Tam Thốn nhân Gian

Chương 727

Chương 727Chương 727
KẾ HOẠCH ÁM YEN
Kỷ Linh Nguyên nám 48, trận chiến giữa Liên bang và đạo cung nổ ra.
Sau nám tháng cùng nám thì cuộc chiến cũng kết thúc, tu sĩ Thương Mang Đạo Cung lấy Diệt Liệt Tử dẫn đ'âu chọn cách đầu hàng.
Theo mọi người thấy, trận chiển kéo dài không lâu, nhưng mức độ dữ đội và thảm khốc quá lớn này cuối cùng lại chấm dứt một cách đầy thần bí.
Bởi vì không ai nhìn thấy trận đánh mấu chốt nhất nên mới cảm thấy nó rất khó lường, đồng thời cũng táng thêm vô số lời đồn thổi cho kết cục của trận chiến này.
Trong lúc những lời đồn này được lan truyền thì Liên bang cũng khua chiêng giống trống bắt đầu việc sửa sang và xây dựng lại sau chiến tranh. Điêu phải xử lý đầu tiên chính là tu sĩ Thương Mang Đạo Cung đã đàu hàng, có đến 30% tổng số tu sĩ còn sổng sót bị định là có đại tội. Dưới sự cường thế và cương quyết của Đoan Mộc Tước, những người đó bị hạ lệnh xử tử trong sự chứng kiến của toàn bộ Liên bang.
Mặc dù mệnh lệnh này rất tàn khốc, nhưng đối với dân chúng Liên bang thì họ càn nó để tăng sĩ khí. Không thể để cho kẻ xâm lăng Liên bang nhận thua nhẹ nhàng như thế, dù có giết hết thì Đoan Mộc Tước cũng cam lòng gánh hết trách nhiệm.
Đồng thời, gần như toàn bộ cao tầng của Thương Mang Đạo Cung đều bị cấy cấm chể linh khoa do Triệu Phẩm Phương nghiên cứu và chế tạo ra, khiến sự có mặt của bọn họ không mang tới uy hiếp cho Liên bang nữa. Đồng thời, tất cả cũng bị định ra thời hạn thi hành án là 500 năm.
500 năm sau khi bọn họ đã mãn án thì Liên bang sẽ hóa giải cấm chể cho họ. về phần Diệt Liệt Tử, do thân phận và tình huống thực tế khá đặc thù, trong lúc Liên bang chần chừ không biết nên xử lý thế nào thì ông lại chọn cách lập lời thề, quay v'ê Thương Mang Đạo Cung để thủ hộ nó suốt quãng đời còn lại, không được Liên bang gọi thì sẽ không bước chân ra khỏi đạo cung nửa bước.
Đồng thời, xem như để bồi thường cho chiến tranh, bên phía Thương Mang Đạo Cung sẽ mở rộng toàn bộ tài nguyên, tất cả điển tịch và công pháp với Liên bang. Thương Mang Đạo Cung cũng cho Liên bang quyền ra vào đơn phương, giúp tu sĩ Liên bang từ nay về sau có thể tự do ra vào cổ kiếm đồng xanh. Đương nhiên, dưới sự kiên trì của Phùng Thu Nhiên, phần bên trong cổ kiếm đồng xanh sẽ trở thành cấm địa, tu sĩ Liên bang cũng không được đi vào đó quấy rầy các lão tổ Thương Mang Đạo Cung đang say ngủ.
Sau đó, đề tài xây dựng liên minh do Vương Bảo Nhạc gửi về trước khi chiến tranh diễn ra cũng được Đoan Mộc Tước nhắc lại, dùng thái độ cực kì xem trọng để triệu kiến tất cả cao tầng Liên bang cùng với đám người Phùng Thu Nhiên để tiến hành bàn bạc. Kết quả cuối cùng, sau khi hai bên tiến hành điêu chỉnh kỹ lưỡng chính là chấp nhận việc này.
Kỷ Linh Nguyên nám 49, liên minh hệ Mặt Trời được thành lập, niên hiệu cũng theo đó mà đổi thành kỷ Thái Dương.
Hiện tại, trong liên minh hệ Mặt Trời này gồm có hai thành viên, một là ván minh Liên bang, một là Thương Mang Đạo Cung. Điêu lệ trong đó gồm ván minh Liên bang là bên có tư cách đứng đầu liên minh mãi mãi, có quyền sửa chữa, thu nhận và loại trừ các đội khác, còn Thương Mang Đạo Cung thì là đội thứ hai.
Rõ ràng những điêu lệ này có lợi rất nhiêu cho Liên bang. Nếu đổi lại là trước kia, Thương Mang Đạo Cung nhất định sẽ
không đồng ý, dù Phùng Thu Nhiên có lòng muốn dung hợp, nhưng phương hướng sau cùng vẫn sẽ là do Thương Mang Đạo Cung cầm đầu. Nhưng sau khi trải qua trận chiến kia, thực lực mà Liên bang phô bày trong trận chiến đó cũng khiến đám người Thương Mang Đạo Cung và Phùng Thu Nhiên không thể xem thường. Quan trọng nhất chính là vẫn còn một Vương Bảo Nhạc.
