Tam Thốn nhân Gian

Chương 695

Chương 695Chương 695
LINH TIÊN THỦ
Từ khi bắt đầu bước vào con đường tu hành, Vương Bảo Nhạc đã nhiêu lần phải trải qua nguy cơ sinh tử. Bất kể là đại thụ của nám đó, kịch biến trên Mặt Tráng hay cuộc chạy trốn sinh tử trong Minh Khí của Sao Hỏa, cộng thêm làn thập tử nhất sinh trên cổ kiếm đồng xanh cũng vậy. Nhìn thì có vẻ đều đã vượt qua một cách suôn sẻ, nhưng thực tế có lẽ chỉ cần sơ ý một chút thôi thì lúc này hài cốt của hắn đã trở thành tro bụi rồi.
Từ sau làn khí câu bị tập kích cho đến giờ, chính hán cũng không nhớ rõ bản thân đã giết bao nhiêu người muốn phá hủy tương lai của mình rồi.
Nểu như đổi lại là các tu sĩ khác, có lẽ tính cách sẽ dần trở nên lạnh lùng, nhưng điêu này lại không đúng đối với Vương Bảo Nhạc, bởi vì bên trong hắn vốn dĩ đã là một
người tàn nhẫn với chính mình. Tàn nhẫn với chính mình thì mới có thể tàn nhẫn hơn với kẻ thù. Chỉ là thói quen được hình thành từ lúc nhỏ của cộng thêm dáng vẻ mập mạp lúc trước của hắn dù là cố tình hay là do sau này bồi dưỡng ra thì đều mang lại cho mọi người cảm giác chất phác và lạc quan.
Đây là lớp ngụy trang mà Vương Bảo Nhạc đã học được từ khi còn nhỏ.
Tuy nhiên, lớp ngụy trang này cũng đã bị suy yếu đi ít nhiêu dưới ảnh hưởng của Yểm Mục Quyết, khiến cho sau khi ném đi sự chất phác và lạc quan, Vương Bảo Nhạc lúc này đã hoàn toàn tiết ra lộ tính cách thật của mình.
Sự giết chóc lập tức nổ ra, với tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, sự kiên cố của Chúc Đoạt Đế Khải, Tinh Thần Nguyên Anh tăng cường và kỳ lạ của Yểm Mục Quyết, tất cả những thứ này đã tạo ra... một ma thần Vương Bảo Nhạc!
Tiếng nổ ầm 'âm liên tục biến thành những gợn sóng lan ra khắp mọi hướng trên chiến trường. Dưới Yểm Mục Quyết tất cả những người bị con mắt đóng báng dù chỉ trong giây lát thì cái giá phải trả vẫn là mạng sống.
Sau khi Vương Bảo Nhạc xông vào đám người, vô số kinh mạch màu đỏ đến từ Đế Khải của hắn giống như những con rắn màu đỏ xuyên qua tất cả những người còn sống sót ở xung quanh. Chưa kể tốc độ của Vương Bảo Nhạc điên cuồng đến nỗi, dù hắn chỉ xông vào nhưng vẫn có thể trấn áp được mọi thứ một cách dễ dàng.
Đồng thời, sự hấp thu đển từ Chúc Đoạt lúc này cũng bắt đầu trở nên điên cuồng, khiển cho người ta có thể nhìn thấy được sự dữ tợn của Đế Khải Vương Bảo Nhạc bằng mắt thường. Sợi tơ trắng bên trong nó táng lên cho đến khi hình thành khung xương, lan ra khỏi cơ thể và mọc ra gai xương. Song những thứ này vẫn chưa là gì. Dưới sự giết chóc điên cuồng này, ý chí trong Yểm Mục Quyết của Vương Bảo Nhạc
giống như toát lên cảm giác hưng phấn và ham muốn đến cực điểm.
Tham lam chiếm đoạt hết linh hồn này đến linh hồn khác, phía sau lưng Vương Bảo Nhạc theo đó liên tục hình thành các con mát màu đen. Cho dù ngay sau đó, hiệu quả đóng băng biến mất, các tu sĩ ở xung quanh trở lại bình thường, nhưng thứ chờ đợi bọn họ vẫn là cái chết.
Thật sự là... những cảm xúc hoảng loạn, kinh hoàng, tuyệt vọng,... bắt nguồn từ Vương Bảo Nhạc đã lan đi một cách điên cuồng trong sự giết chóc, bao phủ trong lòng tất cả những người có mặt ở đây, khiến cho bọn họ lúc này không thể tổ chức lại với nhau để tạo thành một cuộc phản công tập hợp toàn lực. Mà đây... cũng chính là một trong những lý do khiến Vương Bảo Nhạc lựa chọn chủ động ra tay.
