Tam Thốn nhân Gian

Chương 690

Chương 690Chương 690
YỂM MỤC QUYẾT
Nơi mấy vạn chiến hạm trú đóng không xa Sao Thủy cho lắm. Lúc này, biển đỏ bao trùm bốn phương, mấy vạn tu sĩ cùng hợp lực dung nhập toàn bộ tu vi vào trong biển đỏ, triển khai luyện hóa.
Nói là luyện hóa nhưng thực tế dưới sự chủ trì của bốn người Xích Lân thì đây rõ ràng là một pháp trận đặc biệt.
Phẫn cán bản của pháp trận này thực tể chính là một bí thuật cực kì ác độc của tộc Vị Ương, tên là Dung Hồn Diệt Pháp Linh.
Nói dễ hiểu thì cả quá trình là dùng cách đặc biệt để cưỡng chế đưa rất nhiều hồn thể vào trong phôi thể. Phôi thể bị luyện hóa không ngừng tạo thành một dạng như bom người. Hơn nữa, được trận pháp táng cường và cải tạo, một khi nó tự nổ thì sẽ
tạo thành uy lực cực lớn. Uy lực đó không chỉ là toàn bộ tu vi của hồn thể cộng lại mà sẽ táng vọt lên rất nhiều.
Sở dĩ ác độc là vì hồn thể được dung nhập càng nhiều, tu vi càng cao thì uy lực khi tự nổ lại càng lớn và khủng bố hơn. Mà số lượng tu sĩ Thương Mang Đạo Cung bên trong mấy vạn chiến hạm này lại lên đến một con số vô cùng kinh người. Chính bọn họ cũng không biết tác dụng của mình chính là cung cấp hồn thể.
Sau khi dung nhập tu vi, trận pháp này cũng sẽ làm cho hồn thể của bọn họ dần dần dung nhập vào trong đó. Bất giác trở thành một phần của trận pháp.
Những thứ này... chính là bước đầu tiên trong kế hoạch của Du Nhiên Đạo Nhân.
Lúc này, trong vũ trụ bao la nằm ngoài phạm vi của biển đỏ lại vào trạng thái vặn vẹo bị che giấu. Trong những khu vực này đều có không ít chiến hạm Thương Mang Đạo Cung. Những người đó đều không rõ
nguyên nhân cụ thể, chỉ nhận được nhiệm vụ ở đây chờ các tu sĩ mà thôi.
Bọn họ chính bước thứ hai trong kế hoạch của Du Nhiên Đạo Nhân.
Không thể không nói, Du Nhiên Đạo Nhân đúng là một thiên tài. Dưới tình huống phải sửa chữa chiến hạm của tộc Vị Ương nên không thể rời đi, dựa vào sự xuất hiện của Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên, trong thời gian ngắn ngủi và đầy thay đổi này, ông ta đã đưa ra kế hoạch tiêu diệt phòng tuyển thứ hai của Liên bang là Sao Kim.
Kể hoạch này rất đơn giản, chính là vây một chỗ đánh viện binh. Du Nhiên Đạo Nhân dùng Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên làm mồi nhử, dẫn quân Liên bang tới cứu, tới bao nhiêu thì tiêu diệt bấy nhiêu. Vả lại Du Nhiên Đạo Nhân đoán, vì trận cứu viện này, có thể Liên bang sẽ an bài một trận đại chiến nhìn như phản kích, nhưng thực tể lại là đánh lạc hướng.
“Nếu đã như thế, khi bọn họ tới chính là lúc Dung Hồn Diệt Pháp Linh bùng nổ. Lần này, chúng ra diệt được chủ lực của Liên bang, mát trận Sao Kim trong trận pháp hệ Mặt Trời sẽ không công mà tự phá!”
“Chỉ mong số người tới đừng ít quá!”
“Nhưng dù thật sự không có ai tới cứu viện, có hai phôi thể Dung Hồn Diệt Pháp Linh này thì cũng có hiệu quả khi đánh Sao Kim!”
Trong đại chiến hạm của tộc Vị Ương ở Sao Thủy, Du Nhiên Đạo Nhân khoanh chân ngồi, nheo mắt che giấu vẻ chờ mong bên trong. Ông ta chỉ mỉm cười rồi thì thầm.
Dung Hồn Diệt Pháp Linh của Du Nhiên Đạo Nhân vì tu vi và kiến thức của Liên bang bị hạn chế trong hoàn cảnh xấu nên dù có trận pháp hệ Mặt Trời thì cũng khó mà phát hiện và hay biết. Thế nên, lúc này vẫn tiến hành dựa theo phương án đã định ra từ trước.
