Tam Thốn nhân Gian

Chương 742

Chương 742Chương 742
ĐỤC NƯỚC BÉO CÒ
G àn như ngay lúc chiếc chiến hạm mất động lực này lao ra khỏi bầu khí quyển và đập về phía đỉnh núi dưới mặt đất, ở bên trong tầng khí quyển trên không trung, đồng tử của Thái thượng Trưởng lão Công Tôn Hầu đang dựa vào bí pháp dốc sức đuổi theo của Vạn Linh Tông chợt co rút lại.
Bởi vì sự đặc biệt của tầng khí quyển của chủ tinh Thần Mục, cho nên trước đó ông ta chỉ có thể miễn cưỡng định vị phương hướng đại khái của chiến hạm chứ không thể chính xác. Nhưng sau khi chiến hạm thoát ra khỏi bầu khí quyển, sự định vị này lập tức trở nên vô cùng rõ ràng. Thế là cơ thể của Công Tôn H'âu nhoáng cái đã bay thẳng ra khỏi bầu khí quyển không chút do
dự, sau đó thuấn di một cái, biến mất trong nháy mắt.
Khi xuất hiện, cảnh đập vào mát ông ta là chiến hạm của Vạn Linh Tông bọn họ đang lao xuống mặt đất, phát ra những tiếng rít chói tai, truyền đi khắp nơi giống như một cơn lốc.
“Không hay rồi!”
Cảnh tượng này lập tức khiến Công Tôn Hàu biển sắc. Lúc này, ông ta không kịp nghĩ nhiêu, tu vi bộc phát toàn diện rồi lao thẳng đến phía chiến hạm để cứu viện.
Trên thực tế, cho dù Vạn Linh Tông giàu có hơn Thánh Đào Môn, thế nhưng số lượng chiến hạm có thể đi xa đến thiên hà bên ngoài chỉ có ba chiếc mà thôi. Một khi nó bị phá hủy thì sẽ tạo thành thiệt hại rất lớn.
Cho nên tốc độ lúc này của Công Tôn Hầu đã đạt đến mức cực hạn, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ở phía trước chiếc chiến hạm đang rơi xuống đất, giơ hai tay lên,
đặt ở phía trước chiến hạm, cố gắng dùng tu vi của bản thân để hóa giải quán tính rơi xuống của chiến hạm.
Lúc này, tiếng nổ 'âm 'âm đột nhiên vang lên, sắc mặt của Công Tôn Hầu tái nhợt, toàn bộ mạch máu ở cánh tay đều nổi lên, thậm chí ở mặt cũng vậy. Dưới sự bộc phát không ngừng của tu vi, cơ thể ông ta liên tục lùi v'ê phía sau cho đến khi hạ xuống mặt đất, hai chân đập mạnh, mặt đất nổ vang, các vết nứt nhanh chóng lan rộng ra. Sau khi bao phủ trong phạm vi ngàn trượng, mặt đất ở khu vực này lập tức sụp xuống làm phân tán áp lực của Công Tôn Hầu.
Theo một tiếng thét dài, dưới áp lực bị phân tán, trong tu vi cường hãn của cá nhân Công Tôn Hầu, chiếc chiến hạm gần như mất kiểm soát này cuối cùng đã được ông ta khống chế. Sau khi từ từ để nó sang một bên, Công Tôn H'âu thở hồng hộc, lập tức tản thân tức ra để kiểm tra. Vừa kiểm tra xong, ngay cả khi đã có sự chuẩn bị tâm lý thì ông ta vẫn giận run người.
Bên trong chiến hạm là một đống hỗn độn, rõ ràng đã mất đi rất nhiều bộ phận, nhiêu nơi trống rỗng, mà những thứ bị mất đều là những thứ có giá trị nhất... thậm chí ngay cả phế liệu cũng có dấu vết bị cắn. Tất cả những điều này lập tức khiến cho Công Tôn Hàu cảm thấy vô cùng đau lòng.
Nghĩ đến việc mình đã lãnh đạo tông môn tiêu diệt rất nhiêu nền ván minh, tàn sát hàng loạt quần thể, vất vả khổ cực cướp đoạt trong suốt nhiêu năm mới tích lũy được ba chiếc chiến hạm. Thế nhưng giờ đây... chỉ chớp mát đã mất đi nhiêu như vậy, hơi thở của ông ta trở nên khó khán, nhất là... biết được lần này còn mất đi Tinh Hư Thạch có giá trị không hề nhỏ, cảm giác trái tim đau đớn giống như bị xé rách đã khiến cho tu vi của Công Tôn Hầu quay cuồng mất kiểm soát, ông ta ngẩng đầu phát ra một tiếng hét vô cùng phẫn nộ với một vẻ mặt dữ tợn.
