Tam Thốn nhân Gian

Chương 750

Chương 750Chương 750
Cơ HỘI THÔNG THẦN
ảm giác này...”
Vương Bảo Nhạc đứng trong không trung, mái tóc đen tung bay, mắt hơi nheo lại. Sinh cơ vô tận từ khắp nơi tập trung trong cơ thể hắn tạo thành một lực thủy triều giống như từng cơn sóng lớn, không ngừng thúc đẩy tu vi của hắn bộc phát lên cấp độ cao hơn.
“vẫn chưa đủ!”
Vương Bảo Nạc hít sâu một hơi, hai mắt sáng rực lên. Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào hố sâu ở mặt đất phía dưới, cơ thể nhoáng một cái đã lao vút đển một cái hố sâu dị chủng giáng lâm khác ở phía tít xa.
Tốc độ cực nhanh, Vương Bảo Nhạc đã bộc phát toàn bộ tu vi, trực tiếp xuất hiện phía trên cái hố sâu thứ hai. Hố sâu thứ hai này có kích thước tương tự với cái hố trước đó. Trong đống máu thịt lẫn lộn ở dưới đáy hố và mùi tử khí nồng nặc, những con dị chủng dữ tợn có vẻ ngoài giống như con rết này phát hiện ra nguy cơ, đồng loạt ngẩng đ'âu lên phát ra tiếng rít theo bản năng.
Nhưng tiếng rít này gần như vừa mới truyền ra thì chúng đã nghênh đón một đòn diệt sạch đến từ thần binh của Vương Bảo Nhạc. Trời đất nổ vang, mặt đất lắc lư dữ dội, toàn bộ hố sâu bị bao phủ bởi ánh sáng chói mắt được hình thành từ thần binh và thuật pháp của Vương Bảo Nhạc. Ngay sau đó, Vương Bảo Nhạc chẳng buồn nhìn tới nó nữa mà lại lao vút đi xa, sau khi ánh sáng dần tắt, trong hố sâu... đã không còn bất kỳ tồn tại nào nữa.
Tất cả dị chủng đều chết hết, trở thành một trong những Yểm Mục dày đặc ở sau lưng Vương Bảo Nhạc, cùng hắn phóng tới một
cái hố sâu khác với khí thế cực mạnh.
Cứ như vậy, chỉ trong vòng một tiếng ngắn ngủi, theo tiếng nổ 'âm 'âm không ngừng vang vọng, Vương Bảo Nhạc đã giết đến cực hạn. Bất cứ nơi nào hắn bay qua, tất cả các hố sâu đều sụp đổ, tất cả dị chủng đều bị tiêu diệt, bất kể những dị chủng này có tu vi gì, Kết Đan cũng được, Nguyên Anh cũng thế, chỉ cần Vương Bảo Nhạc ra tay thì không con nào có thể trốn thoát được.
Vương Bảo Nhạc không có thời gian để ý đến các nguồn tài nguyên mà Thánh Đào Môn quan tâm. Thứ hắn mong muốn nhất bây giờ không phải là tài nguyên, mà là... táng tu vi.
Đối với hắn, một tinh hệ như vậy đúng là nơi thích hợp nhất để tu hành Yểm Mục Quyết, hơn nữa còn có thể giết chóc mà không thấy áp lực gì. Do đó, theo sinh cơ điên cuồng tràn vào, tu vi tiếp tục táng lên, mong muốn trở thành Thông Thần trong lòng hắn ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.
“Ta phải tấn chức Thông Thần... ở nơi này!”
Hơi thở của Vương Bảo Nhạc đầy vẻ kỳ vọng, nhưng đột nhiên hắn lại cúi đầu xuống nhìn túi trữ vật. Vương Bảo Nhạc lại lấy một tấm ngọc giản truyền âm ra, giọng nói giận dữ của Thái thượng Trưởng lão Thánh Đào Môn lập tức truyền ra từ trong đó.
“Long Nam Tử, ngươi hãy ngừng hành vi giết chóc kia lại ngay lập tức!”
Nghe thấy câu nói này, trong mắt Vương Bảo Nhạc đã giết đến độ mất hết lý trí lóe lên tia sáng lạnh. Hắn đang định mở lời dường như Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn ở phía đối diện đã nhận ra giọng điệu trước đó có chút không ổn, thế là ồng ta hít một hơi thật sâu rồi nói lại.
