Tam Thốn nhân Gian
Chương 762
MỘT PHẦN TRUYỀN THỪA!
Ngay khi ý chí của con mắt hằng tinh này bộc phát, thân thể của Vương Bảo Nhạc cũng chấn động mãnh liệt. Do hắn vẫn chưa cắt đứt thẫn niệm, ý chí vẫn còn kết nối nên khát vọng của Yểm Mục Quyết phát ra từ trong cơ thể hắn như hóa thành một bàn tay nhỏ, nó nhanh chóng trảo một cái trong Vạn Yểm Chi Mục như lấy cái gì đó.
Ngay giây phút này đây, trong đầu Vương Bảo Nhạc đột nhiên xuất hiện vô số tin tức, làm cho đâu hắn căng đau như muốn nổ tung.
Nếu như đổi lại là người khác thì e là đã cửu tử nhất sinh, nhưng may mà phân thân của Vương Bảo Nhạc lúc này vô cùng đặc thù, một giây sau hắn đã trực tiếp hóa
thành sương mù lan ra xung quanh rồi mới ngưng tụ lại. Cứ lặp lại như thế hắn mới miễn cưỡng chống lại được cỗ sức mạnh cuồng bạo này.
Sau khi chống chọi lại được và ngưng tụ thân thể Tân nữa, mặc dù thất khiếu của Vương Bảo Nhạc vẫn đang chảy máu liên tục, nhưng trong mắt lại đầy vẻ mừng rỡ không dám tin.
“Đây là...”
Tâm thần của Vương Bảo Nhạc chấn động dữ dội, thân thể run rẩy. Hắn bất ngờ phát hiện trong trí nhớ của mình lại xuất hiện một phần... công pháp phần sau của Yểm Mục Quyết.
Không phải công pháp trình độ Nguyên Anh mà là Thông Thần!
Nói đúng hơn thì thứ xuất hiện trong đầu Vương Bảo Nhạc không phải Yểm Mục Quyết mà là Thăn Mục Quyết.
Mặc dù chỉ là một phần nhỏ chứ không phải toàn bộ, nhưng dựa vào độ quen thuộc và hiểu biết của Vương Bảo Nhạc về Yểm Mục Quyết thì hắn lập tức đoán được đây không phải công pháp giả, mà là phần sau của thân thông mà mình đang vô cùng khao khát.
Mặc dù tu luyện thẳng sẽ không được hợp lắm, nhưng chỉ cần cho hắn một chút thời gian, kết hợp cùng Minh Pháp là Vương Bảo Nhạc hắn có thể diễn biến phần Thần Mục Quyết nhỏ này thành quân đoàn thích hợp cho bản thân mình.
Món quà này tới quá bất ngờ, bản thân Vương Bảo Nhạc cũng phải giật mình, sau đó trong mắt lộ ra vẻ mừng như điên. Hắn không màng trạng thái của mình hiện tại, vội vàng phát thần niệm ra hòng thử lấy thêm tin tức.
Nhưng rõ ràng việc này không hề đơn giản như Vương Bảo Nhạc hằng nghĩ. Mặc dù mỗi lãn thử sau đó hắn đều nhận được tin tức, nhưng chúng đều giống hệt với phần
mà hắn đã nhận được trước đó, không có gì mới cả.
Như thể nếu muốn nhận được nhiều hơn thì thần niệm của hắn phải kết nối nhiêu hơn với ý chí này vậy... Vương Bảo Nhạc cũng có ý này, nhưng lại không làm được.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng thần niệm của mình chỉ kết nối sơ với ý chí của con mắt hằng tinh mà thôi. Muốn kết nối sâu hơn thì lại bị thứ gì đó ngán cản, một khi không đột phá thì khó mà nhận được nhiêu hơn.
Sau khi thử nhiều làn, con mắt hằng tinh cũng d'ân biến mất, ý chí trong đó cũng tản đi khiến hằng tinh trở lại bình thường. Vương Bảo Nhạc không thể không thở dài, sau một thoáng trầm ngâm, hắn cúi đầu nhìn lệnh bài quân đoàn Thánh Đào Môn trong tay. Hai mắt dần sáng lên, sau khi phân tích, Vương Bảo Nhạc đã cho ra một đáp án mà bản thân hắn cũng không dám chắc lắm.
