Tam Thốn nhân Gian

Chương 773

Chương 773Chương 773
CÁC VỊ TỈ TỈ XIN DỪNG BƯỚC!
Không ngờ con thú cưng thứ tư đang bị vị nữ tu đô con kia dắt đi lại chính là... đồng hương Liên bang của Vương Bảo Nhạc, Trác Nhất Tiên.
Trác Nhất Tiên này nẳm trong nhóm bách tử Liên bang thứ hai tiến vào cổ kiếm đồng xanh, nhưng sau khi hắn ta bước vào đạo cung thì lại mất tích một cách bí ẩn. Thậm chí, lúc đạo cung đại chiến với Liên bang cũng không hề thấy bóng dáng hắn ta đâu. Vương Bảo Nhạc còn cho rằng tên Trác Nhất Tiên này đã về chầu ông bà luôn rồi, mãi cho đến lúc hắn đọc được tài liệu tuyệt mật trước khi rời khỏi Liên bang thì mới biết nhiêu năm gần đây, Liên bang liên tục có người mất tích một cách bí ẩn.
Tên của tên Trác Nhất Tiên cũng bị đưa vào trong phần tài liệu kia, có vẻ như đã mất tích rồi.
Vốn cho rằng sau này sẽ không gặp lại hắn ta nữa, nhưng Vương Bảo Nhạc không ngờ rằng lại có thể... gặp được hắn ta ở văn minh Thân Mục như thế này.
DOC FULL.V N - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Nhất là... Trác Nhất Tiên trông vô cùng thê thảm, cơ thể chẳng những gầy đét lại, mà sự cuồng ngạo ngày trước cũng đã biến mất tăm. Bên cạnh vẻ ngoài chật vật, tinh khí thần của hắn cũng rất sa sút. Tuy rằng ăn mặc cũng khá chỉnh tề, người ngợm cũng rất sạch sẽ, nhưng sợi dây thừng trên cổ hán... khiển hắn dù nhìn thể nào cũng hệt như bị đối xử giống thú cưng vậy.
Thậm chí, lúc bước chung với ba con thú cưng khác, thỉnh thoảng hắn còn kêu lên vài tiếng “U u”... Điêu này làm cho những nữ tu xung quanh bật cười. Ngoài ra, còn có một vài cô tiến lên quan sát, khi thì sờ cái này sờ cái kia, tuy rằng trông khá kỳ quặc, nhưng nểu xem Trác Nhất Tiên như
một con chó cảnh thì những điều trên lại rất hợp lý.
Chẳng qua vẻ ngoài của Trác Nhất Tiên cũng khá giống với vẻ ngoài của tu sĩ trong ván minh Thần Mục, cho nên mặt đãi ngộ cũng có sự khác biệt. Có thể nhìn ra, hắn tạm xem như kẻ câm đầu trong bốn thú cưng. Ngoài ra, nhan sác của hắn vẫn xem như tạm được, xét trên mức độ nào đó thì vẫn khiến cho người khác yêu thích.
Nhìn Trác Nhất Tiên, vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc trở nên quái lạ, trong lòng than thở không thôi. Thế là sau khi sờ cằm, hắn chợt nghĩ dù sao cũng là đồng hương với nhau, thấy đối phương thê thảm như vậy mà bản thân mình lại mặc kệ thì đúng là không đành lòng, nếu như có thể cứu Trác Nhất Tiên ra thì đương nhiên là tốt nhất.
Nhưng nếu cái giá để cứu hắn quá lớn thì Vương Bảo Nhạc sẽ cảm thấy lỗ vốn, cho nên khi thấy đám nữ tu này sắp đi xa, Vương Bảo Nhạc bèn ho khan một tiếng rồi gọi to.
"Các vị tiểu tỉ tỉ xin dừng bước, túi trữ vật của các cô rơi rồi này."
Vương Bảo Nhạc vừa nói xong, những vị nữ tu đang cười nói ở phía trước nhao nhao dừng bước, sau đó nhìn về phía Vương Bảo Nhạc. Tuy rằng các cô chưa từng gặp Vương Bảo Nhạc, nhưng lúc trước lệnh truy nã của Tử Kim Tân Đạo Môn đã truyền khắp ván minh Thần Mục, cho nên họ đương nhiên biết mặt Vương Bảo Nhạc, cũng biết rang hán đã tới quân đoàn Báng Phượng.
Thế nên lúc này họ chỉ cần liếc mắt là lập tức nhận ra thân phận Vương Bảo Nhạc.
Ngay lúc những vị nữ tu này nhìn mình, Vương Bảo Nhạc cũng bước nhanh tới, giơ tay phải lên lấy ra hơn mười túi trữ vật, trong mỗi cái túi trữ vật đều đựng một số tài nguyên và vật liệu, tuy rằng không phải thứ gì quý giá, nhưng dùng làm quà ra mắt cũng đã đủ rồi.