“Long Nam Tử trưởng lão, nền ván minh dị chủng giáng lâm rất phù hợp cho sự phát triển sau này của Thánh Đào Môn chúng ta. Lão phu biết trong lòng của ngươi và bọn họ đều cảm thấy khó chịu vì chuyện
làn này. Nhưng nếu như chúng ta đã tìm thấy nơi này, tiếp theo lão phu sẽ mở quýên hạn quay về, chúng ta sẽ cùng quay về!”
“Huống hồ gì, mặc dù lão phu có ích kỷ thật, nhưng tất cả những việc đó cũng là vì tương lai của tông môn!”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại. Mặc dù hắn rất khao khát được tấn chức Thông Thần, nhưng lời Thái thượng Trưởng lão Thánh Đào Môn đã nói cũng khiến lý trí bị ảnh hưởng bởi đợt giết chóc này của hắn khôi phục lại được phần nào. Hắn cũng nhận ra rằng, lúc trước mình đã quá phóng túng, sợ là đã cho ý chí trong Yểm Mục Quyết kia cơ hội.
“SỢ cái gì, hiến tế cái tên chết tiệt này, sau đó hiển tế những kẻ khác, cuối cùng hiến tế toàn bộ tinh hệ, chắc chắn ngươi sẽ tấn chức Thông Thần!”
Gần như ngay khi Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, tiếng hét của ý chí trong Yểm Mục
Quyết lại vang lên trong đàu hắn. Dường như nó đang muốn tiếp tục ảnh hưởng đến suy nghĩ của Vương Bảo Nhạc.
“Ồn ào quá!”
Vương Bảo hừ lạnh một tiếng lòng. Mặc dù ý chí của Yểm Mục Quyết này có thể ảnh hưởng đến hắn, nhưng Vương Bảo Nhạc thật sự không quan tâm. Mặc kệ đối phương gây ảnh hưởng đến việc giết chóc, chỉ cần khống chế trong một phạm vi nhất định thì không có gì đáng ngại cả.
Chỉ là cân nhắc đến việc hắn vẫn phải ở lại nền ván minh Thần Mục trong một khoảng thời gian nữa, thay đổi thân phận thường xuyên kiểu gì cũng sẽ lộ ra sơ hở. Cho nên, Vương Bảo Nhạc suy nghĩ một chút thì đưa ra quyết định. Tiếp đó, hắn giảm dăn việc giết chóc, đồng thời tu vi thể hiện ra cũng tới gàn Nguyên Anh trung kỳ.
Nhờ vậy, bên phía Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng sự cũng bắt đàu
thấy bất mãn với Vương Bảo Nhạc. Cứ như vậy, chẳng mấy chốc, đã đến thời gian ước định của Thánh Đào Môn. Tất cả mọi người lẫn lượt bay ra khỏi tinh cầu đang ở, mang theo rất nhiều tài nguyên bay thằng lên tinh không.
Tuy nhiên, so với các ngôi sao khác, trưởng lão thứ nám ở trên cùng một tinh cầu với Vương Bảo Nhạc sau khi nhìn thấy hắn thì trong mắt ông ta lại lộ ra vẻ sợ hãi, chắc chắn ý chí giết chóc đến từ Vương Bảo Nhạc cùng với dao động tu vi rõ ràng và mạnh mẽ trên người hắn lúc này đã khiến ông ta ý thức được rằng, thực chất bên trong Long Nam Tử thoạt nhìn có vẻ hòa nhã này ẩn giấu sự hung tàn vô tận.
“Kẻ như vậy, ít chọc vào thì hơn!”
Khi mọi người tập trung lại, những trưởng lão khác đang hưng phấn vì thu hoạch riêng của mình cũng phát hiện ra sự thay đổi trong tu vi của Vương Bảo Nhạc mặt mày lạnh tanh bên kia. Nhất là khi cảm nhận được sát khí ngập trời giống như
không thể kiểm soát được đang tỏa ra trên người hắn, tất cả mọi người đều biến sắc.
Đáy mắt của Thái thượng Trưởng lão Thánh Đào Môn lóe sáng, tạm thời dằn bao bất mãn của mình đối với Vương Bảo Nhạc xuống, khoan thai mở miệng.
“Thu hoạch lẫn này đã đủ để chúng ta chuộc lại tông môn sau khi trở về, hơn nữa còn dư ra một ít. Nhưng trở về như thế thì vẫn chưa đủ, cho nên lão phu kiến nghị chúng ta tiếp tục vận chuyển!”