Sự cường hãn của Vương Bảo Nhạc cùng với trận chiến thần bí đến mức khiến bọn họ không thể hiểu nổi kia đã khiến Phùng Thu Nhiên chấp nhận ước định liên minh đó.
Thời kỳ tráng mật của Thương Mang Đạo Cung và Liên bang cũng bắt đàu sau khi thành lập liên minh, hai bên thúc đẩy tiếp xúc và trao đổi nhiêu hơn hẳn trước kia. Với Liên bang mà nói, lượng kiến thức dự trữ cùng với hàng loạt thuật pháp tu hành của Thương Mang Đạo Cung đã khiến bọn họ xúc động vô cùng, giúp cho nền linh
khoa của Liên bang táng vọt chỉ trong thời gian ngắn.
Bên phía Thương Mang Đạo Cung cũng không phải không có thu hoạch, sự quản lý và vật tư đời sống tới từ Liên bang, cùng với đủ thứ như linh võng cũng giúp tu sĩ đạo cung nhận được rất nhiêu lợi ích. Nhất là hai bên còn mở ra cả chính sách di dân khiến không ít tu sĩ Thương Mang Đạo Cung và Trái Đất chọn di cư.
Đồng thời, việc trùng kiến Liên bang cũng đã bắt đầu tiến hành. Có đạo cung phối hợp, chẳng những Sao Hỏa được trùng kiến thuận lợi, thậm chí ngay cả Sao Thồ, Sao Thiên vương, Sao Hải vương cũng được hai bên phối hợp và khai thác chuyên sâu, trở thành một trong những cán cứ của liên minh, từ mức độ nào đó thì có thể xem như thành phố tự do của liên minh.
Về phần Sao Mộc... Thương Mang Đạo Cung chần chừ một lúc thì cũng không nhắc tới nữa. Bên phía Liên bang thì dùng tư cách đội đứng đầu liên minh để trực tiếp biến
phạm vi Sao Mộc và vành đai tiểu hành tinh của nó thành cấm địa.
Mặc dù phần lớn mọi người đều không hiểu ý nghĩa chiến lược trong đó, nhưng sau khi tham khảo ý kiến của Vương Bảo Nhạc thì Đoan Mộc Tước, Lý Hành Ván cùng các cao tầng khác đều loáng thoáng nhận ra vài điều. Bọn họ muốn chế tạo ra một lãnh địa dành riêng cho Vương Bảo Nhạc ở khu vực này.
Trong lúc khắp liên minh bừng bừng sức sống, sau khi hai bên dung hợp ngày càng sâu hơn khiển nền ván minh táng vọt, Vương Bảo Nhạc vốn đã được toàn bộ dân chúng Liên bang ủng hộ, chẳng những được xem như anh hùng mà toàn bộ người dân lẫn cao tầng Liên bang, thậm chí là phía Thương Mang Đạo Cung đều hiểu rõ hắn nhất định sẽ là Tổng thống Liên bang tiếp theo. Đồng thời, hắn cũng tượng trưng cho chức vị cao nhất trong liên minh hệ Mặt Trời này.
Chẳng qua, hiện tại, hai bên chỉ vừa mới dung hợp, còn rất nhiều công việc phải tiến hành như trùng kiến, quy tắc, phân chia lợi ích... Mọi thứ đều cần một thời gian mới có thể tiến hành. Ngoài ra, quan trọng nhất chính là Đoan Mộc Tước không muốn Vương Bảo Nhạc vừa lên chức đã phải đón nhận cục diện rối rắm như thế. ông muốn giải quyết tất cả mọi vấn đề, ví như chỉnh đốn các thế lực khác trong Liên bang, dọn sạch u nhọt, nhờ uy nghiêm sau cuộc chiến để tập trung tất cả quýên lợi trong tay lại, hòng giao cho Vương Bảo Nhạc một Liên bang hoàn toàn mới, một Liên bang chẳng có bẩt kỳ gánh nặng nào.
Tuy Vương Bảo Nhạc vốn đang nôn nao nhưng vẫn có thể hiểu được Đoan Mộc Tước có ý tốt. Sau khi tỉnh lại từ trận chiến với Du Nhiên Đạo Nhân thì hắn đã quay về Trái Đất, bầu bạn cùng cha mẹ trong thành Phiêu Miễu, hưởng thụ cuộc sống của một người bình thường. Đồng thời, hắn cũng lẳng lặng chôn sâu đầu mối sau trận chiến cùng Du Nhiên Đạo Nhân lại, không muốn
và cũng không hề nghĩ tới chuyện khơi dậy.
