Tam Thốn nhân Gian

Chương 733

Chương 733Chương 733
LONG NAM TỬ
Không ai biết trận chiến của Trân Thanh Tử sẽ kéo dài bao lâu, có thể rất nhanh, cũng có thể sẽ kéo dài đẳng đẵng. Dù sao đối với các tu sĩ ở cấp bậc như bọn họ, thời gian... ở một mức độ nào đó cũng là một vũ khí.
Mà khi vương Bảo mặc dù chưa hoàn toàn hiểu rõ việc này nhưng đã có một số suy đoán bước ra khỏi lòng đất và nhìn thấy thế giới này, hắn càng hiểu rõ hơn, có lẽ trong một thời gian dài tiếp theo, hắn sẽ phải ở một mình trong nền ván minh xa lạ này.
Vì vậy, việc đầu tiên hắn phải làm là hiểu rõ nền văn minh này. Lúc này, theo bấm niệm pháp quyết, theo Minh Pháp ngưng hồn, linh hồn bị phá hủy chưa hoàn toàn tan biến trên bốn thi thể vừa mới chết
không lâu lập tức được ngưng tụ, cuối cùng biến thành bốn hồn thể mà người khác không thể nhìn thấy ở trước mặt Vương Bảo Nhạc.
Không chút do dự, Vương Bảo Nhạc giơ tay phải lên và nắm lẩy chúng. Bốn hồn thể này lập tức lao thẳng đến chỗ hắn, trong nháy mắt đã dung nhập vào lòng bàn tay hắn. Ngay lập tức, rất nhiêu ký ức về bốn linh hồn này xuất hiện trong tâm trí của Vương Bảo Nhạc.
Chẳng mấy chốc, sau khi chỉnh lý ký ức của bốn người này, Vương Bảo Nhạc đã biết được quá trình chết của bọn họ. Bốn người này và người đã rời đi trước đó là do phát hiện ra có thiên thạch và sao băng rơi xuống mà lại đúng lúc có mặt ở gần đó, cho nên mới chạy tới kiểm tra.
Mà sau khi tính toán thời gian, Vương Bảo Nhạc gần như có thể khẳng định rằng sao báng mà những người này nhìn thấy về cơ bản là do quan tài rơi xuống tạo ra. Có lẽ là do đặc thù của quan tài, hoặc có lẽ là thủ
đoạn của sư huynh đã hấp thụ một số vật chất trong tinh không, biến thành một số tài liệu có giá trị hơn, cho nên đã dẫn tới sự tranh đoạt của những người này.
Cuối cùng chết bốn, chỉ có một người bị thương lấy được tất cả và chạy đi tít xa.
“Về cơ bản có lẽ là như vậy.”
Vương Bảo Nhạc tiếp tục chỉnh lý thông tin thu hoạch được trong đầu, dần dần trong mắt hắn lóe lên tia sáng. Hắn đã nhìn thấy thông tin liên quan đến thế giới này.
Nơi này có hai mươi ba hành tinh, quy mô tổng thể là một nền văn minh Thần Mục có kích thước gấp đôi hệ Mặt Trời. Hệ thống tu luyện của nó giống với thế giới bên ngoài, cũng được chia làm Hành Tinh cảnh và Hằng Tinh cảnh.
Tuy nhiên, hệ thống xã hội của nó rất khác Liên bang. Nơi này từng là chế độ hoàng quýên tập trung, nhưng theo dòng chảy của năm tháng, hoàng quýên dãn suy yếu, quần hùng nổi lên, cuối cùng biến thành
vô số tông môn giống như bách gia tề minh.
Nhưng theo việc thiếu hụt tài nguyên, theo việc cá lớn nuốt cá bé mà hoàng quýên không đủ năng lực để can thiệp, cho nên hệ thống xã hội của nền văn minh Thân Mục dần biến đổi một lần nữa, lấy cướp đoạt làm chủ và phát triển biến hóa thành tinh đạo đầy tính xâm lược.
Không chỉ cướp bóc ở cùng một nền văn minh, mà còn đi cướp bóc ở các nền ván minh khác để bổ sung cho bản thân. Ở một mức độ nhất định, trong nền ván minh Thần Mục này không có pháp luật cố định mà chỉ có kẻ mạnh là vua, phong cách của tất cả các lực lượng đều thiên về hắc ám.