“Mặc kệ ngươi là ai, Vạn Linh Tông ta nhất định sẽ tìm ra ngươi, nghiên xương cốt
ngươi thành tro bụi, khiến ngươi thần hình câu diệt!”
Tiếng hét này truyền đi khắp nơi, thậm chí còn vang vọng ở một phạm vi nhất định trong bầu khí quyển, tự nhiên cũng lọt vào tai của Vương Bảo Nhạc lúc này vẫn chưa hoàn toàn đi xa.
“Chỉ cho phép các ngươi cướp đoạt các nền ván minh khác mà không cho phép người khác tới cướp của các ngươi à?”
Vương Bảo Nhạc trừng mắt, thân ảnh của hắn dừng lại, thầm nghĩ có nên quay lại cho đối phương biết rằng ông ta không thể nói chuyện với ba ba của mình như vậy hay không. Thế nhưng Vương Bảo Nhạc cảm thấy nễu làm như vậy thì sự việc sẽ bung bét hơn, gây bất lợi cho các vụ cướp sau đó, thế là hừ vài tiếng rồi không thèm để ý nữa, cơ thể nhoáng cái đi thẳng đến Thánh Đào Môn.
Sau khi trở về Thánh Đào Môn, Vương Bảo Nhạc lặng lẽ bước vào trong không gian
cấm địa, trở lại căn phòng bí mật thuộc về mình. Sau khi ngồi xuống, hắn bắt đầu sáp xếp thu hoạch của lần này. Theo sự sắp xếp, mắt của Vương Bảo Nhạc ngày càng sáng hơn.
“Đúng là ngựa không cỏ ăn đêm chẳng béo. Vụ cướp Tân này đã bắt kịp cuộc đấu giá trước đó của Thánh Đào Môn rồi!”
Trong sự phấn khích, Vương Bảo Nhạc bắt đầu bắt tay vào chế tạo chiến hạm của riêng mình. Vì nguồn lực đầy đủ, cho nên trong những ngày tiếp theo, Vương Bảo Nhạc đã đắm chìm trong việc luyện chế linh kiện của chiến hạm mà không để ý tới chuyện ở thế giới bên ngoài.
Không phải là Vương Bảo Nhạc không quan tâm đến chuyện xảy ra sau vụ cướp bóc của mình, mà là hắn hành động có chừng mực. Hắn cảm thấy mặc dù mình không giỏi cướp bóc, nhưng hắn biết rõ đối với một tông môn, bị cướp và bị cướp giết có ý nghĩa khác nhau. Cái trước chỉ là sự tổn thất về tài sản, mặc dù đau lòng, nhưng
phần nhiêu là mất hết thể diện, trong khi cái sau gần như là tương đương với khai chiến.
Đặc biệt trong mắt người ngoài lại càng là như vậy, mức độ xấu xa toàn khác nhau, giống như sau khi biết nhà hàng xóm sát vách bị kẻ trộm trộm mất đồ vật có giá trị, mọi người theo bản năng sẽ cảnh giác đề phòng. Nhưng nếu như nhà hàng xóm sát vách có người bị giết, vậy thì đó không chỉ là sự cảnh giác nữa.
Trên thực tế, những biến đổi tiếp theo cũng đúng như những gì Vương Bảo Nhạc phán đoán. Việc chiến hạm của Vạn Linh Tông bị cướp khó lòng che giấu được, cộng thêm Vạn Linh Tông có rất nhiêu đối thủ vốn chẳng ưa gì họ, cho nên chẳng mấy chốc việc đã trở thành tin nóng trên chủ tinh Thần Mục và được lan truyền một với tốc độ thần tốc.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả các tông môn lớn nhỏ đều bàn tán về chuyện này. Phẫn lớn các đệ tử Thánh Đào Môn
nơi Vương Bảo Nhạc đang ở trong thời gian này cũng đều nhắc về chuyện đó. Hơn nữa, mặc dù trong ngôn từ có sự cảnh giác, nhưng phần nhiều là cười trên nỗi đau của người khác.
“Đã nghe nói chưa, một chiếc chiến hạm thắng lợi trở về của Vạn Linh Tông bị cướp đấy. Nghe nói không chỉ mất hết tất cả thu hoạch, mà ngay cả chiến hạm đó cũng bị phá hủy nặng luôn!”
“Lâu lắm rồi chưa từng xảy ra chuyện thế này...”
“Không ngờ Vạn Linh Tông vẫn luôn kiêu ngạo cũng có ngày hôm nay, ha ha. Trước đó, ta đã thám dò một chút rồi, nghe nói bọn họ vừa tiêu diệt được một nền văn minh nhỏ, thu được một lượng lớn Tinh Hư Thạch, kết quả lại thành dâng cho kẻ khác!”
