Tam Thốn nhân Gian

Chương 721

Chương 721Chương 721
MINH TỬ LÂM THẾ
"T T ạn người dõi theo!
v Nhìn từ xa, Vương Bảo Nhạc đang đạp lên Minh Chu có vẻ mặt rất bình tĩnh. Ngọn lửa màu đen trong mắt hắn giống như có thể đốt cháy trời đất, thanh tẩy tất cả hư vô, khí thế dưới sự làm nền của con thuyền đã làm rung chuyển tâm trí mọi người, đương nhiên cũng bao gồm cả Du Nhiên Đạo Nhân.
Trên thực tế, lực trấn áp do sự xuất hiện của Minh Chu hình thành đã khiến Du Nhiên Đạo Nhân bị chấn động tâm thần và phải lùi lại. Mà cảnh tượng này đã được toàn bộ Liên bang chứng kiến khiến cho sự chấn động từ câu nói thứ hai của Vương Bảo Nhạc càng trở nên kinh thiên hơn.
Mặt đất rung chuyển mạnh hơn lúc trước, thậm chí ở nhiêu nơi dưới sự sụp đổ đã xuất hiện những hố sâu. Những tiếng nổ ầm ầm không ngừng phát ra từ trong lòng đất, mơ hồ còn có những tiếng la hét như muốn nghịch thiên lao ra.
Đồng thời, có nhiêu khí đen hơn so với lúc Minh Chu xuất hiện trước đó đột nhiên bộc phát, ầm 'âm bay lên không trung dọc theo những vết nứt và những cái hố sâu trên mặt đất, biến thành những cột khói màu đen, lao vun vút xung quanh Vương Bảo Nhạc rồi xông thẳng lên bàu trời.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc khiến cho tinh không biến sắc, gió cuốn mây tan.
Nhìn từ xa, những cột khói màu đen như thể được kết nối với bầu trời giống như đang muốn xé nát tất cả chúng sinh, giống như ngày tận thể đã đến khiến cho nỗi sợ trong lòng Du Nhiên Đạo Nhân theo sự bành trướng của lực trấn áp càng trở nên mãnh liệt hơn.
Mà bầu trời trong sự bắn phá của một số lượng lớn các cột khói đen đã tạo thành một vòng xoáy màu đen khổng lồ giống như thuở hỗn độn sơ khai. Trong sự xoay tròn một cách rất nhanh của vòng xoáy này, không chỉ có tiếng nổ 'âm 'âm truyền đi khắp nơi mà còn có khói đen lan ra như muốn che phủ trời đất.
Trong khí thế hùng hồn này, tay phải chỉ v'ê phía mặt đất, Vương Bảo Nhạc từ từ giơ lên, khẽ tung một chưởng v'ê phía vòng xoáy màu đen khổng lồ đang bao phủ cả một vùng rộng lớn trên bầu trời.
Dưới một chưởng này, thiên lôi đột nhiên bộc phát, một loạt tiếng nổ mạnh vang lên, vòng xoáy màu đen trên bầu trời lập tức lao thẳng xuống phía Vương Bảo Nhạc, trong nháy mắt đã bao phủ hắn ở bên trong. Dưới tình huống người ở bên ngoài không thể nhìn rõ, nó nhanh chóng co rút lại. Trong nháy mắt, khi thân ảnh của Vương Bảo Nhạc xuất hiện trở lại, trong mắt của toàn bộ dân chúng Liên bang, vòng xoáy màu đen này đột nhiên biến
thành một chiếc áo choàng màu đen có thể che được phần đầu và được khoác trên người của Vương Bảo Nhạc.
Chân đạp Minh Chu, người mặc Minh Bào, Vương Bảo Nhạc lúc này đã khiến cho tâm trí của tất cả người xem bị chấn động đến cực điểm. Thậm chí, người có linh giác nhạy cảm sẽ xuất hiện nỗi sợ theo bản năng giống như nhìn thấy thăn chết.
Đây là... bản năng do nỗi sợ chết gây ra của tất cả những sinh vật sống.
Mà theo Minh Bào gia thân, lực trấn áp đến từ trên người Vương Bảo Nhạc đã tăng vọt trở lại, trong tiếng nổ vang, khóe miệng Du Nhiên Đạo Nhân tràn ra máu tươi. Cho dù ông ta biết cứ tiếp tục như vậy, bản thân sẽ gặp nguy hiểm, nhưng mặc cho ông ta có vùng vẫy thế nào, muốn phản kích ra sao thì cũng không h'ê có tác dụng.
“Giả thần giả quỷ, Vương Bảo Nhạc, rốt cuộc ngươi là ai!”