Có lẽ là do may mắn, trong siêu thiên hà và quần tụ thiên hà lân cận nơi có nền văn minh Thẫn Mục này, hầu hết các nền ván minh tồn tại có cấp độ không cao. Đồng thời, nền văn minh Thần Mục cũng tự biết và không đi trêu chọc tồn tại cường hãn.
Cho nên, bao nhiêu nám qua, nền văn minh Thần Mục ngày càng lớn mạnh hơn trong sự cướp bóc này đã sinh ra ba vị Hành Tinh cảnh.
Cho dù chỉ là sơ kỳ cũng đủ để trấn áp tất cả các thế lực tồn tại ở nền ván minh, tiến tới hình thành tam đại tông môn, vừa áp chế hoàng quyền vừa tự chiếm giữ sáu hoặc bảy hành tinh làm lãnh thổ của riêng mình, tên gọi tuy là tông môn, nhưng trên thực tế chính là đoàn tinh đạo cỡ lớn.
Thông thường cứ lên đường là đi xâm chiếm nền ván minh ngoài hành tinh, cướp bóc như châu chấu, có thể giết thì giết, nếu không thể thì cướp xong rồi bỏ chạy. Cũng chính vì hệ thống xã hội như vậy và địa vị của ba đại tông cho phép, cho nên xung quanh ba đại tông này đều có một sổ tông môn nhỏ dựa vào.
Những tông môn nhỏ này đã phải cung phụng hết mực để đổi lấy không gian tồn tại, mà những cống phẩm giao nộp đòi hỏi bọn họ phải đi thu hoạch, cho nên hầu hết
các tông môn nhỏ này đều có quân đoàn tinh đạo của mình.
Bình thường không có lệnh từ thượng tông thì tự mình tìm kiếm tài nguyên. Một khi thượng tông ra lệnh thì sẽ phải tiến lùi theo chỉ thị, thế là thế lực của ba đại tông cũng do đó mà lớn mạnh hơn.
Một cách tự nhiên, trong sự tích lũy tài nguyên tu hành, nhân tài của ba đại tông liên tục xuất hiện, mỗi tông đều có không ít Thông Thân và số lượng Nguyên Anh thì lại càng nhiêu hơn. Tuy nhiên, ba bên liên tục mâu thuẫn với nhau và đều muốn chiếm đoạt đối phương, phát triển ý nghĩ của bản thân. Nhưng do thế lực giữa các bên không có nhiêu khác biệt hơn nữa trong mô hình tam phân thiên hạ cũng tồn tại quá nhiêu biến số, cho nên tam đại tông môn này tuy liên tục có những xung đột nhỏ, tuy nhiên đều được kiêm chế, không để quy mô của trận chiến mở rộng và nâng cấp.
Trong khi tìm hiểu cơ cấu của nền ván minh Thăn Mục, Vương Bảo Nhạc cũng nhìn thấy một số động cơ bay mà họ dùng để ra ngoài xâm lược trong ký ức của bốn linh hồn này. Bên trong có một chiếc thuyền sinh vật quy mô nhỏ nhưng đắt tiên, vương Bảo sau khi ngưng mắt nhìn lập tức chớp mắt.
“Quen thế nhỉ...”
Chiếc thuyền sinh học đắt tiên kia là một con sứa đen. Vương Bảo Nhạc cũng từng có một cái, tên của nó là con sứa, nhưng sau đó đã được hắn giao cho khí hồn. vốn định sau khi xóa đi phong ấn sẽ dựa vào nó để bay vào tinh không, nhưng vào giây phút nguy cấp trong trận chiến với Du Nhiên Đạo Nhân, hắn đành phải phá hủy nó để sửa chữa Minh Chu.
Lúc này liên kết lại với nhau, nghĩ đến phong cách hành sự và các dấu vết của Nguyên Anh ngoài hành tinh đã xâm chiếm Liên bang, sắc mặt của Vương Bảo Nhạc trở nên kỳ lạ, sau một lúc trầm ngâm
hắn nheo mắt lại.
“Chẳng lẽ mấy người lúc trước đến từ nơi này?”
“Nếu nói như vậy, nơi này cách hệ Mặt Trời... không xa lắm?”
Vương Bảo Nhạc chợt mở to mắt. Phân tích này khiến hắn cảm thấy khả năng đó không nhỏ, nhưng tiếc là, hồn thể của bốn người đã chết không nguyên vẹn, cho nên Vương Bảo Nhạc không thể tìm thấy thông tin trên bản đồ sao.
