Tam Thốn nhân Gian

Chương 713

Chương 713Chương 713
NGƯỜI YÊU KHI
XƯA
Thấy Dạ Tiên Vương Trần Mạch Phong ra tay như thế, Vương Bảo Nhạc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn đã phải hao tổn toàn bộ hạt sen của mình mới có thể làm chân hồn của đối phương thức tỉnh, nên động tác chầm chậm của Trần Mạch Phong khiến Vương Bảo Nhạc thấy mà sốt hết cả ruột...
Sau khi thở phào một hơi, Vương Bảo Nhạc cũng nheo mát lại. Hắn đã có một vài phán đoán với tu vi thật sự của Trần Mạch Phong. Trong cảm nhận của Vương Bảo Nhạc thì chiến lực ẩn chứa trong ngón tay này đã vượt qua Thông Thần, thậm chí là vượt xa Linh Tiên. Mặc dù vẫn không bàng sư huynh của mình, nhưng cũng gần với Hành Tinh cảnh mà hắn cảm nhận được
khi tấn chức Tinh Thân Nguyên Anh.
Hoặc nên nói, đây chính là chiến lực Hành Tinh cảnh!
Nhưng nó không đại biểu cho thực lực thật sự của Trần Mạch Phong, bởi vì lúc này chẳng những thần trí của hắn không được rõ ràng, mà chỉ có một tia chân hồn mỏng manh. Đồng thời, dù là thân thể hay tu vi của hán đều đang ở trong trạng thái suy yếu. Ở trạng thái này mà vẫn có thể bộc phát sức mạnh sánh ngang với Hành Tinh như thế, có thể tưởng tượng được... Trần Mạch Phong ở thời kỳ toàn thịnh sẽ mạnh tới cỡ nào.
Cường giả cỡ này vốn sẽ có tương lai huy hoàng sau khi trở thành một trong những người lãnh đạo lúc Thương Mang Đạo Cung di chuyển, nhưng vận mệnh trêu ngươi khiến hắn đã mất đi tất cả.
Những suy nghĩ này chỉ chợt lóe qua trong dẫu Vương Bảo Nhạc. Hán lại dõi mắt nhìn về phía Du Nhiên Đạo Nhân mặt mày tái
nhợt đang vội vàng lùi lại để tránh né ngón tay khổng lồ kia, trong mắt lại bừng bừng sát khí.
“Ta có thể giết ngươi một lần thì sẽ giết được lần nữa. Để ta xem ngươi có thể sống lại lân nữa hay không!”
Sát khí dấy lên sâu trong đáy mắt của Vương Bảo Nhạc, cũng ẩn giấu một tia nghi hoặc, ấy chính là... nguyên nhân khiến Du Nhiên Đạo Nhân có thể sống lại.
Hắn có cảm giác trong chuyện này ẩn chứa một bí mật lớn nào đó.
Du Nhiên Đạo Nhân lúc này hiển nhiên không biết chuyện mình đã từng chết một làn nên đối mặt với một kích có thể sánh với Hành Tinh này, ngoại trừ run rẩy thì da đầu của ông ta cũng muốn nứt toác ra.
Nguy cơ sinh tử mãnh liệt khiến ông ta gân như nổi điên, trong lúc rút lui thì hai tay cũng nhanh chóng bấm niệm pháp quyết. Chiến hạm tộc Vị Ương sau lưng Du Nhiên Đạo Nhân lại phát sáng, tạo thành một phù
ván ấn ký khổng lồ xuất hiện trước mặt ông ta hòng ngán cản nó.
Dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, Du Nhiên Đạo Nhân điên cuồng chẳng rảnh mà để tâm tới Sao Kim nữa khiến cho ấn ký và ngọn lửa trên Sao Kim lập tức biến mất, khi xuất hiện lại thì đã ở trước mặt của ông ta, biến ảo thành một ấn ký khổng lồ chừng ngàn trượng.
Ấn ký này mang đẫy vẻ tang thương mà lại cổ xưa giống như đã dung hợp mà lại bài xích cùng vũ trụ xung quanh, cảm giác mâu thuẫn này rất khó để hình dung nhưng lại giống với bị phong ấn hơn. Bởi vì bài xích nên mới phong ấn, cũng vì phong ấn nên mới xuất hiện dung hợp.
Đây chính là điểm đặc thù của chiến hạm Tử Đạo. Hiện tại, đối mặt với nguy cơ sinh tử nên Du Nhiên Đạo Nhân đã bất chấp mọi thứ. Ông ta tập hợp toàn bộ sức mạnh của chiến hạm lại để chống chọi với một chiêu của Dạ Tiên vương Tràn Mạch Phong.
