Tam Thốn nhân Gian

Chương 717

Chương 717Chương 717
CHIẾN TRANH SAO HỎA BẮT
ĐẦU
Lão quốc sư vẫn có vẻ đa mưu túc trí, bé trai vẫn lấm la lấm lét với cơ thể trong mờ giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào. Còn đại hán kia thì có giọng bái kiến lớn nhất. Trong ba khí hồn, hắn ta là người thành tâm với Vương Bảo Nhạc nhất.
Tam hồn không thay đổi nhiêu, nhưng Vương Bảo Nhạc đã không còn là hắn của lúc trước nữa. Khi hắn rời đi là tu vi Kết Đan, chiến lực cũng là Kết Đan. Mà giờ đây quay lại, chẳng những tu vi đã là Nguyên Anh hậu kỳ, chiến lực của hắn cũng mạnh mẽ đến mức có thể có thể so với Thông Thần, thậm chí triển khai Đế Khải và Tinh
Thần Nguyên Anh, mặc dù chém giết Thông Thần sơ kỳ không thể xem như giết chó giết gà, nhưng cũng dễ như trở bàn tay.
Đồng thời, thần thông Minh Yểm Chi Mục càng khiến cho chiến lực của Vương Bảo Nhạc trở nên mạnh mẽ hơn, rất gần với Thông Thần hậu kỳ. Có thể nói, hắn của hiện tại cho dù không để Minh Khí nhận chủ thì vẫn dễ dàng trấn áp tam hồn.
Cho nên, lúc này, khi tam hồn bái kiến, Vương Bảo Nhạc không chút do dự 'âm 'âm biến ảo Đế Khải. Dưới sự bộc phát toàn diện của tu vi, khí thế của Vương Bảo Nhạc chợt tăng lên khiến cho tam hồn kia vốn dĩ đã hoài nghi về khí tức của hắn lúc này càng thấy hoảng sợ hơn.
Lão quốc sư biến sắc, bé trai thì trợn tròn mắt, còn đại hán kia lúc này cũng ngây người ở đó. Thực tế, bởi vì sự tàn phá của Minh Khí cho nên bản thân ba người bọn họ đã bị tồn thương rất nhiêu. Do đó, khó có thể nắm bắt được chính xác dao động tu vi của Vương Bảo Nhạc. Lúc này, theo sự
khuếch tán khí thế của Vương Bảo Nhạc, sức mạnh trấn áp hình thành ngay lập tức khiến họ bị chấn động tâm thần.
“Đứng lên đi, trong thời gia ta không ở đây, Minh Khí vẫn ổn chứ?”
vương Bảo thu hồi Đế Khải lại, thản nhiên lên tiếng.
Tam hồn vô cùng kinh hãi, vội vàng lên tiếng báo cho Vương Bảo Nhạc biết trong thời gian hắn rời đi, mọi thứ đều bình thường. Nhưng rất khó để sửa chữa và phục hồi Minh Khí vì thiếu vật liệu sửa chữa.
Vương Bảo Nhạc gật đàu, vung tay phải lên, trong túi trữ vật của hắn lập tức rơi ra rất nhiều vật liệu. Bên trong gàn như cái gì cũng có, tuy nhiên, hễ là thứ cần thiết cho việc sửa chữa Minh Khí, mặc dù về mặt số lượng khó có thề đạt tới độ hoàn mỹ, nhưng chênh lệch cũng không lớn lắm.
Chủng loại có rất nhiều, chẳng mấy chốc đã lần lượt xếp thành các ngọn núi nhỏ.
Trong phút chốc, linh khí lập tức trở nên nồng đậm, nhất là sau khi Vương Bảo Nhạc lấy linh dịch và tinh nguyên ra, linh khí ở nơi này gần như biến thành chất lỏng.
Điêu này khiến cho tam hồn lại giật mình một lần nữa, người nào người nấy trợn tròn mắt khó tin, nhưng... thứ khiến họ kinh ngạc hơn vẫn còn ở phía sau.
Khi Vương Bảo Nhạc lấy thu hoạch của mình ở Thương Mang chủ tinh và ở tinh cầu của các nền văn minh khác ra, nhất là sau khi lấy ra Cực Hỏa Khoáng ở rừng Mịch La, tam hồn lập tức bùng nổ.
“Cực Hỏa Khoáng!”
“Trời ạ, có Cực Hỏa Khoáng, chằng những sẽ giúp việc sửa chữa Minh Khí tăng tốc, mà còn còn là một trong những vật liệu sửa chữa chính cần thiết không thể thay thế!”
“Tiếc là số lượng hơi ít...”