Thế là sau khi trâm ngâm, Vương Bảo Nhạc định hóa thân thành một người trong số họ để dung nhập vào nền văn minh Thần Mục này, vừa tìm bản đồ sao vừa xem thử có những khám phá khác hay không.
“Người này tuổi quá lớn, không hợp với ta.”
“Đây là một em gái, ngoại hình không tệ, đáng tiếc là, cũng không hợp với ta.”
“Người này quá gầy!”
“Chỉ còn người này thôi, đành dùng tạm vậy.” Vương Bảo Nhạc kiểm tra một hồi, cuối cùng lựa chọn vị tu sĩ mặc dù ở tuổi trung niên nhưng có ngoại hình khá đẹp trai trong bốn người này.
Người này khi còn sống có tu vi Kết Đan hậu kỳ. Theo ký ức của hồn thể hắn ta, Vương Bảo Nhạc biết rằng đối phương có đạo hiệu là Long Nam Tử, thuộc thế lực Thánh Đào Môn trong rất nhiêu tông môn nhỏ dưới trướng Chưởng Thiên Hình Tiên Tông của một trong ba đại tông.
Thánh Đào Môn này có quy mô không lớn, nhưng vì tông môn rất giỏi luyện khí, cho nên có một số mối quan hệ. Đồng thời, còn có một lão tổ Thông Thân trung kỳ, do đó ở thượng tông cũng xem như có một chút cảm giác tồn tại, chẳng những thành lập được đoàn tinh đạo của riêng mình, thỉnh thoảng còn có thể đi theo thượng tông húp miếng canh.
Chỉ là gần đây hình như gặp phải rắc rối gì đó, cho nên phần lớn đệ tử của tông môn đã đi ra ngoài và tự mình tìm cách để thu hoạch tài nguyên tu luyện.
Sau khi nắm được tình hình, Vương Bảo Nhạc giơ tay phải lên và ấn vào cơ thể của tu sĩ này Cơ thể hư ảo của hắn nhanh chóng ngưng tụ thành thực thể. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong khoảng mười hơi thở. Sau khi hoàn toàn ngưng tụ thành thực thể, dáng vẻ của Vương Bảo Nhạc đứng trong hố sâu giống y hệt với vị tu sĩ đã chết trên mặt đất.
Ngay cả khí tức và dao động tu vi cũng hoàn toàn giống nhau. Thậm chí, người gần gũi nhất với ngưừi này cũng không thể nhìn ra sự khác biệt nào về ngoại hình và khí tức hết.
Mặc dù những thói quen trong động tác và thần thái không thể thay đổi hoàn toàn, nhưng dựa vào ký ức của người này, phong cách hắc ám của nền ván minh Thần Mục khiến cho mọi người gần như không thể
tin tưởng được vào đồng bạn ở xung quanh họ, vừa luôn luôn cảnh giác vừa không tiếp xúc quá thân thiết.
“Mặc dù không đẹp trai bằng mình, nhưng điêu kiện không cho phép, chỉ có thể dùng tạm thôi.” Vương Bảo Nhạc chạm vào mặt của mình, giơ tay phải lên và vung một phát, thi thể của Long Nam Tử lập tức biến thành tro bụi, tản đi khắp nơi.
Làm xong tất cả những điêu này, Vương Bảo Nhạc cảm nhận cơ thể mình một chút, phát hiện ra sự trấn áp đến từ trời đất cuối cùng tiêu tán theo sự thay đổi trong khí tức của hắn. Đồng thời, linh khí trong trời đất cũng trở nên trơn tru khi cấu trúc cơ thể của Vương Bảo Nhạc biến đổi dựa theo Long Nam Tử, không còn bất kỳ sự cản trở nào nữa, bị hắn hấp thu dung nhập vào trong cơ thể.
“Tiếp theo hãy đi xem thử nền văn minh Thần Mục này rốt cuộc có điểm đặc biệt gì...”
Trong mắt Vương Bảo Nhạc lóe sáng, hắn giẫm một bước về phía trước rồi chợt bay đi, khống chế tu vi ở Kết Đan đại viên mãn, lao đi vun vút về phía tông môn theo ký ức của hồn thể.
Trong khi bay, Vương Bảo Nhạc nhìn xuống mặt đất xa lạ phía dưới và nhìn bầu trời, trong lòng hắn dân dâng lên cảm giác hưng phấn. Đó là sự mong đợi về việc bản thân có thể hành sự mà không cần phải kiêng dè ở một nơi khác không cùng một nền ván minh.
"filepos0015706118">

Bạn cần đăng nhập để bình luận