Tam Thốn nhân Gian

Chương 736

Chương 736Chương 736
Cơ DUYÊN CỦA THÁNH ĐÀO MÔN
ÍÍT ong Nam Tử ngươi đừng kích I J động...”
Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn nheo mắt lại. Lời nói của Vương Bảo Nhạc khiến ông ta rất hài lòng. Trên thực tế những khó khăn của tông môn trong thời gian này đã khiến ông ta thấy vô cùng áp lực. Mà phẫn lớn các đệ tử của tông môn tâm tư bất ổn, cho dù ông ta đã nói chuyện cổ vũ từng người một thì hiệu quả cũng rất miễn cưỡng. Người chủ động muốn cống hiến giá trị như Vương Bảo Nhạc đúng là người đầu tiên.
“Thái thượng Trưởng lão!”
Vương Bảo Nhạc chợt ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra tia máu, cả người trông như vô
cùng đau đớn.
“Long Nam Tử ta không thể không cảm thấy kích động được. Những ngày này ta án không ngon, ngủ không yên, cứ mở mắt ra là nghĩ đến sự khốn khổ của tông môn, nhắm mắt lại là nghĩ đến tương lai mờ mịt của tông môn. Ta tự nói với mình hết Lân này đến Lân khác rằng chắc chắn chúng ta sẽ vượt qua được dưới sự lãnh đạo của Thái thượng Trưởng lão. Thế nhưng... trong giai đoạn khó khán của tông môn, ta không thể xoa dịu bản thân bằng những tưởng tượng được!”
“Thái thượng Trưởng lão, xin hãy cho phép Long Nam Tử ta tham gia vào việc sửa chữa chiến hạm. Ta đã từng đổ máu cho tông môn, càng không cần phải nói đến việc đổ mồ hôi cho tông môn!”
Vương Bảo Nhạc trong sự kích động lại chắp tay cúi lạy Thái thượng Trưởng lão.
Thái thượng Trưởng lão hít sâu một hơi và nhìn Vương Bảo Nhạc. Sau một lúc lâu,
trong mắt ông ta lộ ra vẻ vui mừng, gật đầu mở miệng ra vẻ muốn nói chuyện. Nhưng ngay lúc Vương Bảo Nhạc nhìn tới, lời Thái thượng Trưởng lão nói ra lại là một câu thần chú phức tạp và khó hiểu.
Ngay khi câu thần chú này vang lên, toàn bộ đại điện ầm 'âm rung động, như thể ánh sáng của Hằng Tinh được dẫn dắt ngay lập tức ngưng kết và bao trùm Vương Bảo Nhạc.
Trong lòng Vương Bảo Nhạc vẫn như bình thường, không một có gợn sóng nào. Khi hắn đến đã suy nghĩ rất rõ ràng về việc lời đề nghị một cách chủ động này của hắn ở một mức độ nào đó hẳn là khá mâu thuẫn với Long Nam Tử trước đây. Hơn nữa, việc sửa chữa chiến hạm vô cùng quan trọng, cho nên có khả năng rất lớn sẽ bị Thái thượng Trưởng lão thăm dò.
Tuy nhiên, điều này không quan trọng. Mâu thuẫn của con người nhìn có vẻ bất thường, nhưng ở một mức độ nào đó cũng bình thường. Bởi vì Vương Bảo Nhạc tin
rằng hành động của mình là chính là những gì Thái thượng Trưởng lão hy vọng, nếu không, cũng sẽ không có những lời ẩn chứa sự đe dọa khi triệu kiến lúc trước.
Đồng thời, hắn rất tự tin vào bộ pháp Bản Nguyên mà sư huynh đưa cho. Vì vậy, lúc này, hán ngẩn tò te giống như không kịp phản ứng, trong khi hai tay của Thái thượng Trưởng lão ở trước mặt hắn đã bấm niệm pháp quyết, trong mắt ông ta lộ ra vẻ sâu xa như thể đang triển khai một bí pháp nào đó để kiểm tra Vương Bảo Nhạc.
Toàn bộ quá trình không kéo dài quá lâu, cũng chỉ khoảng mười hơi thở mà thôi, ánh sáng trong mắt của Thái thượng Trưởng lão tiêu tan, trên mặt lộ ra nụ cười, cho phép Vương Bảo Nhạc đi vào khu vực cấm và tham gia vào công việc sửa chữa.
Tuy nhiên, sau khi Vương Bảo Nhạc phấn khích mang theo biểu cảm muốn đóng góp cho tông môn rời đi, nụ cười trên mặt của Thái thượng Trưởng lão ngồi ở đó biến mất, sắc mặt lộ ra vẻ u ám, tiện tay cầm
kiểm tra cái túi trữ vật mà Vương Bảo Nhạc để lại.
“Mặc dù giá trị của vật phẩm đóng góp không lớn, nhưng rốt cuộc cũng là một người thức thời, không cần ta động thủ đã biết chủ động hiếu kính và đóng góp, hơn nữa còn là người đầu tiên đến tìm ta. Sau này ta có thể tập trung bồi dưỡng hắn. Còn những kẻ để ngoài tai lời ta nói, vẫn một mình tu luyện mà không biết đóng góp trong tình hình hiện tại của tông môn...”
