Tam Thốn nhân Gian

Chương 749

Chương 749Chương 749
MA THẦN LÂM THẾ
Nếu như dựa vào khoảng cách với hàng tinh thì hành tinh mà Vương Bảo Nhạc và trưởng lão thứ nám đến đứng thứ ba, kích thước của nó tương đương với Trái Đất. Có thể nhìn ra, đây từng là một ngôi sao tràn đầy sự sống, thậm chí, dường như còn nhìn thấy thảm thực vật màu xanh tô điểm trên bề mặt của nó.
Nhưng... đó chỉ là sự điểm xuyết mà thôi. Trên bề mặt của ngôi sao này có vô số hố sâu. Những cái hố sâu này nhỏ nhất cũng phải vạn trượng, những cái lớn thì có thể so sánh với một thành phố.
Thoạt nhìn giống như do thiên thạch tạo ra, nhưng khi đến gần, khi mọi thứ hiện rõ
trước mắt của Vương Bảo Nhạc và trưởng lão thứ nám thì họ đột nhiên phát hiện ra... trong các hố sâu có vô số máu thịt lẫn lộn.
Đống máu thịt này hình như đều là xác chết, do một số đã biến thành thịt nát nên nhìn giống một vũng bùn màu máu. Nhưng từ những phẫn cơ thể đứt rời nổi lên trên đó, có thể nhìn ra bên trong có sinh vật giống người, có hung thú, thậm chí hình như còn có chủng tộc của những nền ván minh khác trộn lẫn với nhau, tràn ngập trong tất cả các hố sâu. Đôi khi còn có thể nhìn thấy những cái đầu nổi lềnh bềnh với vẻ mặt sợ hãi, rõ ràng khi còn sống bọn họ đã phải trải qua điều gì đó rất kinh khủng.
Nểu chỉ có vậy, với kiến thức rộng rãi của Vương Bảo Nhạc và trưởng lão thứ nám thì sẽ không giật mình cho lắm. Nhưng thực tế... trong những cái hố thịt nát này lại có các mạch máu màu tím khổng lồ.
Những mạch máu này giống như hấp thụ chất dinh dưỡng từ trong hố thịt nát để lan
ra phía ngoài. Chúng kết nối với tất cả các hố sâu trên toàn tinh cầu, như tạo thành một cái lưới màu tím khổng lồ. Trên mấy trám vạn, thậm chí là mấy ngàn vạn tiết điểm trong mạng lưới do mạch máu màu tím này tạo thành còn mọc lên một cái bướu thịt khổng lồ.
Những cái bướu thịt này, có cái thì đang nhúc nhích, có cái thì giống như đang ngủ. Còn có một số lại vỡ ra đúng lúc Vương Bảo Nhạc và trưởng lão thứ năm nhìn tới, một sinh vật nhiêu chân với dáng vẻ dữ tợn bò ra từ bên trong.
Toàn thân những sinh vật này đều đen kịt, có hình dạng giống như con rết, phát ra tiếng rít xì xì sau khi bò ra. Sau đó, chúng lại lao nhanh về phía cái hố sâu gần nhất rồi chui vào bên trong, há to miệng liên tục cắn nuốt, khí tức của chúng cũng bắt đầu mạnh lên.
Các đệ tử Thánh Đào Môn đứng phía sau Vương Bảo Nhạc nhìn cảnh tượng này mà cảm thấy da đầu tê rần, đồng tử của trưởng
lão thứ năm co rút lại, thấp giọng lẩm bẩm bên cạnh Vương Bảo Nhạc.
“Không phải là một nền ván minh bản địa dị chủng... Đây rõ ràng là một nền ván minh dị chủng ngoại lai giáng lâm!”
“Dị chủng giáng lâm?”
Vương Bảo Nhạc nhìn bướu thịt trong mạng lưới màu tím trên bề mặt tinh cầu, nheo mắt lại hỏi.
“Ở một mức độ nào đó, nền văn minh dị chủng giáng lâm này được xem như một hạo kiếp. Một khi xuất hiện sẽ khiến các tinh hệ gần đó cảnh giác. Nếu như có thể tiêu diệt thì dốc hết sức tiêu diệt. Nếu như không thể thì phải lập tức liên thủ với các tinh hệ lân cận để trấn áp chúng. Cách chúng xâm chiếm cũng khác nhau theo từng cấp độ. Nếu như là dị chủng cấp cao, chúng sẽ tự mình ra ngoài để kiếm con mồi. Còn dị chủng cấp thấp sẽ giấu ấu trùng trong thiên thạch hoặc ký sinh trong
cơ thể sinh vật để di chuyển đến các tinh hệ khác.”