“Liệu có khi nào... Vạn Yểm Chi Mục này thực tế chính là một đạo truýên thừa, nhưng không phải ai cũng có thể lấy được, chỉ những người đã tu luyện công pháp đồng nguyên mới có thể đạt được!”
“Nên những người khác không chiếm được, còn ta thì lại được... Nếu như suy đoán này được thành lập thì dù có đủ tư cách đi nữa cũng chia trình độ để nhận được truyền thừa, đạt tới yêu cầu khác nhau thì sẽ nhận được phân khác... Nếu thật sự là vậy thì có thể giải thích được tại sao ta chỉ nhận được một phần nhỏ, ấy là vì quýên hạn của ta không đủ?”
Vương Bảo Nhạc lại nhìn lệnh bài quân đoàn Thánh Đào Môn trong tay như có điêu suy nghĩ.
“Nói đúng hơn thì khi nãy ta chỉ mới tiếp xúc và kết nối sơ bộ cùng ý chí của con mắt hằng tinh, muốn kết nối sâu hơn thì lại bị ngán cản.”
“Là do quân đoàn của Thánh Đào Môn không đủ tư cách ư?”
Vương Bảo Nhạc ngẫm nghĩ rồi thu hồi lệnh bài. Việc này cần phải tìm cơ hội khác để nghiệm chứng. Rõ ràng hiện tại lại không phải thời cơ thích hợp, điêu quan trọng nhất lúc này chính là phải nổi tiếng mới được.
“Quân đoàn Mặc Long, các ngươi cứ chờ đó cho ta!” Hai mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, sau khi thử cảm thụ khí tức Vạn Yểm Chi Mục quanh người mà chỉ có mình mới phát hiện, thân thể của Vương Bảo Nhạc nhoáng lên một cái, rời khỏi hàng tinh này.
Sau khi dùng thuật pháp Bản Nguyên thay đổi bộ dạng, Vương Bảo Nhạc lại di chuyển khắp ván minh Thần Mục này, vừa tìm kiếm thời cơ, vừa liên lạc với Đức Khôn Tử, lệnh cho ông ta tìm hiểu tung tích của quân đoàn Mặc Long. Cứ như vậy, trong nửa tháng sau, kết hợp cùng tin tức của Đức Khôn Tử và những gì Vương Bảo Nhạc biết được, hắn đã có hiểu biết sơ lược về
hành tung của quân đoàn Mặc Long.
“Sau khi truy nã ta khắp ván minh Thân Mục xong thì lại ra ngoài đi sán?”
Vương Bảo Nhạc ngồi trên một viên thiên thạch, dõi mắt nhìn vũ trụ phía xa, trong mắt lại có tia sáng lạnh lóe qua. Thông qua những tin tức tìm hiểu được trong thời gian này, Vương Bảo Nhạc biết được trước khi quân đoàn Mặc Long cướp bóc của mình đã từng sự cố nặng ở bên ngoài, tổn thất không nhỏ, nên sau khi quay về mới cau có và sa sàm mặt như thế.
“Nhưng đây cũng không phải lý do để các ngươi cướp đoạt của ta!”
Vương Bảo Nhạc hừ lạnh một tiếng. Nơi hắn đang ở lúc này đúng là con đường mà quân đoàn Mặc Long phải đi qua khi quay về, hắn đã phải bỏ công nghe ngóng và tìm hiểu rất nhiêu mới chọn ra được, Vương Bảo Nhạc định bụng sẽ cho quân đoàn Mặc Long biết ai mới là ba ba.
Mang theo suy nghĩ như vậy, Vương Bảo Nhạc bắt đầu kiểm tra túi trữ vật của mình. Sau khi xác định không có sự cố gì thì thân thể của hắn dẫn biển thành sương khói, giống như hòa làm một với thiên thạch, vừa che giấu hành tung và khí tức, vừa im lặng chờ đợi.
Thời gian dần trôi qua, đảo mắt đã hơn nửa tháng, Vương Bảo Nhạc vẫn rất kiên nhẫn. Dù trong nửa tháng này không thấy bóng dáng quân đoàn Mặc Long đâu nhưng hắn vẫn ở im đó chờ đợi.