Trong mắt Thái thượng Trưởng lão lóe lên tia sáng lạnh, ông ta định chờ thêm vài ngày nữa, nếu những người đó vẫn không có phản ứng, ông ta chỉ có thể bán bọn họ cho các tông môn chuyên luyện chế tay sai và con rối để đổi lấy một số vật liệu sửa chữa chiến hạm.
Cứ như vậy, khi không ít tu sĩ Kết Đan vẫn lựa chọn một mình tu luyện ở tông môn giống như Vương Bảo Nhạc trước đây thì hắn đã hào hứng rời khỏi nơi ở của mình và đi vào khu vực cấm.
Khu vực cấm của Thánh Đào Môn là một không gian nhỏ có phạm vi khoảng mấy trám dặm. Bên trong không có nhiêu tu sĩ lắm, có lẽ chỉ khoảng ba hay bốn trám người. Vốn dĩ thoạt nhìn nơi này rất trống trải, nhưng sự tồn tại của chiến hạm đã khiến cho khí thế ở nơi này trở nên kinh người.
Chiến hạm dưới hệ thống nền văn minh Thần Mục lơ lửng ở chính giữa không trung của không gian nhỏ, xung quanh có rất nhiêu trận pháp mà Vương Bảo Nhạc không biết đang nhấp nháy ánh sáng đày màu sắc, giống như đang bổ sung cho linh khí cho chiến hạm.
Nhìn từ đẳng xa, chiến hạm này của Thánh Đào Môn do hai thân tàu hình chữ nhật dài khoảng mười dặm giao thoa tạo thành, toàn thân màu đỏ thẫm và tươi sáng, mang đến cho người ta một cảm giác nguy hiểm.
Cho dù ở trên đó có nhiêu chỗ bị hư hại, thậm chí gân như một nửa chỉ còn lại cái xác không, nhưng khí thế mạnh mẽ kinh
người kia vẫn tràn đày sự đe dọa một cách mãnh liệt khiến Vương Bảo Nhạc không thể không kinh ngạc.
“Thánh Đào Môn chỉ là một tông môn nhỏ mà chiến hạm ra ngoài cướp bóc của nó lại có uy thế như vậy...”
Trong mắt Vương Bảo Nhạc ánh lên tia sáng kỳ lạ, trong lòng hừng hực, lập tức gia nhập đội sửa chữa của chiến hạm.
Lúc đầu, sự xuất hiện của hắn không thu hút được sự chú ý của quá nhiêu người ở đây. Mọi người đều bận rộn với công việc sửa chữa, mỗi người đều có công việc riêng của mình, cho dù đó là phân chia vật liệu, chế tạo linh kiện của chiến hạm, hoặc lắp ráp, tháo gỡ, kiểm kê hay tạo ra các dòng năng lượng, sửa chữa các pháp khí có thể gây sát thương thì đều đã chiếm phần lớn thời gian của mọi người rồi.
Do đó, công việc đầu tiên của Vương Bảo Nhạc khi đến khu vực cấm là xử lý các bộ phận bị báo hỏng bên ngoài chiến hạm. Hắn phải kiểm tra tất cả các linh kiện
trong khu vực mình phụ trách và lấy ra những bộ phận bị hư hỏng rồi gửi chúng cho đội sửa chữa chịu trách nhiệm tháo dỡ và thu gom các vật liệu hữu ích.
Công việc này không khó, nhưng rất rườm rà, hơn nữa lúc nào cũng bận rộn từ trong ra ngoài như một công nhân khuân vác. Song Vương Bảo Nhạc chẳng những không cảm thấy vất vả, ngược lại còn thích thú. Sau khi xác nhận đã bổ sung được cho sự thiếu kiến thức về hệ thống luyện khí của nền văn minh Thần Mục trong khoảng thời gian trước của bản thân và thu được kinh nghiệm thực tể từ việc kiểm tra, khi gửi tài liệu cho đội sửa chữa, hắn đã kéo gần được mối quan hệ với tất cả mọi người bằng một thái độ nhiệt tình, đồng thời lén lút quan sát và học hỏi.
Cứ như vậy, nửa tháng sau, Vương Bảo Nhạc đã hoàn toàn có thể đảm nhiệm công việc của mình. Thậm chí, có một số linh kiện hắn không cần phải gửi cho đội sửa chữa nữa mà có thể tự sửa chữa. Điêu này
đã giúp hiệu suất công việc của hắn táng vọt, tạo nghệ luyện khí của bản thân cũng đã được cải thiện rất nhiều.
Thậm chí, Vương Bảo Nhạc không lãng phí thời gian tiết kiệm nhờ cải thiện hiệu suất mà lựa chọn giúp các đệ tử tông môn trong đội sửa chữa. Vì mối quan hệ trước đây đã được xử lý cộng thêm công việc bận rộn nên có người đến giúp đỡ đương nhiên sẽ được hoan nghênh. Cho nên, rất nhanh Vương Bảo Nhạc đã đảm nhận hai công việc.