Cơ thể của Du Nhiên Đạo Nhân run rẩy, khi ông ta hét lên với Vương Bảo Nhạc, trong lòng ông ta cũng dần đưa ra một câu trả lời khiến ông ta không dám tin thậm chí còn cảm thấy vô lý.
“Không đúng, ta không thể tự hù dọa bản thân được. Cảnh tượng này... không giống với ghi chép trong sách cổ, nó còn thiếu một...”
Tất cả những lời nói trong lòng của Du Nhiên Đạo Nhân còn chưa kịp hiện lên trong ý thức thì ngay sau đó, ông ta dưới sự trấn áp liên tục phải lùi lại lập tức biến sắc, bởi vì ông ta đã nghe được câu thứ ba... từ trong miệng Vương Bảo Nhạc!
“Đăng tưởng... quy vị!”
Khi Vương Bảo Nhạc mặc Minh Bào đứng trên Minh Chu hạ tay phải xuống và nói ra câu thứ ba, toàn bộ Sao Hỏa rung động mãnh liệt. Thậm chí còn có những tiếng hét chói tai được truýên từ bên trong Sao Hỏa đến tinh không giống như đã bị đè
nén và chờ đợi rất lâu, cuối cùng lúc này đã bộc phát toàn diện giống như được phóng thích.
Một lượng lớn khí đen lao ra khỏi mặt đất với một khí thế hùng hồn hơn lúc trước. Trong tiếng nổ kinh thiên, làn sương mù này không lan ra dưới chân Vương Bảo Nhạc, cũng không tạo thành một vòng xoáy ở bầu trời phía trên hắn mà... chạy thẳng tới trước mặt Vương Bảo Nhạc, ở khoảng cách giơ tay lên là có thể nắm được.
Trong nháy mắt, một lượng lớn sương mù đột nhiên xuất hiện trước mặt Vương Bảo Nhạc. Trong sự hội tụ liên tục, đầu tiên nó biến thành một cái tay cầm, sau đó, dưới sự ngưng tụ của sương mù, nó nhanh chóng lan ra, tay cầm càng ngày càng dài hơn và cuối cùng biến thành hình dạng của một mái chèo.
Chưa hết, sau khi mái chèo xuất hiện, nó vẫn tiếp tục lan ra, xuất hiện xích sắt cho đến khi phía dưới xích sắt... buộc một chiếc
Minh Đăng đang tỏa ra ánh sáng màu đen.
Toàn bộ quá trình kèm theo trấn áp ngập trời đã khiến cho tâm trí của Du Nhiên Đạo nhân giống như đã mất đi khả năng suy nghĩ vào lúc này.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Vương Bảo Nhạc bị chiếc áo choàng đen trùm kín mặt, giơ tay phải lên cầm ngang mái chèo ở trước mặt trong khi không ai có thể nhìn thấy biểu cảm của hắn.
Hắn thuận thế vung tay phải lên, đổi từ ngang sang dọc, mái chèo lập tức đứng ở phía bên phải người hắn, đế chạm vào Minh Chu, phát ra một tiếng “cạch”.
Âm thanh này trong trẻo, vào lúc nó phát ra, bầu trời nổ vang, mặt đất run rẩy, cả thế giới nổ 'âm 'âm, Sao Hỏa rung chuyển, tinh không gợn sóng. Thậm chí, dường có tiếng ngâm ca dao không ai có thể nghe rõ được truyền đến từ những tháng nám bất tận vang vọng khắp thế giới, khuếch tán đi khắp Liên bang với sự trợ giúp của video.
cảnh tượng này đã khiến cho tất cả mọi người bị chấn động.
Âm thanh va chạm của mái chèo và Minh Chu cùng tiếng ca dao vang vọng tựa như một tiếng chuông làm rung chuyển toàn bộ nền ván minh. Trong khi vang vọng trong tâm trí của mọi người, nó cũng dao động trong tâm trí của Du Nhiên Đạo Nhân, khiến ông ta phun ra máu tươi, cơ thể lập tức lùi lại, thế giới nội tâm bởi vì suy đoán trở thành sự thật và huyền thoại trở về hiện tại cho nên đã trào dâng một con sóng lớn không thể diễn tả được, bị nỗi sợ nhẫn chìm. Lần đàu tiên, tâm trí ông ta gần như sụp đổ, la lên.
“Minh Tử!”
Giọng nói của Du Nhiên Đạo Nhân chứa đựng sự khó tin, cũng chứa đựng nỗi sợ hãi mạnh mẽ. Rõ ràng, khi ở tộc Vị Ương, ông ta đã nhìn thấy lời giới thiệu về Minh Tông trong rất nhiều cuốn sách cổ. Mặc dù ký ức rất xa xưa, nhưng ông ta vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng điểm đáng sợ của Minh
Tông được Thiên Đạo thế hệ trước bảo hộ trong thời kỳ đó từ trong ghi chép này.