Mãi cho tới hơn một tháng nữa, khi từng đợt dao động cực nhỏ truyền tới từ phía xa, sương mù trên thiên thạch chợt co rụt lại, dường như ngưng tụ ra thành một đôi mắt sắc bén.
“Đến rồi à...”
Vương Bảo Nhạc thì thào, đồng thời trong tinh không cách nơi này không xa lại có một quân đoàn do hơn trăm chiến hạm khổng lồ đang 'âm 'âm bay tới phía này.
Bất kỳ chiếc chiến hạm nào trong số này cũng vô cùng khổng lô, hơn hẳn chiến hạm của Thánh Đào Môn. Nhất là chúng đều có hình dạng bạch tuộc, mỗi cái đều là chiến hạm sinh vật. Từ xa nhìn lại, ai không biết chuyện sẽ cho rằng đây là đàn thú vũ trụ ấy chứ.
Nhất là trong đó có hơn mười chiếc chiến hạm sinh vật toàn thân đều màu tím, kích thước cũng lớn hơn hẳn những chiếc khác. Đồng thời, uy áp tỏa ra từ chúng cũng hơn hẳn những chiếc còn lại, giống như thống lĩnh giữa đàn thú vậy.
Mặc dù thoạt nhìn thì những chiến hạm sinh vật này đều bị hư tổn từ nặng tới nhẹ khác nhau, có vẻ rất chật vật và thê thảm, giống như đã trải qua một trận chiến vô cùng khốc liệt, nhưng từ khí tức mà xem thì dường như chúng đều mang theo hưng phấn mãnh liệt.
Tốc độ của mỗi chiếc chiến hạm sinh vật đều vô cùng nhanh, nơi nó đi qua, khí tức cực mạnh kia hóa thành khí thế như có thể
cuốn phăng tất cả chướng ngại vật ở xung quanh. Lúc này chúng cũng ngày càng tới gần thiên thạch nơi Vương Bảo Nhạc đang ẩn nấp.
Vương Bảo Nhạc không cục cựa gì, sau khi cẩn thận quan sát, trong mắt hắn ánh lên tia sáng kỳ lạ. Khí tức phát ra từ những chiến hạm màu tím kia đúng là Thông Thần. Nhưng Vương Bảo Nhạc nhìn hồi lâu vẫn không tìm được chiến hạm của quân đoàn trưởng Mặc Long hoặc khí tức Linh Tiên nào.
Điêu này lại khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy khó hiểu hơn.
“Chẳng lẽ bà ta không đi cùng? Hay là đang nấp trong những chiến hạm kia? Nhưng theo lý mà nói thì bà cô già kia không thể đoán được ý đồ của ta mới đúng...” Vương Bảo Nhạc trầm ngâm, lúc này chiến hạm quân đoàn Mặc Long đã tới gần thiên thạch chỗ hắn đang ở. Rõ ràng quân đoàn Mặc Long không hề phát hiện ra có gì dị
thường trên thiên thạch này, lúc này đã có hơn phân nửa lướt qua bên cạnh.
Mắt thấy đối phương sắp sửa qua hết, Vương Bảo Nhạc không kịp nghĩ nhiêu, tên đã lên dây, nhất định phải bắn.
“Không sao hết! Bà ta không ở đây thì càng tốt!” Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì không chần chừ nữa, sương mù đột nhiên quay cuồng, viên thiên thạch chỗ hắn đang ẩn náu đột nhiên tự nổ.
Tiếng đùng đùng nháy mắt đã vang khắp bốn phương, vô số đất đá bán ra giữa quân đoàn Mặc Long. Gần như ngay khi quân đoàn Mặc Long nhanh chóng phản ứng lại thì thân ảnh của Vương Bảo Nhạc cũng biến ảo ra giữa sương mù. Hắn giơ tay phải lên, có hơn trăm chiếc hạm loại tự nổ do con rối điêu khiển thoắt cái đã xuất hiện giữa quân đoàn Mặc Long.
;NỔ!
