Tam Thốn nhân Gian

Chương 715

Chương 715Chương 715
LÀM NGƯỜI ĐỪNG QUÁ KIÊU
NGẠO!
ẻo miệng lắm, chẳng trách I J thánh nữ lại coi trọng ngươi.
Nếu như ngươi không biết, có lẽ thánh nữ biết nhỉ?”
Tử Nguyệt nói xong bèn che miệng cười một tiếng rồi giơ tay phải lên như muốn bắt Vương Bảo Nhạc.
Gần như cùng lúc Tử Nguyệt giơ tay lên, những gợn sóng do Sao Kim tự nổ cũng đã lan rộng tới mức tối đa. Theo từng tiếng nổ mạnh khiến toàn bộ tinh không rung chuyển vang lên, Sao Kim... tự nổ tung!
Sức mạnh của vụ nổ này thật đáng kinh ngạc. Nó điên cuồng lan tràn từ bên trong
Sao Kim ra, trong nháy mắt đã khuếch tán khắp Sao Kim. Khi nhìn có thể thấy rõ từng tia sáng chói mắt đột nhiên tràn ra từ trong Sao Kim, như thể Sao Kim lúc này đã trở thành một cái sàng.
Theo sự xuất hiện của những tia sáng rực rỡ này, những gợn sóng đáng sợ cũng nhanh chóng nổ 'âm 'âm và khuếch tán ra xung quanh, tất cả những nơi chúng đi qua, mọi thứ đều tan thành mây khói một cách dễ dàng.
Các tòa nhà, thân núi, thậm chí là tất cả đều bị phá hủy. Cũng may là đám người Đoan Mộc Tước và Phùng Thu Nhiên đã lựa chọn truyền tống rời đi trước khi Sao Kim nổ tung khiển cho không còn tu sĩ Liên bang nào ở trên Sao Kim này vào lúc này, người ở lại... chỉ có tu sĩ đạo cung.
Đối với những tu sĩ đạo cung thì đây là một thảm họa. Phân lớn trong số họ không thể trốn thoát và cũng không có khả năng trốn thoát. Cho dù họ cố gắng hết sức, cho dù họ đã bắt đầu chạy nhanh từ trước đó thì vẫn
không thể trốn thoát được cái chết.
Không ít người trong số họ lập tức bị bao phủ bởi những gợn sóng do vụ nổ tạo ra, cơ thể rung động giống như bị xóa đi, biến thành tro bụi. Khi phóng tầm mắt nhìn, dường như sự phát nổ của Sao Kim đã tạo thành một lỗ đen tạm thời đang nuốt chửng lấy mọi thứ.
Dường như cô ta không quan tâm lắm đến vụ nổ của Sao Kim. Lúc này, khi tiếng nổ truyền đi khắp nơi, cô ta vẫn đang chộp tới phía Vương Bảo Nhạc.
Da đầu của Vương Bảo Nhạc như sắp nổ tung, vô cùng hối hận vì hành động không lập tức truyền tống rời đi của mình trước đó.
“Mình đúng là một thẳng ngốc! Tại sao trước đó không đi ngay, chuyện giữa hai vợ chồng nhà người ta, mình đứng lại hóng hớt làm cái gì chứ!”
Vương Bảo Nhạc chợt hét lớn một tiếng lo lắng.
“Tử Nguyệt, ngươi dám đả thương ta à! Sư huynh ta là đệ nhất thần vương của tộc Vị Ương đấy! Sư huynh ơi cứu ta!”
Vương Bảo Nhạc nói xong, trong lòng lập tức lập tức lẩm nhẩm đạo kinh, ý chí giống như đến từ nơi sâu thẳm trong tinh không đột nhiên giáng xuống, bao phủ khắp nơi. Tử Nguyệt khẽ mỉm cười.
“Khí thế rất mạnh, tiếc là trước đây ngươi đã sử dụng chiêu này trên quân cờ của ta rồi.”