Những gì hắn muốn là đe dọa và giết chóc. Hắn biết rõ tâm lý và diện mạo các tu sĩ đạo cung mà mình phải đối mặt. Hán cũng biết rõ một khi do dự thì sẽ trợ giúp khí thế
của bọn họ và thứ chờ đợi hắn sẽ là sự liên thủ của mấy vạn tu sĩ ở đây. Cho dù Vương Bảo Nhạc có thể giết Thông Thần một cách dễ dàng, nhưng hắn cũng tự mình hiểu lấy, biết được chỉ dựa vào bản thân thì không bao giờ có thể là đối thủ của một đám đông liên thủ.
Dù sao con kiến tuy nhỏ, nhưng nếu số lượng lớn thì đến chúa sơn lâm cũng phải kinh hãi.
Do đó, đe dọa là chuyện vô cùng quan trọng vào lúc này. Mặc dù mỗi lần mở con mắt màu đen do Yểm Mục Quyết biến hóa ra sau khi nhắm lại có thể tác động đến mọi người, nhưng dù sao vẫn có giới hạn. Trong khi sự phản phệ không ngừng tăng cường, hiệu quả của nó cũng bị suy yểu đi.
Điêu này làm cho các tu sĩ đạo cung ở xung quanh được kéo dài thêm một chút. Theo lệnh của tu sĩ tộc Vị Ương, trong sự kích thích đến từ phần thưởng chiến công, trong sự điên cuồng của người đông thế mạnh, bọn họ bắt đầu điêu chỉnh.
Nhưng sự tập trung này gần như vừa mới có dấu hiệu thì thứ đang chờ bọn họ lại là... đạo kinh mà Vương Bảo Nhạc lẩm bẩm trong lòng.
Trong khi sức mạnh của đạo kinh thay thế cho sức mạnh đóng băng của Yểm Mục Quyết ầm 'âm giáng xuống, làm chấn động các tu sĩ đạo cung ở đây, bữa tiệc giết chóc... lại được triển khai.
Cứ như vậy, Vương Bảo Nhạc đã rơi vào trong một loại điên cuồng nào đó, chắc chắn hành vi định vị đến từ Sao Thủy đã khiến lòng hắn lạnh lẽo. Nguy cơ sinh tử kia khiển hắn có cảm giác lạnh lẽo như sinh mệnh không thuộc về mình.
Cũng may... Theo quá trình giết chóc, theo sự gia tăng của Yểm Mục sau lưng hắn, mỗi khi có thêm một con mắt thì cảm giác lạnh lẽo về nguy cơ sinh tử kia sẽ giảm đi.
“Chưa đủ, vẫn chưa đủ!”
Mắt của Vương Bảo Nhạc đỏ ngầu, thậm chí hắn đã quên mất mình đang ở đâu.
Trong cơn khủng hoảng dữ dội, hắn đuổi theo hơi ẫm khiến bản thân không còn cảm thấy lạnh giá nữa, mà những người đứng trước mặt hắn, không người nào không thể giết.
Giết!
Vương Bảo Nhạc bước ra, khi hiện thân đã tới gần một tu sĩ tộc Vị Ương. Tu sĩ này kinh hãi muốn lùi lại tránh, thế nhưng Vương Bảo Nhạc không thèm nhìn người này, cứ thế tông vào cơ thể gã ta. Bùm một tiếng, cơ thể của tu sĩ tộc Vị Ương kia giống như con người bị máy bay tông vào, thịt nát xương tan, hình thần câu diệt.
Giết!
vẫn chưa dừng lại, Vương Bảo Nhạc nhảy lên, liêu lĩnh chống lại thần thông pháp bảo đến từ hàng trăm người ở xung quanh. Trong khi Đế Khải rung động, tay phải thẫn binh của hắn bộc phát ra tia sáng chói mắt chợt chém về phía trước, tạo thành một quả cầu tia chớp khổng lồ. Khi quả cầu
này nổ tung và vỡ nát thì tạo thành một tấm lưới thiêu cháy tất cả với phạm vi bao phủ chừng ngàn trượng.
Mặc dù việc giết chóc này có hiệu quả lớn, nhưng sự tiêu hao của cơ thể Vương Bảo Nhạc cũng kinh người giống như vậy. Cho dù có sự bổ trợ của Chúc Đoạt Đế Khải thì cũng không kéo dài được quá lâu, dù sao số lượng tu sĩ đạo cung cũng quá nhiêu.