Hắn tự nói với bản thân là phải sống thật vui vẻ, trong lúc liên tục thôi miên bản thân thì dường như hắn đã thật sự quên đi chuyện đó, bắt đầu hớn hở chờ thông báo trở thành Tổng thống Liên bang.
Cuộc sống của Vương Bảo Nhạc cũng trở nên yên bình hơn sau khi quay về bên cạnh cha mẹ. Ngoài cha mẹ ra thì Vương Bảo Nhạc thích nhất chính là lén xách con lừa ra ngoài, nhìn vẻ mặt sùng bái của mọi người khi hân hoan khen ngợi mình.
Hắn cũng làm ra vài chuyện giả nai, mỗi Lân đều là để bị bắt nạt, sau đó xoay người thật hoa lệ, vẻ mặt giật mình của những người xung quanh cũng khiến Vương Bảo Nhạc thấy thích chí vô cùng. Nhưng làm nhiều thì con lừa bắt đầu thấy phiên, Vương Bảo Nhạc cũng thấy nhàm chán. Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn lại vờ vịt than thở với mẹ là đến nay mình vẫn còn ế chỏng gọng, thế là mẹ hắn lại bắt đầu sáp
xếp cho con trai mình đi xem mắt.
Mặc dù biết rõ quý tử nhà mình hiện nay đã khác xưa, nhưng thân là mẹ, dù thân phận của Vương Bảo Nhạc có ra sao thì vẫn là một đứa trẻ trong mắt bà. Thể nên, sau bao phen sàng lọc lựa chọn, từng buổi xem mắt lần lượt được định ra khiến Vương Bảo Nhạc hí hửng kéo con lừa cùng đi trải nghiệm, cuối cùng cũng tìm lại được niêm vui.
Nhưng sau khi em bánh bao tới thì Vương Bảo Nhạc chỉ có thể tiếc nuối kết thúc việc xem mắt. Vương Bảo Nhạc vẫn cảm thấy vui vẻ khi ở cùng em bánh bao, nhất là sau khi bọn họ tiên hành khám phá thân thể theo cách đầy học thuật thì Vương Bảo Nhạc lại càng thích kiểu ở chung này hơn.
Tiếc là tiệc vui chóng tàn... khi Lý Uyển Nhi cũng xuất hiện trước mặt Vương Bảo Nhạc thì cảm giác vui sướng này lại thành chột dạ. Thời gian cũng từ từ trôi qua, chẳng mấy chốc đã qua ba tháng. Mắt thấy cả liên minh lẫn việc xây dựng đều đến hồi kết
thúc, đồng thời, nhờ sự chỉnh đốn của Đoan Mộc Tước mà tất cả mọi việc trong Liên bang đều đã ổn thỏa giống như sáp bước sang chương mới, Vương Bảo Nhạc cũng thấp thỏm chờ mong...
Lúc này, Triệu Nhã Mộng, Liễu Đạo Bân, Lý Vô Trần, Kim Đa Minh, Lâm Thiên Hạo, Khổng Đạo và nhiêu người quen khác của Vương Bảo Nhạc lại Lân lượt tới tìm gặp Vương Bảo Nhạc để tạm biệt hắn.
Bọn họ cũng không nói nguyên nhân cụ thể, chỉ nói cho Vương Bảo Nhạc biết là bọn họ phải đi chấp hành một nhiệm vụ bí mật, có thể sẽ rất nhanh, cũng có thể sẽ mất rất lâu.
Trong kế hoạch vốn không có Triệu Nhã Mộng. Thân là con gái của Vực chủ Sao Hỏa và Triệu Phẩm Phương, tương lai của cô ở Liên bang nhất định sẽ vô cùng xán lạn, nhưng không rõ tại sao Triệu Nhã Mộng lại chủ động yêu cầu tham dự. Lúc tạm biệt Vương Bảo Nhạc thì giọng điệu của cô lại lạnh tanh, cuối cùng trước khi đi
còn lườm hắn một cái.
Cái lườm này có vẻ bất thiện, Vương Bảo Nhạc bị nhìn mà thấy chột dạ. Hắn lại vội vàng dùng quýên hạn của mình để thử thăm dò nhiệm vụ của bọn họ. Với quýên hạn của Vương Bảo Nhạc hiện tại, có thể nói là cơ bản chẳng có gì ở Liên bang mà hắn không thể biết.
Vừa tra xong thì Vương Bảo Nhạc cũng phải đanh mặt lại, nhiệm vụ của bọn họ được liệt vào hàng tuyệt mật, trong Liên bang chỉ có bốn người là có quyền xem xét.
Theo thứ tự là Lý Hành Ván, Đoan Mộc Tước, Triệu Phẩm Phương và Vương Bảo Nhạc.
Mà nhiệm vụ này đã được định ra sau kế hoạch bách tử và đạo cung từ nhiêu năm về trước, nó có một biệt danh, ấy chính là... ám yến!
"filepos0015579193">

Bạn cần đăng nhập để bình luận