Trong mắt Tử Nguyệt ánh lên tia sáng u ám, lúc này tay phải chìa ra đã xuất hiện trước mặt Vương Bảo Nhạc và đang chộp lấy cổ hắn.
Nhưng ngay lúc lòng bàn tay của cô ta chuẩn bị rơi xuống, một cánh tay mảnh khảnh xuyên ra từ bên trong cơ thể của Vương Bảo Nhạc đã va chạm chính diện vào bàn tay đang tiến tới của Tử Nguyệt với một tốc độ cực nhanh.
Chính là chị đẹp!
Tiếng nổ đột nhiên bộc phát, toàn thân Vương Bảo Nhạc chấn động, chỉ cảm thấy một cơn cuồng phong giống như có thể dập tắt ngọn lửa sinh mệnh của mình kèm theo một lực mạnh không thể tưởng tượng được rơi thẳng vào người hắn, như muốn phá hủy mọi thứ của hắn.
May mà có một lớp ánh sáng dịu dàng tỏa ra từ trong lòng bàn tay kia đã ngán cản nó lại cho hắn, làm tan biến sức mạnh khiến hắn phải chết. Nhưng ảnh hưởng vẫn tiếp tục lan rộng khiến cho Đế Khải của Vương Bảo Nhạc vỡ vụn, Tinh Thần Nguyên Anh cũng ủ rũ và gần như sụp đổ, chưa kể máu tươi cùng một lúc phun ra từ miệng và nhiêu vị trí trên khắp cơ thể của hắn.
Còn cơ thể của hắn cũng bị cuốn ngược lại giống như một con diều bị đứt dây, bị bắn thẳng lên pháo đài Mặt Trăng. Bất cứ nơi nào hắn đi qua, hàng loạt tòa nhà đều bị phá hủy.
Đi mau!
Giọng nói yếu ớt và lo lắng của chị đẹp truyền đến tai hắn, Vương Bảo Nhạc buộc phải cắn đầu lưỡi để mình có thể gắng gượng duy trì sự tỉnh táo trong khi bị trọng thương và tiếp nhận sức mạnh truýên tống từ trận pháp hệ Mặt Trời mà không hề do dự. Trong nháy mát, cơ thể của hán, thậm chí là toàn bộ Mặt Trăng bắt đầu trở nên mơ hồ, tia sáng truyền tống bộc phát mạnh hơn. Còn Tử Nguyệt, lúc này, trong mắt lóe lên tia sáng âm u, trong khoảnh khắc pháo đài Mặt Tráng và Vương Bảo Nhạc truýên tống, cơ thể cô ta cũng tiến lên một bước.
Khi bước chân này hạ xuống, thân ảnh của cô ta đã xuyên qua tia sáng truyền tống và xuất hiện trước mặt Vương Bảo Nhạc. Trong nỗi kinh hoàng của Vương Bảo Nhạc, khóe miệng của Tử Nguyệt hiện lên một nụ yêu mị, chỉ một ngón tay về phía ấn đường của Vương Bảo Nhạc.
“Tên nhóc, gọi sư huynh của ngươi tới cứu đi.”
Cùng lúc những lời này được nói ra, ngón
tay của cô ta cũng rơi xuống trán của Vương Bảo Nhạc. Dường như chỉ một giây sau, xương sọ sẽ vỡ vụn, vừa khiến Vương Bảo Nhạc thần hình câu diệt và không thể truyền tống, vừa khiến cho chị đẹp và pháo đài Mặt Tráng còn có cả Dạ Tiên vương cũng phải ở lại nơi này.
Nhưng đúng lúc này, ngay khi ngón tay của Tử Nguyệt chạm vào ấn đường của Vương Bảo Nhạc... Đột nhiên, ngón tay của cô ta lại tự động tan chảy như thể ngón tay của cô ta là bông tuyết ngưng kết, còn Vương Bảo Nhạc là một que hàn đỏ rực.