Nếu như đổi lại là lúc trước, mọi người bắt buộc phải chấp nhận do chịu áp lực đến từ Thái thượng Trưởng lão. Nhưng bây giờ, thu hoạch của mỗi người đều không hề nhỏ, cho nên tất cả đều chủ động tán thành đề nghị này. Nên chỉ chốc lát sau, chiến hạm Thánh Đào Môn đã rời khỏi tinh vực dị chủng giáng lâm này, bay nhanh vào sâu trong tinh không.
Nhưng rời đi chưa được bao lâu, Vương Bảo Nhạc đã để lại một cơ thể hư ảo trong
mật thất của riêng mình. Sau đó, cơ thể nhoáng một cái rồi biến mất, hắn đã dùng sức mạnh của thuật pháp Bản Nguyên để rời khỏi chiến hạm Thánh Đào Môn trong tình huống không ai phát hiện ra.
Ngay cả Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn cũng khó lòng phát hiện ra việc này. Không ai biết rằng Vương Bảo Nhạc đã biến thành một màn sương mù màu đen, lao đi vun vút trong tinh không này và trở lại... nền văn minh dị chủng giáng lâm.
Vừa mới quay trở lại, màn sương mù đen do Vương Bảo Nhạc biến thành lập tức ngưng tụ lại. Sau khi hình thành thân thể, trong mắt hắn lộ ra tia sáng kỳ lạ, hắn giơ tay phải lên, vung mạnh một cái, Yểm Mục lập tức 'âm 'âm xuất hiện sau lưng hắn. Những Yểm Mục này đều đang nhắm mắt, nhưng lại dày đặc đến độ vô cùng kinh người. Đế Khải cũng biến ảo ra, thân binh lan ra từ bàn tay phải của hắn, tu vi bộc phát toàn diện.
Lại thêm Tinh Thần Nguyên Anh vận chuyển, khí thế trên người hắn lập tức bộc phát và khuếch tán khiến cho tinh không ở xung quanh bị biển dạng.
“Tiếp theo... tấn chức Thông Thần!”
Vương Bảo Nhạc nhếch miệng cười, lập tức tiến về ngôi sao gần nhất.
Nhìn từ xa, thân ảnh của hắn giống như ma thần giáng lâm, khí thế ngút trời.
Chẳng mấy chốc, tiếng 'âm 'âm vang lên khi Vương Bảo Nhạc bước vào ngôi sao đầu tiên. Những hố sâu dị chủng trên ngôi sao đó lần lượt sụp đổ, tất cả đều bị phá hủy một cách dễ dàng.
Sinh cơ cuồn cuộn bao la không thể diễn tả điên cuông tràn vào cơ thể của Vương Bảo Nhạc, khiến cho số lượng Yểm Mục sau lưng hắn táng lên. Đển cuối cùng, gần như hình thành một vòng xoáy khổng lồ có thể nhìn thấy trên tinh không, vừa bao phủ khắp ngôi sao, vừa kinh động đến tất cả dị chủng trong tinh hệ.
Tiếng rít chói tai vang lên từ ngôi sao thứ ba, mặt đất rung chuyển, một con rết bảy màu chừng trám trượng lao thẳng ra khỏi lòng đất. Khí tức Thông Thần sơ kỳ tràn ngập khắp nơi, người nó giáng kín sương mù màu xám, trong mắt đầy vẻ hung tàn, đột nhiên nhìn vào ngôi sao nơi Vương Bảo Nhạc đang đứng, rít một tiếng rồi biến thành cầu vồng và lao lên không trung.
Không chỉ có nó, ba dị chủng khác cũng lao ra khỏi những ngôi sao của mình. Trong số ba dị chủng này, một con là Thông Thần sơ kỳ, một con là Thông Thần trung kỳ, và một con là Thông Thẫn hậu kỳ. Lúc này, bọn chúng đều đang lao vào tinh không, nhắm thẳng đến nơi Vương Bảo Nhạc đang đứng.
Gần như cùng lúc bọn chúng lao ra, Vương Bảo Nhạc đang đứng giữa không trung của tinh càu, dưới chân của hán, tất cả dị chủng trên cả tinh cầu đều bị tiêu diệt, sau lưng hắn, vô số Yểm Mục gần như sắp sửa bao phủ toàn bộ bầu trời.
“Cuối cùng cũng có một vài con lớn tới!”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, nhếch miệng cười khi nhìn thấy thân ảnh của bốn con dị chủng xuất hiện trên bầu trời, cơ thể không lùi mà tiến tới. Vương Bảo Nhạc trực tiếp bộc phát, đột nhiên phóng tới với vố số Yểm Mục ở sau lưng, cùng với ý muốn giết chóc ngập trời của bản thân.
 
"filepos0016058214">

Bạn cần đăng nhập để bình luận