Không chỉ ông ta mà ngay cả Phùng Thu Nhiên cũng kinh hãi, cơ thể cô run lên, ngay cả cha của Triệu Nhã Mộng cũng vậy.
Cùng bị chấn động, còn có... Tử Nguyệt đang ẩn nấp trong hư vô.
Bởi vì... Vương Bảo Nhạc lúc này như thể đại diện cho cái chết trong cảnh nền là chiếc áo choàng đen, Minh Chu, mái chèo và ngọn lửa màu đen đang không ngừng tỏa ra khỏi cơ thể của hắn.
Đối mặt với nỗi sợ hãi và tiếng kinh hô của Du Nhiên Đạo Nhân, phản ứng của Vương Bảo Nhạc rất kỳ lạ. Thay vì lập tức ra tay, hắn lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía... tinh không cách một chiếc áo choàng đen.
Một nửa khuôn mặt lộ ra khiến cho người khác không thể nhìn thấy mắt hắn, cũng không ai biết rốt cuộc hắn đang nhìn gì.
Sao Diêm vương ư...
Vương Bảo Nhạc nhắm mắt lại, trong lòng lẩm nhẩm. Ngay lúc hắn cầm mái chèo, khi tất cả các Minh Khí trở về vị trí của mình, hắn có cảm giác bản thân của lúc này đã mất đi hỉ, nộ, ái, ố, không còn chấp niệm gì đối với sự sống và cái chết nữa.
Đó là một sự biến ảo kỳ lạ rất đáng sợ và dễ khiến người ta đánh mất bản thân. Ví dụ, con thuyền của linh hồn bị mất phương hướng trong đại dương, nước chảy bèo trôi. May thay... vào thời điểm quan trọng, một luồng dao động truyền đến từ hướng của Sao Diêm vương ở trong tinh không giống như một ngọn hải đáng, cũng giống như mỏ neo giúp nó định thần và chỉ đường.
“Giống như triệu hoán...”
Vương Bảo Nhạc lẩm bẩm. Sự triệu hoán này, rõ ràng nếu như ở trạng thái bình thường, hắn sẽ không thể nhận ra, chỉ có Minh Khí xuất thế, người mặc Minh Bào, tay cầm mái chèo và chân đạp Minh Chu, hắn mới có thể cảm nhận rõ ràng.
Dường như ở đó đang cất giấu một món đồ rất quan trọng đối với hắn, cảm giác tang thương và năm tháng trong Minh Mộng giống như thể hiện ràng món đồ này đã tồn tại từ rất lâu rồi.
Vương Bảo Nhạc thoáng trầm mặc, sau khi hít một hơi thật sâu, hắn thu hồi ánh mắt, nhìn Du Nhiên Đạo Nhân đang hoảng sợ lùi lại, từ từ nheo mắt lại rồi chậm rãi giơ tay phải đang cầm mái chèo đáp xuống phía ông ta.
“Hồn lai!”
Ngay khi lời này phát ra, Du Nhiên Đạo Nhân lập tức hét lên một tiếng thảm thiết. Nguy cơ sinh tử mạnh mẽ khiến ông ta không để ý được nhiều. Tất cả các khuôn mặt trên cơ thể đồng thời nổ tung, tạo thành một sức mạnh đáng sợ bao vây xung quanh, thậm chí bấm niệm pháp quyết triển khai bí pháp mà không ngại trả giá, đốt cháy mọi thứ của bản thân để đổi lấy sức mạnh tối thượng, nhưng không phản công mà là... bỏ chạy.
Bản năng sinh tồn của ông ta nói với bản thân rằng, ông ta không thể chiến đấu mà chỉ có thể chạy trốn.
Nhưng vẫn... không được!
Vào lúc lời nói của Vương Bảo Nhạc truyền ra, trên Minh Chu của hắn hiện lên khuôn mặt của đại hán, trên Minh Bào xuất hiện tướng mạo của quốc sư, trên Minh Đáng tỏa ra thân ảnh của bé trai, tam hồn đồng thời ngâm một bài ca dao về phía Du Nhiên Đạo Nhân.
“Lúc trời đất phân khai, vận mệnh luân hồi dừng lại...”
“Muốn biết người kiếp trước, phải xem kẻ kiếp này...”
“Muốn hay quả lai sinh, nhìn điêu đời này đã tạo...”
"filepos0015452331">

Bạn cần đăng nhập để bình luận