Vương Bảo Nhạc vừa cầm túi trữ vật, vừa nở một nụ cười mà hắn cho là quyến rũ nhất. Khi tới gần, hắn bắt đàu phát những túi trữ vật này cho những nữ tu một cách quen thuộc.
Đối với việc tặng quà, những nữ tu này cũng chỉ chớp mắt nhìn, bắt đầu đánh giá Vương Bảo Nhạc. Tuy ràng tay họ vẫn cầm túi trữ vật, nhưng lại không hề nói là sẽ nhận, cho đến khi Vương Bảo Nhạc đưa cái túi trữ vật cuối cùng cho nhân vật chính ở đây, cũng tức là vị nữ tu đô con đang dắt bốn con thú cưng kia. Vị nữ tu này dùng thần thức quét sơ qua thì lạnh giọng nói:
"Thì ra là Long Nam Tử đạo hữu, chúng ta mới gặp mặt thì ngươi đã tặng quà rồi, bọn ta thật sự không dám nhận."
Trong lúc nói chuyện, vị nữ tu này vươn tay ra trả túi trữ vật lại.
Nghe được lời của vị nữ tu đô con này, Vương Bảo Nhạc chớp mắt, gương mặt của hắn lập tức đỏ lên. Đây không phải do ngại
ngùng, mà hắn muốn khiến cho người khác nghĩ rằng mình đang thẹn thùng, bên cạnh việc liên tục xua tay, hắn cũng ôm quýên cúi đãu với các cô gái.
"Là Long Nam Tử đường đột rồi, thật sự là do vừa rồi các vị tỉ tỉ đi ngang qua, ta ngửi thấy một làn gió thơm bay theo sau, trong thoáng chốc ta như lạc vào tiên cảnh vậy, nên không nhịn được mà muốn đến làm quen... Lúc đển gần, nhìn thấy vẻ đẹp của các tỉ tỉ, không hiểu tại sao trong lòng Long Nam Tử lại trở nên cáng thẳng..."
Vương Bảo Nhạc bày ra bộ dạng chân tay luống cuống, trông có vẻ như đang miễn cưỡng dằn bớt sự cáng thẳng của bản thân. Phối hợp với vẻ ngoài vốn bất phàm của Long Nam Tử, cộng thêm bộ quần áo phẳng phiu và danh tiếng của hắn sau khi đánh một trận với quân đoàn Mặc Long, đương nhiên sẽ không làm cho người khác phản cảm.
Nhất là nét mặt của hắn khiến cho lời nói nghe có vẻ rất chân thành, mà phụ nữ thích nhất chính là những lời khen ngợi chan chứa chân thành như thế, cho nên hảo cảm của họ đối với hắn cũng theo đó mà táng lên.
Nữ tu đô con kia cười cười, thần thức lại quét qua túi trữ vật, lòng thâm nghĩ đúng là phần mà Vương Bảo Nhạc cho cô có giá trị lớn hơn những phần khác, thế là cô bèn cười tươi gật đầu với hắn.
"Các vị tỉ muội, nếu Long Nam Tử đạo hữu đã có lòng tặng quà cho chúng ta thì mọi người cứ giữ lấy đi."
Cô vừa nói xong, những nữ tu xung quanh đều nhao nhao mỉm cười. Sau khi thu túi trữ vật lại, ánh mát của họ lúc này nhìn về phía Vương Bảo Nhạc đã bắt đầu trở nên đầy hứng thú. Mà nghề của Vương Bảo Nhạc chính là giao tiếp với người khác, thế là chỉ trong dăm ba câu, hắn hết khen cô này có một làn da đẹp, lại khen khí chất của cô kia tốt, tiếp theo thì khen phong
cách ăn mặc của cô nọ bất phàm, còn khen tinh dău hoa của cô này rất thơm. Có lúc còn ra vẻ thần côn, nói rằng mình biết xem chỉ tay, thế là chẳng mấy chốc hắn đã cười nói vui vẻ với đám nữ tu này, bọn họ cũng quẳng những con thú cưng kia sang một bên.
Mà bốn con thú cưng đó vào lúc này cũng than thở không thôi, nhất là Trác Nhất Tiên. Nhớ lại khi xưa bản thân hắn ở Liên Bang cũng có phong thái như thế, nhưng ở đây hắn lại trở thành thú cưng, trong lòng càng thêm khổ sở.
Cứ như vậy, sau khi Vương Bảo Nhạc cười nói với những nữ tu này hết một nén nhang, hắn cũng đã hiểu sơ về sở thích của vị nữ tu đô con kia, biết rằng cô ta có đam mê sưu tầm các loại thú cưng. Đồng thời, sau khi phát hiện ham muốn chiếm giữ của cô ta cũng không mạnh lắm, lúc này hắn mới lái chủ đề sang bốn con thú cưng kia, cuối cùng khen ngợi vài câu, tỏ ý muốn mua một con dùng để trông coi động phủ của mình.