Mặc dù Vương Bảo Nhạc đang đắm chìm trong việc sửa chữa chiến hạm, nhưng thỉnh thoảng khi ra ngoài tản bộ để chủ trì
công việc sửa chữa chiến hạm của Thánh Đào Môn, hắn vẫn có thể nghe thấy cuộc thảo luận giữa các đệ tử này, nhưng hắn lại cau mày sau khi nghe thấy nó.
“Vạn Linh Tông cũng là ngũ hoàn tông môn của chúng ta, bọn họ bị cướp, mặc dù chúng ta không thể giúp đỡ, nhưng nếu bàn tán về chuyện này, nhớ kĩ chỉ có thể bàn ở trong tông môn, khi ra ngoài không được án nói lung tung... Đồng thời, chúng ta phải cảnh giác hơn, không được theo gót của Vạn Linh Tông!”
Biểu cảm nghiêm túc và lời nói nghiêm nghị của Vương Bảo Nhạc khiến cho những đệ tử bàn luận về vấn đề này run sợ, nhanh chóng cúi đầu tuân lệnh. Đồng thời, những lời hán nói cũng được Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn tán thành, thậm chí còn triệu tập bảy trưởng lão để nói về chuyện này.
“Thái thượng Trưởng lão, Long mỗ kiến nghị, bất kể làm gì cũng được, vẫn là thật lòng tương trợ. Để tránh Thánh Đào Môn
chúng ta sau này xảy ra những chuyện tương tự, chúng ta cần đi hỏi thám Vạn Linh Tông xem có cần giúp đỡ tìm kiếm hay không.”
Tại hội nghị do Thái thượng Trưởng lão triệu tập, Vương Bảo Nhạc ho khụ một tiếng, nghiêm nghị cất lời, như thể hắn đang thật sự đặt mình vào hoàn cảnh của người khác lo nghĩ cho Thánh Đào Môn.
Đối với lời đ'ê nghị của Vương Bảo Nhạc, Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn chỉ mỉm cười xua tay.
“Chuyện này ấy mà, lão phu đã hỏi đạo hữu Công Tôn của Vạn Linh Tông rồi, nhưng Công Tôn Hầu này nhìn ai cũng thấy nghi ngờ, cho nên đã từ chối ý tốt của lão phu.”
“Cũng khó trách Vạn Linh Tông như vậy, chuyện này thật sự quá mất mặt... Thân là tinh đạo, vốn làm việc cướp đoạt cướp bóc mà lại bị người khác cướp mất.”
Một vị trưởng lão khác ở bên cạnh nghe vậy mỉm cười lên tiếng.
“Chuyện này mười phần là do bên trong Vạn Linh Tông để lộ cơ mật gây ra. Nếu không chiến hạm quay về nhiều như vậy tại sao chỉ có chiến hạm thu hoạch được Tinh Hư Thạch là bị người ta cướp mất?”
Vương Bảo Nhạc cũng gật đ'âu, phân tích theo kiểu cả vú lấp miệng em.
Thực tế, phân tích của hắn là phương hướng suy đoán chủ yếu về chuyện này của các tông môn trên chủ tinh Thẫn Mục. Dù sao việc cướp đoạt chiến hạm trên chủ tinh đã không xuất hiện trong một thời gian dài, hơn nữa còn quá chính xác, như thể đã biết trước chiến hạm nào có giá trị nhất vậy.
Đồng thời, những lời chế giễu về việc tinh đạo bị cướp đã trở thành trò cười trong mấy tông môn đối đầu với Vạn Linh Tông, nhất là dưới Thủy Luyện Tông.
Thế là trong khoảng thời gian tiếp theo, trong toàn bộ chủ tinh Thần Mục, tông môn buồn bực nhất chính là Vạn Linh Tông này. Không chỉ bị mất tài nguyên, chiến hạm bị cướp, đồng thời còn phải chịu những lời bàn tán chế giễu của của các tông môn bên ngoài như Thủy Luyện Tông. Thế nhưng cho dù bọn họ có điêu tra thế nào thì cũng không tìm thấy manh mối. Thậm chí, Công Tôn Hầu trong cơn giận dữ đã mở một cuộc điêu tra nội bộ nghiêm khắc, nhưng vẫn không có đâu mối...
Cứ như vậy, dưới sự bất lực của và nghi ngờ Thủy Luyện Tông, nhưng không có bằng chứng và đang chuẩn bị đi thu thập một cách bí mật Công Tôn Hàu, chuyện này dần có xu hướng bị lãng quên. Cho đến một đêm khuya của một tháng sau, Vương Bảo Nhạc đang ngồi xếp bằng trong cán phòng bí mật ngẩng đàu lên, trong mắt lộ ra ánh sáng, khẽ liếm môi.
“Dùng hết tài liệu rồi...”
"filepos0015895564">

Bạn cần đăng nhập để bình luận