Không chỉ vậy, ngay khi tan chảy, những ngón tay của Tử Nguyệt biến thành từng chấm ánh sáng óng ánh, giống như chất dinh dưỡng tự động dung nhập vào cơ thể của Vương Bảo Nhạc, được hắn hấp thu trực tiếp mà không có hề có sự bài xích nào khiến cho vết thương trên người Vương Bảo Nhạc chẳng những khỏi hẳn trong nháy mắt mà ngay cả tu vi của hắn đột nhiên táng lên giống như được bổ sung rất nhiều.
Một màn này diễn quá nhanh nên Tử Nguyệt cũng phải ngây người. Lần đàu tiên cô ta phải biến sác sau khi lấy được Chủng Tinh Đạo, nhanh chóng lùi lại. Thậm chí, cô ta không ngại triển khai bí pháp, lập tức cắt đứt liên hệ với ngón tay kia rồi mới hết hồn lùi lại.
Vương Bảo Nhạc cũng đứng hình giống hệt vậy, nhưng chưa kịp vui mừng thì cơ thể của hắn và pháo đài Mặt Tráng đã trở nên mơ h'ô trong truyền tống này rồi 'âm 'âm biến mất.
Sau khi hắn biến mất khỏi nơi này, vụ tự nổ của Sao Kim đã đạt đến một mức độ dữ dội hơn, nó tiếp tục lan rộng, chẳng mấy chốc đã lan đến chỗ Tử Nguyệt. Phóng tầm mát nhìn, toàn bộ Sao Kim đang nhanh chóng biến thành một cái lỗ đen khổng lồ với một tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Các tu sĩ đạo cung ở xung quanh bị thương vong nặng n'ê, chỉ là tiếng kêu thảm thiết trước khi chết của họ đã bị nhấn chìm bởi tiếng nổ của Sao Kim và không thể truyền ra ngoài.
Cơ thể của của Du Nhiên Đạo Nhân run rẩy, nhìn thấy tất cả sự vất vả của mình sắp sửa phải thả trôi dòng, mặc dù ông ta lo lắng, nhưng không dám mở lời. Thật sự thì người phụ nữ ở trước mặt đã khiến ông ta kinh hãi và sợ sệt từ tận đáy lòng.
“Phế vật.”
Sắc mặt của Tử Nguyệt trở nên khó coi, cô liếc nhìn Du Nhiên Đạo Nhân, sau đó cau mày nhìn về phía Sao Kim, giơ tay phải lên rồi tung một chưởng về phía dao động do vụ nổ đang quét tới.
Theo một chưởng này, lực trùng kích khủng khiếp giống như sóng biển cuốn tới chợt dừng lại, như thể có một bức tường ngăn cản vô hình trước mặt người phụ nữ này khiến cho ngay cả lực tự nổ của Sao Kim cũng không thể lay chuyển, chỉ có thể bị ngán cản ở đó.
Sau đó, tay phải của Tử Nguyệt túm lấy hư không và lấy ra một túi vải màu đen có hoa ván kỳ lạ. Chiếc túi vải này vừa mới xuất hiện, Du Nhiên Đạo Nhân bèn run rẩy
trong lòng. Với tu vi của mình, dường như ông ta cảm nhận được khí tức trên chiếc túi vải đó còn kinh khủng hơn người phụ nữ tên Tử Nguyệt ở trước mặt này.