Vương Bảo Nhạc hét lớn một tiếng, lập tức có hơn trăm chiếc chiến hạm tự nổ điên cuồng xông thẳng tới chỗ đám chiến hạm của quân đoàn Mặc Long ở xung quanh hệt như một đàn chó điên.
Tông nổ thì càng tốt, không tông được thì cứ nổ tung ở cự ly gần. Hơn trám chiếc chiến hạm tấn công bất ngờ rồi tự nổ, uy lực lại còn chồng lên nhau như thế này đúng là nằm ngoài dự đoán của quân đoàn Mặc Long. Thế nên, hành vi tự nổ của chúng giống như đã giáng cho quân đoàn Mặc Long một đòn phủ đầu.
Tiếng 'âm 'âm vang vọng khắp tinh không.
Chưng 762: Tấn công
Hơn trăm chiếc chiến hạm tự nổ thế này giống như có một cơn gió lốc nổi lên ngay giữa quân đoàn Mặc Long. Nó tạo thành lực xung kích cực mạnh 'âm 'âm lan ra xung quanh, chiến hạm Mặc Long gần đó không kịp tránh né nên bị lực xung kích này đánh thẳng vào những vểt hư hại sẵn
có, những chiếc xe hơn cũng bị ảnh hưởng phần nào.
Gần như chỉ trong nháy mắt thì quân đoàn Mặc Long lập tức trở nên hỗn loạn, trong từng chiếc chiến hạm phát ra những tiếng cảnh báo chói tai. Tu sĩ trong quân đoàn cũng biến sắc.
“Có địch tập kích!”
“Có kẻ mai phục ở nơi này!”
“Lo cái gì chứ, chấp hành phương án ba!”
Gần như ngay khi tu sĩ trong quân đoàn Mặc Long hoảng loạn hét lên thì thanh âm lạnh lẽo như băng giá của cường giả Thông Thần trong quân đoàn đã vang vọng trong tâm thẫn của tất cả mọi người thông qua pháp khí.
Có thể trở thành quân đoàn nằm trong top 10 của Tử Kim Tân Đạo Môn đương nhiên quân đoàn Mặc Long cũng phải có điểm mạnh riêng của mình. Mặc dù chiêu mai phục đánh lén của Vương Bảo Nhạc khiến
bọn họ rơi vào thế bị động, nhưng dù có hỗn loạn thì cũng là do quá bất ngờ kèm với dao động cho lực xung kích cực mạnh kia tạo thành, chứ không phải quân đoàn chính thức hỗn loạn. Sau khi tu sĩ Thông Thần kia ra lệnh thì quân đoàn Mặc Long gần như đã ổn định lại ngay lập tức.
Đồng thời, tuy uy lực tự nổ của hơn trám chiến hạm cũng rất lớn, nhưng tổn thất thật sự do nó mang tới cũng không lớn lắm, chẳng qua chỉ làm vết thương sẵn có của bọn họ nặng hơn một chút mà thôi.
Cho dù là như vậy thì quân đoàn Mặc Long cũng có thể điêu chỉnh lại chỉ trong chớp mắt. Bọn họ cũng chuẩn bị tiến hành phản kích, đồng thời trên những chiếc chiến hạm màu tím kia cũng có nhiêu khí thế ầm ăm lan tới, cố gắng trấn áp kẻ địch này.
Thậm chí, ngay cả những chiếc chiến hạm quân đoàn Mặc Long nằm ở vòng ngoài, cách xa trung tâm tự nổ cũng vậy. Đây giống như một bản năng, ngay giây tiếp theo chúng đã phát ra hào quang rực rỡ,
tạo thành sức mạnh trận pháp phong ấn và uy áp cực lớn như muốn phong tỏa nơi này, khiển cho kẻ địch không thể thuận lợi đào tẩu sau khi đánh lén.
Gần như tất cả công tác phản kích đều được hoàn thành chỉ trong nháy mắt, dù nhìn thế nào đi nữa, dù không thể xem như đòn phản kích hoàn mỹ điển hình, nhưng cũng xem như ổn, còn là cực ổn nữa.
Vương Bảo Nhạc nhìn cảnh này mà cũng phải giật mình, biết là mình không thể xem thường quân đoàn của nền văn minh Thân Mục này, nhưng dù sao hắn cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Mặc dù phản ứng của quân đoàn Mặc Long khiến hắn cảm thấy bất ngờ, nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn không hề sợ hãi.