Nghe được lời của Vương Bảo Nhạc, nữ tu đô con kia cũng rơi vào trầm ngâm. Nếu như ngay từ đầu đối phương đã tỏ ý muốn mua thú cưng thì cô đương nhiên sẽ không đồng ý. Mà bây giờ, tuy rằng hai bên chỉ vừa mới tiếp xúc với nhau, nhưng dù là dáng vẻ hay cách ăn nói của hắn đều khiến cô cảm thấy dễ chịu. Ngoài ra, cô cũng biết Long Nam Tử này có tiếng tám không nhỏ, nhìn có vẻ chỉ mới là Thông Thần trung kỳ mà thôi, nhưng chỉ một mình hắn đã có thể đánh cho một quân đoàn tan tác, cho dù đấy là do hắn dùng thủ đoạn và đánh lén đi chăng nữa, nhưng đây cũng không phải điều mà tu sĩ tầm thường có thể làm được.
Nữ tu đô con này cũng muốn kết giao với một người như vậy. Đồng thời, tuy cô có sở thích sưu tầm các loại thú cưng khác nhau, nhưng thú cưng của cô thật sự đã quá nhiêu, cho nên bình thường cô cũng sẽ tặng một số con cho người khác. Thế là sau một hồi suy nghĩ, nữ tu đô con này cũng không từ chối, tuy rằng cô cũng hơi tò mò vì sao hắn lại nhìn trúng con thú cưng này,
nhưng cô cũng không hỏi nhiều, chỉ đưa ra một cái giá cũng khá hợp lý.
Thấy mọi việc suôn sẻ như vậy, Vương Bảo Nhạc cũng rất vui vẻ, nhưng hắn lại có một tâm tư khéo léo, đương nhiên sẽ không để lộ một chút sơ hở nào. Thế là hắn lại cười nói với các cô gái một phen, sau khi có được phương thức liên lạc của nhau, hắn bắt đầu giao dịch với nữ tu đô con kia, về mặt giá tiền, Vương Bảo Nhạc trực tiếp đưa một con số gấp vài lần giá đối phương đưa ra vào trong túi trữ vật.
Cứ như vậy, nữ tu cao lớn kia híp mắt lại, biết rằng mục đích chính của Long Nam Tử không phải mua thú cưng của mình, mà là muốn mượn cơ hội lần này để tặng quà kéo gần quan hệ với bản thân.
Thế là cô mỉm cười, gật nhẹ đầu với Vương Bảo Nhạc, lúc này mới cáo từ rời đi.
Cho đến khi nhìn thấy đám nữ tu này đã đi xa, Vương Bảo Nhạc mới cúi đầu nhìn sợi dây thừng trong tay, lại nhìn về phía Trác
Nhất Tiên đang ngồi xổm ở bên cạnh mình ở đầu dây bên kia. Hắn nhịn không được mà ho khan một tiếng, bắt đầu quan sát Trác Nhất Tiên một phen, ánh mắt của hắn khiến cho Trác Nhất Tiên thầm run sợ, lập tức cúi đầu xuống theo bản năng.
Khi hắn thấy Trác Nhất Tiên trở nên sợ sệt dưới ánh mắt của mình, Vương Bảo Nhạc lại than thở trong lòng, sau khi sờ lên đầu “Thú cưng”, hắn bèn quay người dắt hắn ta về động phủ của mình.
Tận mắt thấy quá trình mình bị bán đi, Trác Nhất Tiên vốn cảm thấy căm uất, nhưng ánh mắt quỷ dị của Vương Bảo Nhạc sau đó khiến cho sự căm uất của hắn biến thành sợ hãi. Cũng may sau khi được sờ đầu hắn ta mới bớt lo lắng đi một chút, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy căng thẳng, không dám giãy giụa, để mặc cho đối phương dắt mình đi.
Cứ như vậy, Vương Bảo Nhạc dắt Trác Nhất Tiên về tới chỗ ở của mình. Sau khi buộc dây lên cọc gỗ, lúc này Vương Bảo Nhạc
mới quay đầu lại quan sát Trác Nhất Tiên, lạnh nhạt hỏi:
"Nghe hiểu ngôn ngữ của ván minh Thần Mục bọn ta không?"
Nghe được giọng của Vương Bảo Nhạc, Trác Nhất Tiên càng căng thẳng hơn, nhanh chóng ngồi xổm xuống gật đầu. Tuy hắn chỉ mới tới văn minh Thần Mục không lâu, nhưng thân là tu sĩ, khả năng học tập ngôn ngữ vẫn rất nhanh, nhất là chủ nhân đời trước của hắn vì để tiện dạy dỗ thú cưng nên cũng sẽ dạy hắn ngôn ngữ của ván minh Thần Mục.
"Tốt lắm, kể một chút về lai lịch và quá trình bị bắt của ngươi đi."
Vương Bảo Nhạc khoanh chân ngồi xuống, ánh mắt trở nên âm u, từ tốn hỏi.
"filepos0016560656">

Bạn cần đăng nhập để bình luận