Không đợi ông ta suy đoán bên trong túi vải có thứ gì, Tử Nguyệt đã mở túi ra, chỉ là động tác của cô ta rõ ràng rất thận trọng. Khi chiếc túi vải được mở ra, bảy hạt giống màu đen bay thẳng ra từ bên trong đó. Dưới sự dẫn dắt của Tử Nguyệt, chúng bay thẳng đến Sao Kim đang tự nổ, tốc độ rẩt nhanh, trong nháy mắt đã tiến vào Sao Kim. Mà lúc này, những gợn sóng tự nổ liên tục bộc phát trên Sao Kim chẳng những không thể làm tổn thương bảy hạt giống này, ngược lại còn bị chúng hấp thu và tỏa ra tia sáng vàng. Sau khi rơi vào Sao Kim, chúng lập tức sinh trưởng, hóa thành những áng mây lớn, che phủ ngôi sao đang tự nổ bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Đồng thời... không ngừng hấp thu lực tự nổ ở bên trong và biến thành chất dinh dưỡng của chính nó.
Tất cả những điêu này đã khiến cho da đầu của Du Nhiên Đạo Nhân tê dại. Chẳng mấy chốc, theo những cây mây càng ngày càng nhiêu, khi toàn bộ Sao Kim đã bị bao phủ bởi hàng chục lớp, dáng vẻ của ngôi sao này đã đại biến, mà uy lực tự nổ của nó cũng giống như bị phong ấn, không thể lan ra được nữa.
Trên những nhánh mây kia lại xuất hiện chi chít những nốt sần, sau khi bao phủ toàn bộ khu vực, có rất nhiêu nốt bị vỡ vụn trong sự ngọ nguậy chúng, hết tu sĩ tộc Vị Ương này đến tu sĩ tộc Vị Ương khác... bò ra từ trong đó.
Sau khi các tu sĩ này xuất hiện, họ lập tức bay ra và tập trung trước mặt Tử Nguyệt, số lượng càng ngày càng nhiều. Cuối cùng, khi tất cả các nốt sần đã nứt, số lượng tu sĩ xuất hiện trước mặt Tử Nguyệt đã lên tới một trám ngàn.
Tuy nhiên, rõ ràng những tu sĩ của tộc Vị Ương này không hề có thần trí.
Tất cả những điêu này khiến cho đầu của Du Nhiên Đạo Nhân cảm thấy ong ong, lúc này ông ta đã run rẩy tới cực điểm. Thủ đoạn này thật sự đã vượt ngoài sức tưởng tượng của ông ta, khiến ông ta không thể hiểu nổi tại sao lại như vậy.
“Đưa chúng đi tiêu diệt nền văn minh này, sau đó... bắt tên nhóc khi nãy lại cho bản cung!”
Tử Nguyệt bình tĩnh truyền mệnh lệnh.
Sắc mặt của Du Nhiên Đạo Nhân trở nên tái nhợt. Ông ta cúi đầu đồng ý theo bản năng, sau đó lập tức chỉnh đốn các tu sĩ còn sống, dẫn theo một trăm nghìn con rối kia, cầm đầu bởi đại hạm tộc Vị Ương, nhanh chóng rời đi, tiến thẳng đến Sao Hỏa.
Cho đến khi Du Nhiên Đạo Nhân rời đi, tinh không này cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, chỉ có một mình Tử Nguyệt đứng đó bấm niệm pháp quyết giống như đang suy diễn. Sau một hồi lâu cơ thể cô ta run lên,
nhắm mắt trầm mặc một lúc, tiếp đó mới ngẩng đàu nhìn về phía tinh không ở phương xa.
“Chỉ có thể tính ra có người dùng đại thẫn thông áp đặt nhân quả cho mình... Khi mình khống chế cuộc đời của người khác, thay đổi nhân quả và coi chúng như loài giun dế... Cũng có người đang nắm giữ cuộc đời của mình mà mình không hề hay biết? Hay đúng hơn là coi mình như chất dinh dưỡng cho tên Vương Bảo Nhạc kia?!”
Cơ thể của Tử Nguyệt run rẩy, trong mắt ánh lên tia sáng lạnh lùng mãnh liệt.
Đệ nhất thần vương?!
"filepos0015322887">

Bạn cần đăng nhập để bình luận