“Nói chung, tất cả bọn chúng đều hoạt động theo đàn. Sau khi thiên thạch rơi xuống một nền văn minh nào đó, chúng sẽ ký sinh ở trong đó, hấp thụ chất dinh dưỡng rồi sinh ra, sau đó giết chết tất cả sự sống của nền ván minh đó, biến nó trở thành thức ăn cho sự phát triển của bản thân chúng.”
Khi Vương Bảo Nhạc nghe tới đây thì trong mắt ánh lên tia sáng kỳ lạ. Trưởng lão thứ nám ở bên cạnh hắn thì tập trung vào tinh câu bên dưới, cho nên không nhìn thấy tia sáng trong mát Vương Bảo Nhạc. Đặc biệt, sau khi nhận ra mặc dù những dị chủng giống như con rết vừa được sinh ra kia lớn mạnh rất nhanh, nhưng khí tức nguyên thủy không cao, trên mặt của ông ta không khỏi lộ ra vẻ hưng phấn.
“Nền văn minh của tinh hệ này đã gặp phải thiên thạch giấu ấu trùng dị chủng, cuối cùng dẫn đến sự tàn lụi của toàn bộ
nền văn minh... Nhưng đối với chúng ta thì đây lại là một chuyện tốt!”
“Khí tức nguyên thủy chỉ là mức độ ngưng khí. Theo ghi chép của sách cổ, cực hạn sinh mệnh của dị chủng này ở dưới hành tinh, đồng thời linh trí sinh ra cũng rất thấp. Lần này chúng ta gặp may rồi!”
Trưởng lão thứ nám nói xong bèn bật cười ha hả, khi nhìn về phía Vương Bảo Nhạc thì ông ta lại giơ tay phải chỉ xuống tinh cầu ở phía dưới.
“Dị chủng không có linh trí cao, hơn nữa lấy máu thịt làm thức ăn sẽ không có chút hứng thú nào với tài nguyên như linh thạch và tài liệu luyện chế. Cho nên, đối với chúng ta thì tinh hệ này là một kho báu!”
“Sau khi chúng ta xuống dưới thì hãy tách ra tìm kiếm, đừng can thiệp vào việc án uống của chúng, bởi vì không mâu thuẫn lợi ích của nhau, cho nên chỉ cần chúng ta thận trọng một chút thì chắc là sẽ không
gây ra xung đột. Đồng thời, ta kiến nghị cả hai chúng ta nên mang theo một số ấu trùng. Thứ này mà dùng ở các nền ván minh yếu kém khác thì không khác gì siêu cấp thần binh đâu!”
Trưởng lão thứ nám nói tới đây thì đột nhiên cúi đầu xuống lấy ra một tấm ngọc giản truyền âm đang phát sáng từ trong túi trữ vật, sau khi vê một cái thì mỉm cười.
“Thái thượng Trưởng lão truýên âm rồi, không hổ là Thái thượng Trưởng lão, đủ ác! Long Nam Tử, ta sẽ đi xuống trước, hẹn gặp lại ngươi sau nửa tháng nữa!”
Sau đó, trưởng lão thứ năm cười lớn dẫn đầu một số đệ tử của Thánh Đào Môn lao ra trước, đi thẳng xuống hành tinh ở bên dưới.
Vương Bảo Nhạc đưa mát nhìn thân ảnh của trưởng lão thứ nám rời đi rồi lại nhìn kĩ những cái hố sâu trên hành tinh, mắt hắn dần nheo lại để lộ ra vẻ kỳ lạ. Sau đó hắn lấy ngọc giản truyền âm thuộc về Long
Nam Tử ra, dung nhập thần tức vào trong đó, giọng nói của Thái thượng Trưởng lão Thánh Đào Môn lập tức vang lên trong đầu hắn.
“Tất cả các trưởng lão hãy nghe lệnh, trong khi thu thập tài nguyên, hãy bắt một số ấu trùng dị chủng, nhưng không được bắt quá nhiêu, mỗi người không thể vượt quá một trăm. Ngoài ra, chúng ta sẽ không tuyên chiến với dị chủng, hơn nữa còn phải giữ bí mật chuyện này với bên ngoài. Ta sẽ lưu lại ấn ký để thuận tiện cho việc định vị trong tương lai. Đám dị chủng ăn xong nền văn minh này chắc chắn sẽ rời đi và đến nền văn minh tiếp theo. Sau này đó cũng sẽ là con đường thu hoạch của chúng ta!”
“Không khai chiến với dị chủng?”