Cho nên, ngay khi quân đoàn Mặc Long tiến hành phản kích thì thân thể của Vương Bảo Nhạc đã nhoáng lên một cái, vừa hóa thành sương khói vừa phất tay thêm Lân nữa. Lần này, hắn lấy ra đến hai
trám chiếc chiến hạm, ngay khi xuất hiện thì chúng lập tức phân tán và tự nổ thêm lẫn nữa, lập tức khiến cho biển lửa và gió lốc lại bùng lên, bao phủ toàn bộ nơi này.
Lực trùng kích cuồng bạo giống như biến thành hai cánh tay vô hình quật mạnh giữa khu vực này khiến cho những chiến hạm vốn đã bị hư hao nặng không chịu nổi nữa, những vết thương cũ bị xé rách lẫn nữa, chúng cũng ầm 'âm nổ tung.
Không phải một mà đến bảy tám chiếc chiến hạm sinh vật liên tục nổ tung. Những chiến hạm sinh vật khác cũng mất khống chế trước lực trùng kích này, cuối cùng cũng không giữ vững trận hình được nữa, hiện trường rơi vào hỗn loạn.
Đồng thời, ngoại trừ vô số tu sĩ bị cuốn ra tinh không thì còn có đủ loại tài nguyên bắn ra xung quanh trong loạt tự nổ này.
Đống tài liệu này có linh thạch, có thực vật, có kim thiết... gần như toàn bộ đều là thứ cần thiết để luyện đan và luyện khí. Hiển
nhiên thu hoạch của quân đoàn Mặc Long 1'ân này quá lớn, khó mà nhét hết vào túi trữ vật nên mới phải đặt trong chiến hạm, nay tất cả đều váng ra khắp nơi.
Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt nhìn đống đồ này, hắn lập tức thả con lừa ra theo bản năng, còn hét lớn.
“Con trai, nhặt hết lại cho ta. Nhớ kĩ là bây giờ không phải lúc án, ngươi mà tham án thì đừng trách ông đây làm thịt ngươi!”
Tất cả những chuyện này kể thì rất dài dòng, nhưng thực tế đều xảy ra trong vài giây ngắn ngủi. Nhưng chiếc chiến hạm màu tím nhanh chóng chạy tới cũng rung chuyển giữa làn sóng tự nổ này. Tất cả tu sĩ Thông Thần trong đó đều bay ra khỏi chiến hạm, quắc mắt nhìn Vương Bảo Nhạc. Đồng thời, sau khi được thả ra, con lừa vốn cảm thấy ấm ức lắm, nhưng khi nhìn đống vật phẩm xung quanh thì hai mắt của nó đã sáng rực lên, còn hét lớn rồi xông lên.
V ■ Enter Fu"Screen
ng nhàn rỗi, sát
(E) Tile Window to Left of Screen
k CB Tile Window to Right of Screen Nhân lúc xung q „ .. . _______ Tắn nhoáng một
n Q Moveto2461W
~
_
Ci □ MovetoiPad
Lỗ những Thông
Thăn kia. Đồng thời, Vương Bảo Nhạc cũng không quên lấy ra thêm một trăm chiến hạm do con rối điều khiển, lệnh cho chúng tiếp tục bay tản ra xung quanh, nhất định không để cho quân đoàn Mặc Long có cơ hội lấy hơi.
“Là Long Nam Tử!”
Lúc trước là do hỗn loạn, lại thêm Lân này Vương Bảo Nhạc tập kích quá bất ngờ và chớp nhoáng nên những Thông Thần này chưa kịp nhận ra. Nay thấy thân ảnh đã làn sương mù và lướt nhanh tới của Vương Bảo Nhạc thì lập tức có người nhận ra thân phận của hắn.