Nhất là tộc Vị Ương trong thân xác tu sĩ đạo cung, sự áp chế của bọn họ cùng mệnh lệnh đến từ Du Nhiên Đạo Nhân đã khiến cho các tu sĩ trên chiến trường vẫn kiên trì trong tình huống này. Bọn họ đang chờ đợi thời điểm khí thế của Vương Bảo Nhạc suy yểu.
Bọn họ giống như lò xo, dưới sức chịu đựng liên tục này, chỉ cần Vương Bảo Nhạc có biểu hiện suy yếu, bọn họ sẽ bùng nổ. Thể nhưng, lò xo cũng có giới hạn của nó, nếu như áp lực quá lớn, chẳng những không có cơ hội bật lên, ngược lại sẽ bị nghiên nát.
Sau khi tiếng nổ của sự giết chóc vang vọng, trong thời gian một nén hương, ống bắn... vỡ nát.
Toàn bộ chiến trường rơi vào cảnh hỗn loạn, các tu sĩ ở xung quanh cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa mà xuất hiện dấu hiệu tan rã. Cũng không biết ai đã bắt đầu lựa chọn rút lui trong nỗi kinh hoàng sợ hãi khiến những người khác cũng nhao nhao làm theo. Toàn bộ chiến trường rút xuống giống như một cơn thủy triều, xuất hiện dấu hiệu tan rã.
“Ta không cần chiến công nữa, tên này không phải là con người!”
“Ta vẫn còn con đường tương lai phải đi, còn nhiêu việc cần phải hoàn thành. Ta không đến đây để làm hòn đá chắc chắn sẽ bị nghiền nát trong khi ngán cản tên này đâu!”
Sự tan rã này cũng ảnh hưởng đến đại quân tu sĩ đến sau, làm toàn bộ chiến trường trở nên hỗn loạn, cảnh tượng này đã khiến Phùng Thu Nhiên giật mình ngơ
ngác, cô nhìn Vương Bảo Nhạc rồi lại nhìn các tu sĩ đạo cung ở xung quanh, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp khó tả, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài.
Mà lúc này, theo sự phân tán của bọn họ, Vương Bảo Nhạc đang đứng trong núi thây biển máu ở giữa chiến trường cuối cùng cũng lộ rõ thân ảnh. Đế Khải màu đỏ vốn đã yêu dị, mà thứ kinh người nhất là... hàng vạn con mắt màu đen giống như một chiếc áo choàng đã hiện ra phía sau lưng hắn lúc này.
Tất cả các con mắt màu đen này đều đang nhắm nghiên, nhưng sự nhúc nhích của chúng và méo mó của tinh không ở xung quanh đã khiến cho Vương Bảo Nhạc đứng ở đó tựa như ma thần thật sự giáng lâm nhân gian trong cảnh nền là vô số thi thể ở bên cạnh.
“Vần hơi miễn cưỡng, chưa đủ!”
Ngực của Vương Bảo Nhạc phập phồng, tinh thân mệt mỏi và thể chất suy yếu vốn
dĩ khiến hắn không thể chống đỡ được. Nhưng sự bổ sung đến từ Đế Khải và ý chí của Yểm Mục Quyết đã khiển hắn rơi vào trạng thái giữa mệt mỏi và hưng phấn. Cảm giác này khiến đôi mắt của Vương Bảo Nhạc đỏ ngẫu như máu, cơ thể nhoáng lên đang định tiếp tục đuổi giết.
Nhưng đúng lúc này... Đột nhiên, từ phía Sao Thủy truyền đến một âm thanh kỳ lạ vang vọng khắp tinh không. Khi âm thanh này xuất hiện, những tia chớp màu đen hội tụ trong chiến hạm tộc Vị Ương trên Sao Thủy lập tức bộc phát.
Những tia chớp màu đen đếm không xuể này không còn tạo thành chùm ánh sáng nghìn trượng nữa mà đã đạt tới mức vạn trượng. Thứ được biến hóa ra không phải là một chùm sáng mà là một bàn tay khổng lồ đen kịt do tia chớp tạo thành.
Bàn tay khổng lồ này quét qua tinh không, mang theo uy áp vượt qua Thông Thẫn và khí thế kinh khủng gần bằng Linh Tiên đột nhiên xuất hiện trên chiến trường, bất ngờ chộp lấy Vương Bảo Nhạc.
Nhìn từ xa, mặc dù bàn tay khổng lò này không là gì so với toàn bộ tinh không, thế nhưng trên chiến trường này thì nó lại khổng Lô đến độ kinh thiên, giống như muốn nghiền nát và chôn vùi Vương Bảo Nhạc cùng với tinh không ở xung quanh hắn.
"filepos0014917739">

Bạn cần đăng nhập để bình luận