Vương Bảo Nhạc cười lạnh một tiếng, tia sáng kỳ lạ trong mắt hắn ngày càng mạnh mẽ hơn. Yểm Mục Quyết của hắn đã tu luyện đến tầng cuối cùng khi giết chóc quá nhiêu trong trận chiến giữa Liên bang và Thương Mang Đạo Cung lúc trước. Có thể
nói... chỉ cần đột phá tầng cuối cùng này, tu vi của hắn sẽ lập tức đột phá từ Nguyên Anh, bước vào Thông Thần.
Chẳng qua lúc trước bởi vì chiến tranh, cho nên hắn mới lựa chọn Yểm Mục Quyết vì muốn đột phá chiến lực, nếu muốn đột phá thì cần phải giết chóc thật nhiêu. Sau khi Liên bang và Thương Mang Đạo Cung ngừng chiến đã khiến hắn không còn nơi nào để giết chóc nữa, sau đó lại theo sư huynh rời đi. Cho đến nay, mặc dù chiến lực của hắn hoàn toàn có thể đánh một trận với Thông Thần hậu kỳ, nhưng tu vi vẫn luôn dừng lại ở Nguyên Anh đại viên mãn.
“Giết chóc ư...”
Trên người Vương Bảo Nhạc dàn tỏa ra hàn khí. Hàn khí này nhanh chóng khuếch tán khiến cho các đệ tử Thánh Đào Môn đi theo phía sau Vương Bảo Nhạc biến sắc. Tất cả đều nhao nhao lùi lại, về phía hắn với vẻ khó hiểu...
Vương Bảo Nhạc không quan tâm đến những người đứng sau lưng, khí tức băng hàn trên người hắn chẳng những không giảm đi mà còn trở nên mạnh mẽ hơn sau khi suy nghĩ trong lòng trở nên kiên định hơn. Sau vài giây thì nó đã trực tiếp bộc phát, trở thành sát cơ mãnh liệt.
Ngay khi sát cơ này xuất hiện, tinh không ở gần đó lập tức chấn động và trở nên méo mó, các đệ tử Thánh Đào Môn ở phía sau hắn lại càng hoảng sợ hơn. Bọn họ như đang đứng giữa sóng to gió lớn, tâm thân chấn động, thân ảnh của Vương Bảo Nhạc trong mắt họ lúc này như đã biến thành một thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ.
Không đợi bọn họ kịp phản ứng thì Vương Bảo Nhạc đã lập tức lao ra ngoài với tốc độ cực nhanh.
Tốc độ của hắn nhanh như một ngôi sao băng đánh vào trong bầu khí quyển mỏng manh của ngôi sao này, đột nhiên xuyên qua và lao thằng xuống hố máu thịt ở dưới
mặt đất. Thậm chí, khi Vương Bảo Nhạc lao ra, chẳng những bộc phát khí tức trên người mà còn vung tay phải lên, Đế Khải lập tức xuất hiện, tạo thành thần binh rồi chém một phát về phía một hố máu thịt sánh ngang với nửa thành trì trên mặt đất.
Trời đất nổ vang, gió mây biến đổi, áp lực đao mang khổng lồ do Vương Bảo Nhạc và thần binh của hắn hóa thành lập tức khiến cho máu thịt ở hố sâu bên dưới dậy sóng, thậm chí còn có vô số con rết dị chủng cả lớn lẫn bé chui ra từ bên trong. Bọn chúng vội vã chạy ra ngoài, một số ở bên trong hố sâu, một số thì leo lên mép hố, ngẩng đău hướng lên bầu trời rồi phát ra từng tiếng rít thảm thiết.
Khi tiếng rít truyền ra, ánh sáng thần binh của Vương Bảo Nhạc cũng đá giáng xuống. Nhìn từ xa, hán giống như thiên đao chém xuống khiến cho mặt đất rung chuyển dữ dội. Chiến lực đến từ chính Vương Bảo Nhạc và thẫn binh, sự tăng cường của hành tinh cùng với Đế Khải đã khiến cho
đao mang của Vương Bảo Nhạc giống như mặt trời thiêu đốt tất cả, hủy diệt tất cả.
Tiếng ầm ầm trong nháy mắt đã truyền đi khắp tinh cầu, dao động điên cuồng khuếch tán ra xung quanh, hố sâu bị phá hủy Chỉ có thân ảnh của Vương Bảo Nhạc đứng trên không trung, mái tóc tung bay, đầu ngẩng lên giống như một Ma Thần, hít một hơi thật sâu.
Phía sau hắn, Minh Yểm Chi Mục hiện ra với sự hưng phấn chưa từng thấy, nó nở một nụ cười dữ tợn và khát máu trong tâm thần của Vương Bảo Nhạc.
Có điêu dưới thuật pháp Bản Nguyên của Vương Bảo Nhạc, người bên ngoài không ai có thể thấy được tất cả những thứ này.
"filepos0016037999">

Bạn cần đăng nhập để bình luận