Cho dù bọn họ chưa từng gặp Long Nam Tử, nhưng sự kiện khiến quân đoàn Mặc Long mất mặt như thế, bọn họ thân là thành viên của quân đoàn đương nhiên đều biết tin. Dù sao thì quân đoàn Mặc
Vương Bảo Nhạc cũng không nhàn rỗi, sát khí lóe lên trong đáy mắt. Nhân lúc xung quanh vẫn còn hỗn loạn, hắn nhoáng một cái đã phóng thẳng tới chỗ những Thông Thần kia. Đồng thời, Vương Bảo Nhạc cũng không quên lấy ra thêm một trăm chiến hạm do con rối điêu khiển, lệnh cho chúng tiếp tục bay tản ra xung quanh, nhất định không để cho quân đoàn Mặc Long có cơ hội lấy hơi.
“Là Long Nam Tử!”
Lúc trước là do hỗn loạn, lại thêm Lân này Vương Bảo Nhạc tập kích quá bất ngờ và chớp nhoáng nên những Thông Thẫn này chưa kịp nhận ra. Nay thấy thân ảnh đã làn sương mù và lướt nhanh tới của Vương Bảo Nhạc thì lập tức có người nhận ra thân phận của hắn.
Cho dù bọn họ chưa từng gặp Long Nam Tử, nhưng sự kiện khiến quân đoàn Mặc Long mất mặt như thế, bọn họ thân là thành viên của quân đoàn đương nhiên đều biết tin. Dù sao thì quân đoàn Mặc
Long cũng đã ban lệnh truy nã với Long Nam Tử, toàn bộ thành viên đều muốn băm vằm hắn ra thành trăm mảnh.
Đồng thời, bọn họ cũng đã thu thập toàn bộ tin tức về Long Nam Tử, ai nấy đều muốn giết hắn, nay thấy tất cả những chuyện này đều là do đối phương gây nên, cả đám lập tức bừng bừng lửa giận, nháy mắt đã đồng loạt phóng tới.
Cho dù bọn họ từng nghe nói về chiến lực của Vương Bảo Nhạc, biết rõ người này có thể chạy thoát khỏi tay quân đoàn trưởng ắt hẳn sẽ không hề đơn giản, nhưng nay bọn họ người đông thế mạnh, chưa kể chỉ cân cầm chân đối phương một lúc là chiến hạm quân đoàn của bọn họ có thể điêu chỉnh lại. Đến lúc đó, với sức của một quân đoàn thì tiêu diệt một Thông Thần chỉ là chuyện vặt.
Thế nên cả hai bên đều ra sức tăng tốc, gần như chỉ trong nháy mắt thì cả hai đã va chạm với nhau. Tiếng nổ mạnh lập tức vang vọng khắp nơi, trong này một phần là
do chiến hạm mà Vương Bảo Nhạc đã ném ra vẫn liên tục tự nồ, mặt khác chính là tiếng hét lớn đầy thảm thiết của đám tu sĩ Thông Thần này trước khi thân thể nổ tung.
Sự cường hãn của Vương Bảo Nhạc khiến cho tu sĩ Thông Thần của quân đoàn Mặc Long phải run sợ.
Ngay khi hai bên tiếp xúc, Vương Bảo Nhạc đã dùng thân thể hóa thành sương mù kia chống lại thần thông của bọn họ. Sau khi thân thể của hắn ngưng tụ lại Lân nữa thì Đế Khải đã bao phủ toàn thân. Tay phải thần binh trực tiếp túm lấy đầu của một tu sĩ Thông Thần, bóp mạnh một cái rắc, bóp nát đầu không cho đối phương có bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
“Dám cướp của ta?”
Sau khi giết một người, hàn quang lóe lên trong mắt của Vương Bảo Nhạc. Do lo sợ để lộ công pháp nên vất vả lắm hắn mới khắc chế không cho Yểm Mục Quyết vận
chuyển, gạt bỏ dự định thôn phệ linh hồn qua một bên để xoay người xông tới chỗ một tên tu sĩ Thông Thần khác với tốc độ nhang ngang ngửa với chiến hạm.
“Truy nã ta à?”
Tiếng nổ mạnh vang lên, Thông Thần bị Vương Bảo Nhạc đánh trúng phun máu, thân thể trực tiếp nổ tung. Những tu sĩ Thông Thần khác thấy vậy thì đều hoảng sợ, nhanh chóng lùi lại.
“Muốn chạy à?”