Trong tiếng nổ mạnh, ấn ký lóe sáng, hoàn toàn ngưng tụ lại và triển khai đối kháng với một ngón tay của Trần Mạch Phong. Đồng thời, thân thể của Du Nhiên Đạo Nhân cũng nhanh chóng rút lui, hòng rời khỏi nơi này.
Chỉ là dù tốc độ của ông ta rất nhanh, chống lại cũng rất mạnh, nhưng vẫn không đủ!
Trong tiếng 'âm 'âm, ngón tay do Trần Mạch Phong ngưng tụ tất cả đốm sáng của sinh vật trên Mặt Trăng hóa thành đã va chạm với ấn ký màu đen do tộc Vị Ương triển khai chiến hạm tộc Vị Ương tạo ra.
Tiếng nổ mạnh cũng lập tức bùng nổ, lan rộng ra xung quanh, tạo thành từng làn sóng cuồng bạo quét ngang xung quanh. Ngón tay do đốm sáng tạo thành như một hành tinh xông tới, thể như chẻ tre. Sau khi bị hủy hơn bốn phần mười thì nó cũng đánh nát ấn ký màu đen kia, xuyên thấu qua đó để đánh thẳng lên chiến thể của Du Nhiên Đạo Nhân.
Mặc cho Du Nhiên Đạo Nhân rút lui nhanh tới cỡ nào thì cũng vô ích. Mắt thấy sắp sửa bị đánh trúng, Du Nhiên Đạo Nhân lại điên cuồng hét lớn.
“Thiên đạo!”
Theo tiếng hét này, mảnh vỡ bất quy tắc trong mắt Du Nhiên Đạo Nhân lại lóe lên. Nó huyễn hóa ra và phóng đại ngay trước mặt ông ta, đánh mạnh về phía ngón tay đang ập tới.
Tiếng nổ mạnh lại bùng lên làn nữa, mảnh vỡ bất quy tắc này lại không hề bị hủy trước một kích ẩn chứa sức mạnh kinh thiên của Trần Mạch Phong. Có điêu, rõ ràng, dù nó rất rắn chắc nhưng tu vi của Du Nhiên Đạo Nhân lại không đủ để chèo chống nên dù mảnh vỡ này không bị hư hao gì thì vẫn bị ngón tay của Trần Mạch Phong đẩy mạnh về phía chiến thể của Du Nhiên Đạo Nhân, cuối cùng vẫn nện lên thân thể của ông ta.
Du Nhiên Đạo Nhân máu tươi cuồng phun, hét thảm một tiếng, sáu cánh tay đồng thời
bấm niệm pháp quyết giống như đang triển khai bí pháp nào đó để chuyển vểt thương của mình, chia sẻ vết thương đánh lên chiến thể ra tứ chi. Kểt quả chính là sáu cánh tay của ông ta đều nổ tung, ba cái đầu cũng nổ hết hai, thân thể cũng xuất hiện vô số vết nứt.
Nhờ vào bí thuật này, Du Nhiên Đạo Nhân gánh một kích trọng thương chưa chết cũng hoảng sợ lùi lại phía sau. ông ta cố gắng kéo giãn khoảng cách với ngón tay kia. Du Nhiên Đạo Nhân đã nhìn ra trạng thái của Trần Mạch Phong không thể duy trì được lâu, chỉ cần mình kiên trì thêm chút nữa thì có thể vượt qua nguy cơ sinh tử này.
Thực tế cũng đúng như vậy, sau một kích đó thì vẻ thâm thúy trong mắt Dạ Tiên vương cũng nhanh chóng tan biến và bị ánh sáng đỏ thay thể. Sức mạnh do hạt sen của Vương Bảo Nhạc mang lại đã không còn được bao nhiêu, tối đa chỉ mấy giây nữa thôi là chân hồn của Dạ Tiên vương sẽ say ngủ. Đển lúc đó, ngón tay do các sinh
linh trên Mặt Tráng tạo thành cũng sẽ tự động biến mất.
Nhưng Vương Bảo Nhạc đã có chuẩn bị từ trước. Gần như ngay khi Du Nhiên Đạo Nhân muốn tranh thủ kéo dài khoảng cách với ngón tay kia thì Vương Bảo Nhạc đã lao lên, Đế Khải táng cường, thần binh lóe sáng, tốc độ lên đến tối đa, toàn thân như hóa thành một ngôi sao báng bay thẳng tới chỗ Du Nhiên Đạo Nhân.
Sắc mặt của Du Nhiên Đạo Nhân lại tiếp tục thay đổi, kéo dài khoảng cách với ngón tay kia đã là cực hạn của ông ta lúc này. Nay Vương Bảo Nhạc xông tới đúng lúc mấu chốt như thế khiến ông ta cán bản không thể nào thoát được.