Mà Vương Bảo Nhạc vốn là bậc thầy Pháp Binh, trong quá trình thực hành liên tục này, theo việc dàn nắm vững được phương pháp luyện khí của nền ván minh Thần Mục, tạo nghệ luyện khí của thiết bị tinh luyện cũng tăng lên nhanh chóng thể hiện qua việc sửa chữa pháp khí đã khiển cho hiệu suất theo đó cũng tăng lên không ít. Thậm chí, một số linh kiện pháp khí cần được gửi đến đội sửa chữa cấp cao hơn cũng được Vương Bảo Nhạc sửa chữa thành công ở đây.
Điêu này đã khiến cho các đệ tử của đội sửa chữa ngạc nhiên. Khi từng người nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, tất cả bọn họ đều thể hiện sự tôn trọng, cùng với tu vi Kết Đan đại viên mãn và tư cách đệ tử cũ của Vương Bảo Nhạc, bảy tám người trong đội sửa chữa này bất giác bắt đàu coi Vương Bảo Nhạc là thủ lĩnh.
Mà trong quá trình này, Vương Bảo Nhạc cũng đã hiểu sâu hơn về tổng thể chiến hạm của Thánh Đào Môn.
“Chiến hạm của nền ván minh Thần Mục được chia thành các lệnh cấm. Một cấm là yếu nhất và sáu cấm là mạnh nhất. Thậm chí, trong truyền thuyết còn có chiến hạm cấm thứ bảy và thứ tám. Mà vì một số lý do đặc biệt, cấp độ chiến hạm mà Thánh Đào Môn sở hữu không thấp và nó có thể đạt đến cấm thứ tư...”
“Chiến hạm cấm thứ tư thường được chia thành khoảng ba trám khu vực. Mỗi khu vực có các chức năng khác nhau, kết cấu
chặt chẽ thiếu một thứ cũng không được. Mà trong mỗi khu vực, ít thì có hơn vạn pháp khí trọng điểm, nhiêu thì có hơn mấy chục vạn pháp khí trọng điểm... Một cấu trúc phức tạp đến mức khiến cho chiến hạm này một khi được khởi động, tốc độ sẽ nhanh đến nỗi có thể vượt qua mấy thiên hà đồng thời còn có lực sát thương đáng kinh ngạc!”
Theo sự hiểu rõ, trong lòng Vương Bảo Nhạc ngày càng hừng hực.
“Trừ những cái đó, có một khu vực trung tâm gọi là nguồn cấm. Khu vực này giống như trái tim và bộ não. Đó là nơi quý giá và quan trọng nhất của chiến hạm!”
Nghĩ về điều này, Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu nhìn lên trung tâm chiến hạm ở trên không trung. Nơi đó... chính là khu vực trung tâm, trong Thánh Đào Môn chỉ có bảy người có tư cách để bước vào, còn những người khác không được phép tới gằn.
Trong số bảy người này, ngoại trừ Thái thượng Trưởng lão có tu vi Thông Thần sơ kỳ thì chỉ có sáu trưởng lão Nguyên Anh mà thôi.
“Nếu muốn tiếp xúc hoàn toàn với cấu trúc chiến hạm, cần phải làm việc từ bên ngoài vào bên trong, cho đến khi bước vào khu vực trung tâm này... Hay là tiêu diệt một Nguyên Anh và biến thành diện mạo của hắn ta nhỉ?”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, bắt đầu suy nghĩ v'ê lợi và hại của việc này.
Tuy nhiên, mạch suy nghĩ của hắn không kéo dài được lâu. Rất nhanh, bởi vì hắn đã trổ hết tài năng trong đội sửa chữa, lại vì nhân số của toàn thể tông môn quá ít, cho nên chẳng mấy chốc đã được người ta để ý và thu hút sự chú ý của trưởng lão Nguyên Anh chuyên phụ trách công việc sửa chữa tổng thể linh kiện.
“Long Nam Tử? Trước đây không nhận ra người này có thiên phú không tầm thường, chẳng lẽ là do góp ít thành nhiêu?”
Trưởng lão Nguyên Anh này cũng không nghĩ nhiêu, dù sao về tạo nghệ luyện khí, có không ít người góp ít thành nhiều, lại thêm tu vi của Vương Bảo Nhạc cũng được, cho nên sau khi suy nghĩ, trưởng lão Nguyên Anh lập tức sắp xếp chuyển Vương Bảo Nhạc từ khu vực bên ngoài vào trong chiến hạm và gia nhập đội sửa chữa cấp cao hơn.
Sau khi nhận được lệnh, Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại và đặt linh kiện pháp khí ở trong tay xuống, trong lòng cảm khái.
“Thánh Đào Môn cũng xem như không tệ, cứ như vậy thì ta cũng không nỡ ra tay... Mà thôi, có lẽ sự xuất hiện của ta là tạo hóa do vận khí ngàn nám ngưng kết của Thánh Đào Môn này!”
"filepos0015772653">

Bạn cần đăng nhập để bình luận