Sau khi liên tục giết hai người, Vương Bảo Nhạc cảm thấy thế này vẫn chưa đủ để mình vang danh. Hắn nhoáng lên một cái toan đuổi theo, nhưng đúng lúc này lại có một tiếng gầm lớn đầy giận dữ truyền tới từ phía xa.
Tiếng gầm này chẳng xa lạ gì với Vương Bảo Nhạc, đúng là vị quân đoàn trưởng Mặc Long kia. Chẳng biết tại sao bà ta lại không đi theo quân đoàn, nhưng nay bà ta cũng đã tới, tốc độ lại cực nhanh, hiển
nhiên là do có bài học từ trước nên bà ta đã dùng thủ đoạn gì đó để giáng xuống chiến trường một cách chớp nhoáng như thế.
Vừa mới xuất hiện thì khí tức Giả Tiên kia đã lan ra khắp bốn phương, trấn áp tinh không. Hàn quang trong mắt, phối hợp cùng với khí thế của bà ta chẳng khác gì lệ quỷ đòi mạng.
“Long Nam Tử!”
Lời vừa ra thì bà ta chợt lóe lên một cái, xông thẳng tới chỗ Vương Bảo Nhạc với tốc độ nhanh hơn cả sấm chớp, để lại một vệt dài màu bạc trên đường đi như có thể xé rách cả hư không. Sau khi tới gần bà ta lại giơ tay phải lên, đánh một chưởng về phía mi tâm của Vương Bảo Nhạc.
“Gọi ba ba của ngươi làm gì?”
Mặc dù Vương Bảo Nhạc cũng giật mình, nhưng vẻ mặt vẫn điềm nhiên như không. Hắn thuận miệng quát lại một câu khiến
quân đoàn trưởng Mặc Long lại càng sôi máu hơn. Chỉ trong nháy mắt bà ta đã tới gần, tung một chưởng ra ngay khi Đế Khải của Vương Bảo Nhạc biến ảo hoàn toàn và chuẩn bị đánh trả.
Tiếng nổ mạnh lại vang lên, dù Vương Bảo Nhạc đã dùng Đế Khải để chống lại, nhưng vẫn không phải đối thủ của bà ta. Chỉ trong chớp mắt mà Đế Khải đã bị hủy hơn phân nửa, nhưng phần Đế Khải bị phá hủy kia cũng không hề biến mất mà bay ngược về phía quân đoàn trưởng Mặc Long.
“Nhốt!”
Vương Bảo Nhạc há miệng phun ra một búng máu bản nguyên, hét lớn một tiếng. Những mảnh vỡ Đế Khải kia bỗng ngưng tụ lại xung quanh quân đoàn trưởng Mặc Long, trực tiếp bao trùm thân thể của bà ta.
Vương Bảo Nhạc bên này cũng phải nhiêu Lân biến ảo thành sương mù và trọng thương để chống cự mới có thể miễn
cưỡng triệt tiêu một kích này. Bên kia, quân đoàn trưởng Mặc Long không thèm đếm xỉa tới mảnh vỡ Đế Khải bên cạnh, bà ta bộc phát tu vi toan thoát ra để tiếp tục tấn công Vương Bảo Nhạc, nhưng đúng lúc này, trong mắt Vương Bảo Nhạc lại có tia sáng lướt qua. Hắn từ bỏ kế hoạch phong ấn bảy Lân trước đó, định phong ấn một lần duy nhất.
Vương Bảo Nhạc vung tay phải lên, bảy ngàn con rối được hắn đặc chế nhàm phong ấn đã xuất hiện toàn bộ, tạo thành bảy tầng vòng vây. Tất cả đột nhiên tản ra, nhào về phía quân đoàn trưởng Mặc Long!
“Phong!”
Một chữ vừa ra khỏi miệng, bảy con rối xung quanh đồng thời phát ra ánh sáng chói mắt. Những ánh sáng này tạo thành một dải sáng dài hẹp, trực tiếp bao quanh thân thể quân đoàn trưởng Mặc Long. Bảy ngàn con rối, bảy ngàn tia sáng nháy mắt đã tạo thành phong ấn.
"filepos0016333256">
Bạn cần đăng nhập để bình luận