Sau khi lão quốc sư nói ra lời này, vẻ mặt
của Vương Bảo Nhạc vẫn như bình thường. Hắn liếc nhìn ông ta rồi lấy ra một chiếc vòng tay trữ vật khác, lần này thứ lấy ra không phải là vật liệu, mà là... mấy chục chiếc túi trữ vật. Sau khi mở tất cả ra, một số lượng cực kỳ lớn Cực Hỏa Khoáng trong nháy mắt đã ầm ầm xuất hiện, chất thành một ngọn núi ở ngay bên cạnh.
Cảnh tượng này đã khiến cho hồn thể của tam hồn suýt nữa thì không đứng vững do bị sốc. Không đợi bọn họ phục hồi, Vương Bảo Nhạc sau một thoáng trầm ngâm lại lấy ra hai cái xác thú nữa.
Chính là hai con Tinh xỉ thú Linh Tiên cảnh bị sư huynh của hắn khống chế, chủ động tự sát ở trước mặt hắn, trước khi chết, để không làm Vương Bảo Nhạc gặp rắc rối nên đã tự móc thú hạch ra ở rừng Mịch La.
“Chuyển hóa hai con Tinh xỉ thú này bằng sức mạnh của Minh Khí để kích phát hoạt tính xác chết của chúng sẽ có công dụng rất lớn với ta. Đồng thời... bát đàu sửa chữa
Minh Khí ngay lập tức cho ta. Các ngươi chỉ có mười ngày, trong mười ngày... phải sửa chữa Minh Khí được đến trình độ... có thể lấy ra khỏi đây, theo ta chinh chiến tinh không!”
Giọng nói của Vương Bảo Nhạc nghiêm túc, hắn biết rõ mình không còn nhiêu thời gian nữa.
Mà tam hồn rõ ràng cũng đã lén lút ra ngoài trong thời gian này cho nên có biết đến cuộc chiến tranh giữa Liên bang và đạo cung. Đặc biệt là quốc sư, bàng cách nào đó đã làm ra một chiếc máy thu video có thể xem tin tức Liên bang, do đó hiểu rõ tình hình bên ngoài. Bọn họ biết chừng mực, cũng không dám lừa gạt Vương Bảo Nhạc, cho nên nhao nhao tuân mệnh một cách cung kính rồi lập tức hoạt động.
Nhìn tam hồn biển mất, cảm nhận được họ đang cố gắng hết sức để sửa chữa Minh Khí chủ thể của mình, Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại. Nếu như đổi lại là lúc trước, mặc dù sư tôn đã sử dụng Minh Mộng Chi Pháp
khiến tam hồn nhận chủ trong mộng, nhưng hắn cũng không dám tùy tiện để tam hồn toàn lực sửa chữa Minh Khí, dù sao Minh Khí bị phá hủy, tam hồn cũng suy yếu đi không ít. Còn theo việc sửa chữa Minh Khí, tam hồn tự nhiên sẽ lớn mạnh theo.
Đến lúc đó, có thể mọi thứ vẫn như cũ, cũng có thể... sẽ xuất hiện khả năng phản phệ, cho nên khi Vương Bảo Nhạc thu thập tài liệu thì trong lòng cũng có chút do dự.
Nhưng bây giờ, một mặt, Vương Bảo Nhạc không chờ được nữa. Mặt khác, chiến lực của hắn đã hoàn toàn khác biệt so với lúc trước, cho nên hắn mới hạ quyết tâm đánh cược. Hơn nữa, theo tính toán của hắn, vật liệu hắn chuẩn bị tuy nhiêu, nhưng muốn sửa chữa hoàn toàn thì còn lâu mới đủ.
“Có lẽ có thể sửa chữa được đến 50%... Ngoài ra, với tu vi hiện tại của mình, có thể kích phát một thần thông khác của Minh Khí này...”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, tản thần thức ra khắp toàn bộ Minh Khí, lan từ Minh Chu đến Minh Bào, rồi lại lan đến Minh Tưởng do mái chèo và Minh Đáng tạo thành, cả người được thả lỏng khiến cho bản thân và ba loại Minh Khí này luôn ở trong trạng thái dung nhập.
Trạng thái này có thể gia tăng tốc độ sửa chữa Minh Khí của tam hồn, đồng thời dựa trên ký ức trong Minh Mộng, Vương Bảo Nhạc biết mình có thể ngưng kết ra một ý thức thể thuộc về mình.
Ngày trước không làm được, nhưng bây giờ Vương Bảo Nhạc cảm thấy điều đó là có thể.
Rất nhanh, trong khi Vương Bảo Nhạc không ngừng bấm niệm pháp quyết, một thân ảnh hư ảo từ từ ngưng kết ra trước mặt hắn. Mặc dù nhắm mắt, nhưng dáng vẻ giống hệt Vương Bảo Nhạc, song quần áo thì lại khác.