Đại quân tiến lên tạo thành tư thái muốn tấn công, rời khỏi Sao Kim để tiến về phía trước. Đồng thời, Lý Hành Văn đã mang theo không ít người xuất phát, chạy tới nơi đã hẹn trước với Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên.
Dù là vậy, nhưng mỗi làn Liên bang phát động thì sau lưng đều có rất nhiêu mưu sĩ phân tích và thôi diễn. Họ dựa vào mỗi một manh mối để suy đoán về các thay đổi trong chiến cuộc. Vậy nên, dù không biết sự tồn tại của thuật pháp ác độc kia nhưng khả năng viện binh bị vây đánh vẫn được thêm vào trong chiến cuộc. Do đó, trong bố cục được định ra từ trước cũng có sẵn cách ứng phó.
Nhưng cách ứng phó đó có thề tạo ra hiệu quả bao nhiêu thì không ai dám nói chắc.
Mà hiện giờ, lúc kế hoạch của Du Nhiên Đạo Nhân và hoạt động cứu viện của Liên bang đều đang triển khai, Vương Bảo Nhạc bị vây trong hai đám sương và luyện hóa giữa khu vực biển đỏ kia đang phải đối
mặt với lựa chọn gian nan hiếm thấy trong cuộc đời mình.
Vương Bảo Nhạc không biết Phùng Thu Nhiên hiện tại ra sao, nhưng hắn biết rõ dựa vào Đế Khải và thế lực của bản thân mà vẫn bị ăn mòn điên cuồng trong đám sương máu này. Như vậy e là thời gian Phùng Thu Nhiên có thể trụ được cũng không hơn hắn là bao, thậm chí rất có thể còn thua cả hắn.
Mảnh sương đỏ này vô cùng quỷ dị. Nó chẳng những có khả năng trấn áp, phong tỏa và ăn mòn, mà còn âm lãnh khó thể hình dung bằng lời. Hơn nữa, dù Vương Bảo Nhạc giãy giụa thế nào cũng vô ích. Vương Bảo Nhạc có cảm giác mình giống như thành một con côn trùng biết bay, mà làn sương máu kia lại như một bàn tay to, siết chặt hắn ở trong lòng bàn tay. Đừng nói là không thể chạy thoát, ngay cả nhúc nhích cũng vô cùng khó khăn.
Vương Bảo Nhạc chỉ có thể trợn mắt nhìn sương máu xung quanh dần dần án mòn
Đế Khải. Có thể tưởng tượng được, một khi Đế Khải bị ăn mòn hoàn toàn, mất đi sự bảo vệ của nó, nhục thân, thậm chí là Nguyên Anh và linh hồn của hắn cũng sẽ bị sương mù hoà tan trong nháy mắt.
“Dù ta có lớp mỡ tích tụ thì cũng chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi...”
Trong lòng Vương Bảo Nhạc càng ngày càng nặng trĩu. Dù hắn không phát hiện được những biến hóa bên ngoài, cũng không biết mình có còn đứng ngay tại chỗ hay không, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy vô cùng bất an.
“Nếu tộc Vị Ương lấy ta và Phùng Thu Nhiên làm mồi...”
Vương Bảo Nhạc nghĩ đến đây thì đồng tử lập tức co rụt lại, lòng càng sốt ruột hơn. Sau khi thử giãy giụa lần hai vẫn không có gì thay đổi, trong lòng hắn ngày càng bực bội hơn, cảm giác nguy cơ cũng càng mãnh liệt hơn. Vương Bảo Nhạc hiểu nếu cứ tiếp tục như thế thì át hẳn hán sẽ cửu tử nhất
sinh.
“Cách duy nhất chính là liên tục tự nổ phân thân. Thay vì bị nhốt ở đây chờ chết, chi bằng thử xem có thể cho nổ tung cả nơi này hay không... Bán khoăn duy nhất của Vương Bảo Nhạc chính là sau khi cho nổ thì rất khó đối kháng với bốn tu sĩ Thông Thần kia... Không đúng, Diệt Liệt Tử nhất định cũng sẽ đuổi theo!”
Trong lòng Vương Bảo Nhạc giãy giụa. Tiếc rằng nơi này không gần Sao Hỏa, nếu không hắn còn có thể liêu mình triệu hồi Minh Khí.
“Mặc kệ vậy!”
