sinh tử tồn vong của Liên bang, mặc dù khó tránh khỏi việc bộc lộ rõ sự xấu xa của nhân tính, nhưng không thể không nói, áp lực từ bên ngoài có thể đè bẹp tất cả mâu thuẫn nội bộ. Lúc này đây, ngay cả Ngũ Thế Thiên Tộc cũng tán thành với quyết định của Lý Hành Ván.
Thể nên, chẳng bao lâu sau, Đoan Mộc Tước dùng danh nghĩa Tổng thống Liên bang để hạ lệnh. Từng chiếc chiến hạm Liên bang xé gió bay ra, phòng tuyến Sao Kim vận chuyển toàn diện ra vẻ như muốn phản kháng. Trận pháp hệ Mặt Trời cũng toàn lực vận chuyển, tạo thành sức mạnh quấy nhiễu, hình thành dao động ở phạm vi bên ngoài Sao Thủy, quấy nhiễu vòng phong tỏa của tu sĩ Thương Mang Đạo Cung và tộc Vị Ương.
Đồng thời, Lý Hành Văn còn tự mình dẫn đội, nhờ trận pháp hệ Mặt Trời để táng tốc độ lên, bay thẳng đến Sao Thủy.
Trong đó có đại thụ, Hứa Tông chủ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông cùng với không ít tu sĩ Kết Đan của các thế lực lớn. Tất cả đều xuất phát cùng Lý Hành Văn. Mặc dù chiến lực của cá thể không đủ, nhưng Liên bang kết hợp khoa học và tu hành vẫn cho ra được rất nhiêu cách đề cao chiến lực, bom Phản Linh chính là đại diện tiêu biểu trong số đó.
Trong lúc đại quân Liên bang ở phòng tuyết Sao Kim xuất động, Lý Hành Ván âm thầm tiếp ứng. Trên bầu trời Sao Thủy, Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên một trước một sau, nhanh chóng di chuyển khi đối kháng với lực hút của bản thân Sao Thủy.
Vương Bảo Nhạc vừa bỏ chạy vừa tiếc đứt ruột vì tự nổ thanh trường mâu màu đen kia, nhưng hắn lại không thấy xót vì phân thân đã tự nổ của mình... Bởi vì cái trước là duy nhất, cái sau thì vô tư. Do linh lực trong người hắn hiện tại đều chất chồng lên nhau tạo thành lớp mỡ dày nên chỉ tiêu hao có một chút mà thôi.
Sau khi đổi vị trí với phân thân, Vương Bảo Nhạc vừa nhanh chóng lướt đi trong vũ trụ vừa cân nhắc tới một chuyện.
“Uy lực khi tự nổ phân thân cũng không tệ lắm... Hay là dùng chiêu này đề lao thẳng tới chiến hạm tộc Vị Ương rồi giết Du Nhiên Đạo Nhân thêm lần nữa. Như vậy thì có thể làm siêu anh hùng, một mình
giải quyết sạch sẽ vấn đề chiến tranh!”
Suy nghĩ này khiến tim của Vương Bảo Nhạc đập rộn lên, nhưng chẳng mấy chốc hắn đã gác suy nghĩ này qua một bên. Việc chết mà sống lại của Du Nhiên Đạo Nhân vô cùng quỷ dị, đồng thời, do tính cách của Phùng Thu Nhiên khiến hắn cảm thấy chẳng thể trông chờ gì được. Mặt khác, hắn nhớ rõ mình từng gặp được một vài tộc Vị Ương đang trị thương trong chiến hạm tộc Vị Ương nọ. Bất kỳ kẻ nào trong số đó đều phát ra tu vi không thua gì.
Tất cả những chuyện này khiến Vương Bảo Nhạc cảm giác khả năng mình có thể trở thành siêu anh hùng là cực nhỏ, còn khả năng thành liệt sĩ lại chiếm đa số ấy chứ.
Vương Bảo Nhạc cũng hiểu bom hình người tốt nhất là đừng có để nổ lung tung mất giá được, bằng không sẽ bất lợi cho mình. Thế nên, cuối cùng hắn vẫn quyết định sẽ không làm anh hùng.
“Hơn nữa, đây cũng không phải thói quen tốt. Lỡ như ngày nào đó, mình tự nổ thành quen nên sơ ý để bản thế tự nổ...”
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lại rùng mình một cái, vội vàng táng tốc bay đi. Khoảng cách rời khỏi phạm vi Sao Thủy để vào vũ trụ ngày càng gần hơn.
Ngay sau đó, ngay khi cảm giác bị lực hút kéo lại biến mất, thân thể Vương Bảo Nhạc đột nhiên bay thẳng ra ngoài mấy trám trượng. Một cảm giác vô cùng vi diệu lập tức truyền ra từ trong Tinh Thần Nguyên Anh của hắn.
Đối với tu sĩ mà nói, thực tế khi tu vi đến Kết Đan là có thể sống được trong vũ trụ một thời gian ngắn. Nếu là Nguyên Anh, mặc dù không thể thoải mái được như ở trên hành tinh, nhưng dù là thi pháp hay bay đi đều không bị ảnh hưởng gì, chẳng qua là không thể giữ được lâu mà thôi. Một khi tu vi đến Thông Thẫn thì cán bản chẳng càn lo đến vấn đề thời gian khi ở trong vũ trụ nữa. Chỉ cần có đủ linh khí là
có thể giải quyết tất cả.
Những thứ này là hạn chế đối với tu sĩ bình thường, nhưng ngay khi Vương Bảo Nhạc bước ra khỏi Sao Thủy để vào vũ trụ thì thân thể của hắn lại chấn động mạnh. Lúc này, Tinh Thần Nguyên Anh trong cơ thể lại mang đến cho hắn một cảm giác rất đặc biệt như thể... vũ trụ là biển rộng, còn Tinh Thần Nguyên Anh chính là con cá nhỏ bơi lội trong đó.
“Từ nhỏ ta đã cảm giác mình không giống người thường, nhất định sẽ trở thành Tổng thống Liên bang, dẫn dắt Liên bang chinh phục biển sao. Bây giờ từ Nguyên Anh của ta mà xem thì đúng là không hê tầm thường!”
Đặc thù của Tinh Thần Nguyên Anh khiển Vương Bảo Nhạc chấn động, nhìn Phùng Thu Nhiên cũng đã nhảy vào vũ trụ ở sau lưng, hắn lại quay đầu nhìn về vũ trụ phía xa, bộc phát tốc độ, ầm ầm bay tới trước.
"filepos0014759219">

Bạn cần đăng nhập để bình luận