“Ta không cam lòng!”
Trong mắt của Du Nhiên Đạo Nhân đầy vẻ điên cuồng. Tuy bản thể của ông ta vẫn còn đang ở trong chiến hạm, nhưng linh hồn đã dung hợp cùng chiến thể, một khi bị đánh trúng thì cũng sẽ bị tổn thương, thậm
chí bản thể rất có thể sẽ bỏ mạng khi bị phản phệ.
Cũng chính lúc này, trong mắt của Đoan Mộc Tước ở trên Sao Kim đầy vẻ điên cuồng. Do phán đoán sai lầm trong việc kích nổ Sao Thủy của ông dẫn đến kết quả mất tiên cơ, quá trình tự nổ của Sao Kim suýt chút nữa cũng giẫm lên vết xe đổ trước đó. Nay trước mặt ông có hai lựa chọn, một là tiếp tục đợi, có lẽ không cần tự nổ cũng có thể giải quyết trận chiến này. Cái còn lại chính là nhân cơ hội này để tự nổ, không tiếc hủy diệt Sao Kim để cam đoan hoàn thành chiến lược đã vạch ra trước đó.
“Cho dù tên Du Nhiên Đạo Nhân này vẫn còn lá bài tẩy nào khác thì lúc này cũng sẽ chọn cách tự cứu lấy bản thân, không rảnh để quấy nhiễu Sao Kim, cho nên... tự nổ!!”
Hai mắt của Đoan Mộc Tước đỏ ngầu, Đoan Mộc Tước quát một tiếng, cho ra quyết định.
cả Sao Kim 'âm 'âm chấn động, tất cả bom Phản Linh trong đó sau khi mất đi sức mạnh trấn áp thì lại bị kích nổ, 'âm 'âm nổ tung. Tiếng 'âm 'âm vang vọng khắp nơi, toàn bộ Sao Kim rung chuyển. Cùng lúc đó, Lý Hành Ván cũng toàn lực điều khiển, sức mạnh của trận pháp hệ Mặt Trời cũng bộc phát toàn diện, hy sinh một cái giá lớn để tạo thành sức mạnh truyền tống. Chỉ trong nháy mắt, thân thể của tất cả tu sĩ Liên bang trên Sao Kim bắt đầu trở nên mơ h'ô và biến mất.
Từng nhóm, từng nhóm người biến mất, dao động hủy diệt trong Sao Kim cũng ngày càng mạnh hơn khiến cho đám tu sĩ Thương Mang Đạo Cung khác đều hoảng sợ. Tất cả đều không nghĩ đến chuyện ngăn cản nữa, ai nấy cũng đều tái mặt bỏ chạy, cố gắng rời khỏi nơi này càng xa càng tốt.
Lúc này, Du Nhiên Đạo Nhân cũng bất chấp Sao Kim, cho dù có lòng thì hiện nay ông ta cũng không đủ sức, thậm chí bản thân còn gặp phải nguy cơ sinh tử.
Mắt thấy Sao Kim tự nổ, Du Nhiên Đạo Nhân chạy trời không khỏi nắng. Nhưng khi Vương Bảo Nhạc sắp sửa tiếp cận thì lại có một tiếng thở dài vang ra từ trong chiến hạm tộc Vị Ương ở sau lưng Du Nhiên Đạo Nhân. Đây là một tiếng thở dài mang đầy vẻ phức tạp và hồi ức của phụ nữ vang khắp vũ trụ, đồng thời lại có một ngón tay mờ ảo tương tự đột nhiên xuất hiện trước mặt Du Nhiên Đạo Nhân, va chạm cùng ngón tay do sinh linh trên Mặt Trăng hội tụ lại của Trần Mạch Phong.
Không có tiếng nổ mạnh, cũng không có dao động kinh người nào. Ngay khi hai ngón tay va chạm, ngón tay của Trần Mạch Phong đã biến mất, hóa thành một dải đốm sáng tan biến giữa vũ trụ.
Cảnh tượng này khiến đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại. Hắn cũng lập tức rút lui chẳng chút do dự, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Đồng thời, hắn cũng nghe thấy một tiếng nỉ non khàn khàn phát ra từ chỗ Trần Mạch Phong vốn nên say ngủ trở lại sau khi sức mạnh của hạt sen biến mất.
Đây cũng là rân đầu tiên Trăn Mạch Phong lên tiếng kể từ khi thức tỉnh.
“Tử Nguyệt...”
"filepos0015278037">

Bạn cần đăng nhập để bình luận