Đôi mắt Vương Bảo Nhạc lộ ra vẻ hung tàn. Hắn hung hăng cắn ráng, đang muốn ngưng tụ phân thân bắt đãu tự nổ. Nhưng ngay khi phân thân của Vương Bảo Nhạc ngưng tụ ra hòng tự nổ thì hắn bỗng trợn to mắt, nhìn về phía sương mù quay cuồng phía trước.
Trong sương mù màu máu kia có gương mặt chợt lóe qua. Dù khuôn mặt đó lướt qua rất nhanh nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn thấy rõ vẻ dữ tợn và tham lam trên đó giống như cảm thấy hắn rất ngon miệng mà muốn cắn một miếng vậy.
“Đây là...”
Tim của Vương Bảo Nhạc đập rộn lên. Hắn tạm dừng việc cho phân thân tự nổ, mở to mát, cẩn thận quan sát sương mù xung quanh. Chỉ chốc lát sau, Vương Bảo Nhạc đã thấy được một khuôn mặt nữa. Khác với khuôn mặt ban nãy, vẻ mặt của gương mặt này rất mờ ảo.
Cảnh này khiến ánh mắt của Vương Bảo Nhạc hơi sáng lên, nhưng hắn không hành động thiếu suy nghĩ mà tiếp tục chờ. Dãn dần, số lượng gương mặt xuất hiện càng ngày càng nhiều, nam nữ đều có. Kẻ thì hung tàn, người thì ngơ ngác, tên lại tham lam, thứ lại vô cùng đáng khinh.
Đủ loại gương mặt xuất hiện, đồng thời, từng luồng dao động linh hồn cũng ngưng tụ trong sương mù, lan tới chỗ Vương Bảo Nhạc.
“Buồn ngủ gặp chiếu manh à?”
Vương Bảo Nhạc chớp mắt, trong lòng mừng rỡ khôn xiết. Thứ hắn không sợ nhất chính là linh hồn. Hắn thân là Minh Tử, thấy những linh hồn đó chẳng khác gì thấy nô tài của mình cả.
Mà sự xuất hiện của những linh hồn đó khiến Vương Bảo Nhạc mừng rỡ, đồng thời hắn cũng bắt đàu phân tích kĩ càng.
“Dù chẳng biết sao lại có linh hồn, nhưng chỉ cần số lượng hồn thể trong sương mù này nhiêu một chút, bằng Minh Pháp của ta, giải trừ phong tỏa không phải là không có khả năng. Đừng nên tự nổ phân thân nữa làm gì!”
“Vả lại hồn thể cũng sẽ trở thành thủ đoạn của ta... Nhưng sau khi giải trừ phong tỏa, dù có hồn thể để dùng, nhưng hết phải đối
kháng với bốn tu sĩ Thông Thẫn cùng vô số tu sĩ trên chiến hạm, còn phải giải cứu Phùng Thu Nhiên. Đúng là chuyện bất khả thi mà.”
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đó thì híp mắt lại.
“Trừ khi chiến lực của ta có thể đột nhiên táng vọt trong thời gian ngán...”
“Lực chiến... một góc độ nào đó thì không phải chính là giết chóc sao? Cho nên... Yểm Mục Quyết...” Trong mắt Vương Bảo Nhạc lộ ra một tia điên cuồng. Con đường Yểm Mục Quyết này đã được định trước là giết chóc thành đạo. Không phải tới đường cùng thì Vương Bảo Nhạc cũng không muốn đi. Dù sao công pháp Nguyên Anh là cầu nối của trụ cột và thăng hoa, tới lúc quan trọng, nó có thể quyết định cao thấp trong tương lai.
“Không có hiện tại thì làm sao có tương lai!”
Vương Bảo Nhạc cũng là người có tính cách quyết đoán. Lúc này, đôi mắt của hắn dàn hằn tia máu, lời nói đầy vẻ đanh thép. Dù đôi tay của Vương Bảo Nhạc không thể giơ lên, nhưng trong lòng lại mặc niệm đạo pháp Yểm Mục Quyết.
Chẳng bao lâu sau, một con mắt đang nhám màu đen quỷ dị dần dàn hình thành sau lưng Vương Bảo Nhạc. Nó phát ra từng đợt khí tức màu đen, lan ra xung quanh. Vừa bao phủ xung quanh, đồng thời cũng có một cảm giác lạnh lẽo tà ác dần dần lộ ra từ trên người Vương Bảo Nhạc.
"filepos0014819140">

Bạn cần đăng nhập để bình luận