Ý thức thể này mặc một chiếc áo choàng đen, dưới chân giẫm lên Minh Chu, trong tay cầm một mái chèo, bên trên còn treo một chiếc đèn. Cơ thể không phải là hư ảo, nhưng cũng không phải là thật, giống như một màn sương đen hình thành, khắp người tỏa ra báng hàn, tựa như sứ giả của cái chết đến nhân gian.
Khi hai mắt đột nhiên mở ra, hai tia sáng âm u lóe lên khiến cho ý thức thể của Vương Bảo Nhạc trông càng không giống con người hơn. Sau một thoáng cảm nhận chiến lực của ý thức thể này, Vương Bảo Nhạc thở dài.
“Không có nhiêu chiến lực lắm, nhưng sẽ thuận tiện trong việc điều khiển Minh Khí hơn so với bản thể.”
Sau khi trầm ngâm, ý thức thể của Vương Bảo Nhạc vung tay phải giơ cao Minh Trượng lên, khu vực đặt hai xác chết Tinh Xỉ thú Linh Tiên ở trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện vòng xoáy. Sau khi bao phủ hai cái xác này, rất nhiều Minh Khí đột nhiên
xuất hiện, không ngừng dung nhập vào trong xác chết.
“Minh Khí là sự chuẩn bị hàng đầu, còn mượn sức mạnh của Minh Khí để luyện hai xác chết này thành con rối là sự chuẩn bị thứ yếu.”
Trong mắt Vương Bảo Nhạc lộ ra vẻ quyết đoán, điều khiển Minh Khí bằng ý thức thể và bắt đầu luyện chế xác thú.
Bản thân con rối cũng là một loại pháp bảo, Vương Bảo Nhạc v'ê mặt này có chỗ độc đáo hơn so với những người khác, nhất là những trải nghiệm trước đây đã khiến hán cảm thấy mình rất có thiên phú trong việc luyện chế con rối.
Đồng thời, trong khoảng thời gian trở thành Thái thượng Trưởng lão trong đạo cung, Vương Bảo Nhạc cũng đã đọc rất tài liệu và sách cổ của đạo cung, cho nên bản thân hắn có thể luyện chế ra Pháp Binh, thậm chí còn nắm vững về con rối.
“Ngoài con rối, còn có một số Pháp Binh cũng phải luyện chế và tu luyện.”
Vương Bảo Nhạc vung tay, một cây cung lớn màu đen xuất hiện và cũng bị kéo vào trong vòng xoáy kia, sau đó hai tay hắn không ngừng bấm niệm pháp quyết và bắt đầu tranh thủ từng giây từng phút để luyện chế.
Cùng lúc đó, khi truyền tống trên Sao Hỏa kết thúc, toàn bộ Sao Hỏa cũng nhanh chóng vận chuyển, bắt đàu thực hiện bố trí của Vực chủ Sao Hỏa, mà thời gian... cũng dần dần trôi qua từng ngày.
Cho đến bảy ngày sau, theo kiểm tra của trận pháp hệ Mặt Trời, toàn bộ Sao Hỏa đã kéo báo động, tất cả các pháp khí đều được mở ra, đồng thời bộc phát theo lệnh của Vực chủ Sao Hỏa, tạo thành vô số chùm tia sáng bắn thẳng về phía hư vô của tinh không bên ngoài Sao Hỏa.
Khi bắn vào tinh không, nơi đó đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, chiến hạm tộc Vị Ương trực tiếp lao ra.
Chùm tia sáng của Pháp Binh rơi xuống đại hạm này, thiệt hại cán bản không đủ. Khi tất cả bị vỡ, trên chiến hạm cũng xuất hiện một thân ảnh, đó chính là... Du Nhiên Đạo Nhân.
“Vương Bảo Nhạc!”
Sắc mặt của Du Nhiên Đạo Nhân u ám, trong mắt anh lộ ra sát cơ mạnh mẽ. ông ta giơ tay phải lên rồi chỉ vào Sao Hỏa, từng chiếc chiến hạm đạo cung ở phía sau ông ta dưới sự kiểm soát của các tu sĩ đạo cung còn sót lại và mười vạn con rối tộc Vị Ương lập tức ầm ầm tiến thẳng tới Sao Hỏa.
Cùng lúc đó, chiến lệnh chỉ huy đến từ Vực chủ Sao Hỏa ở phía Sao Hỏa cũng được ban hành một cách quyết đoán không chút do dự.
“Luồng tản lực đầu tiên của trận pháp hệ Mặt Trời, mở ra!”
"filepos0015366060">

Bạn cần đăng nhập để bình luận