Tam Thốn nhân Gian

Chương 777 CẢM ƠN ĐI, LÃO

Chương 777 CẢM ƠN ĐI, LÃOChương 777 CẢM ƠN ĐI, LÃO
NÔ!
ái quái gì chứ?!”
Vương Bảo Nhạc sửng sốt một phen, nghi hoặc liếc mắt nhìn thanh niên kia. Thân thể cũng lập tức lùi lại để tránh chiếc khán tay của đối phương. Vương Bảo Nhạc sợ có khi chiếc khăn tay đó lại là pháp khí gì đó có uy lực cường đại sẽ bất ngờ tạo thành thương tổn mang tính hủy diệt đối với mình.
Cách xuất hiện của thanh niên này thật sự quá đỗi quỷ dị, đồng thời đốm sáng ẩn chứa năm hành tinh đã biến mất kia đã mang tới nguy cơ quá lớn với Vương Bảo Nhạc, nên lúc này hắn ta vô cùng cáng thẳng và cảnh giác. Theo bản năng đoán rằng tên này không giống với Trác Nhất Tiên. Mặc dù Trác Nhất Tiên cũng được
truýên tống ra từ nơi này, nhưng cảm giác mà tên thanh niên này mang tới cho Vương Bảo Nhạc lại càng quỷ dị hơn nhiêu.
Mặc dù Vương Bảo Nhạc chưa chính thức gặp phải chuyện ném khăn ra để đánh lừa đối phương, sau đó bất ngờ tung tuyệt chiêu trí mạng, nhưng hắn cũng chẳng lạ gì với những chuyện tương tự. Sau khi suy bụng ta ra bụng người, Vương Bảo Nhạc lại càng cảm thấy tên thanh niên này rất nguy hiểm nên lại tiếp tục lui ra sau. Trong tiếng răng rắc giòn giã, Đế Khải nháy mắt đã lan ra toàn thân của Vương Bảo Nhạc, khiến bộ dạng của hắn nháy mắt đã biến đối.
Thân hình cao lớn, vẻ ngoài dữ tợn cùng với áo choàng đỏ rực không gió vẫn tự bay, cộng thêm vô số kinh mạch lơ lửng trên người hệt như vô số con rắn máu ngo ngoe khiến cho Vương Bảo Nhạc lúc này tràn ngập sát khí, hệt như ma thần giáng lâm, hắn cũng trầm giọng lên tiếng.
Ngươi là ai?!
Nhất là do cảnh giác nên ánh mắt của Vương Bảo Nhạc vô cùng sắc bén, mang theo một cỗ uy áp cực mạnh khiến cho thanh niên đối diện hắn không khỏi giật mình, tim đập rộn lên, lòng thầm kêu không ổn. Thanh niên nọ lùi lại vài bước theo bản năng, hình như do quá cáng thẳng nên hắn ta còn nuốt nước bọt cái ực, xua tay nói ngay.
“Phàm nhân ngươi chớ cáng thẳng, bản vương tử sẽ không làm hại ngươi đâu.”
Lúc nói những lời này, rõ ràng giọng điệu của hắn ta đã xìu xuống nhiêu, cảm giác thấp thỏm, lo âu cũng hiện rõ ra.
“Giả vờ cũng khá đấy!”
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng, nghĩ tên này có lai lịch khó lường thì cũng thôi đi, lại còn dám giả làm kẻ yếu như thế. Nếu thật sự chỉ là một tu sĩ Kểt Đan thì sao có thể lên cơn thần kinh giẫm đinh để nói năng với mình như thế được.
Dù sao mình cũng là Thông Thần cơ mà!
Thế nên sau khi đoán sơ, trực giác của Vương Bảo Nhạc nói cho hắn biết rằng tên thanh niên này nhất định không phải Kết Đan.
Chiêu này thì năm ba tuổi mình đã chơi chán rồi, nên Vương Bảo Nhạc chẳng những không lơ là mà còn nghiêm túc cảnh giác hơn nữa, trong giọng nói cũng đẫy sát khí.
“Không chịu nói chứ gì? Cũng được thôi...”
Hàn quang lóe lên trong mát Vương Bảo Nhạc. Hắn giơ tay phải lên bấm niệm pháp quyết, chỉ một cái về phía đối phương. Lập tức có ánh sáng chói mát bỗng chốc bộc phát trên đầu ngón tay của hán, tạo thành một chùm sáng bắn thẳng về phía thanh niên nọ.
Cùng lúc đó, thân thể của Vương Bảo Nhạc cũng nhanh chóng rút lui hòng kéo dài khoảng cách để đề phòng bất trắc. Trong
lúc Vương Bảo Nhạc lùi lại thì tên thanh niên kia cũng kêu thảm một tiếng, thân thể loạng choạng lùi lại toan tránh né, nhưng vẫn muộn một phen. Chùm sáng kia chỉ chớp mắt đã tới gần, trực tiếp đập lên người hắn ta.
Ầm một tiếng, thanh niên nọ hét thảm, thân thể bị đánh bay ngược ra sau hơn mười bước rồi ngã sấp xuống. Gương mặt đau đớn nhăn nhó lại, tức giận quát lớn với Vương Bảo Nhạc.
“Tên phàm nhân chết tiệt kia, ngươi đúng là to gan mà!!”
“Ngươi lại dám động thủ với bản vương tử, ngươi ngươi ngươi... Cái đồ rác rưởi, to gan nhà ngươi. Ngươi không biết bảo ngươi lau giày cho bản vương tử là vinh hạnh cỡ nào ư!!!”
Nhìn tên thanh niên trước mắt lĩnh trọn một kích của mình mà chỉ lùi lại và té ngã, còn thân thể lại không bị sây sát gì như thế, đồng tử của Vương Bảo Nhạc không
khỏi co rụt lại một chút. Nhưng ngay sau đó hắn lại nghe thấy tiếng quát tháo của tên thanh niên kia, da mặt nhịn không được mà co giật vài cái.
Những gì tên thanh niên này nói đúng là thiếu đòn, Vương Bảo Nhạc cảm thấy, tên này hoặc là thật sự có bản lĩnh, hoặc chính là một tên ngu ngốc. Mà dù là cái trước hay cái sau thì Vương Bảo Nhạc đều không nhịn được nữa, thân thể nhoáng lên một cái đã xuất hiện ngay trước mặt của tên thanh niên đang lớn giọng gào thét kia, chân phải giơ lên đạp một cước vào bụng của đối phương.
Bốp một tiếng, tên thanh niên kia lại hét thảm lần nữa, thân thể bay ngược ra ngoài, nện mạnh lên vách tường. Sau khi rơi xuống hắn ta lại lớn tiếng rên rỉ, thậm chí còn đau đến nước chảy cả nước mắt. Nhưng trên người hắn vẫn không có bất kỳ vết thương nào, rõ ràng hắn ta chỉ đau đớn ngoài da thịt mà thôi.
“Ở đế quốc của bản vương tử, Hành Tinh cảnh cũng phải giành nhau xếp hàng xin được lau giày cho ta. Một Thông Thẫn nho nhỏ như ngươi từ chối thì thôi đi, lại còn dám đánh ta!”
Thanh niên rơm rớm nước mắt, bi phẫn tột cùng, điên cuồng hét lớn đày đau đớn với Vương Bảo Nhạc.
Hắn hét lên như vậy lại khiến Vương Bảo Nhạc trợn tròn hai mắt. Đồng thời, dựa theo hai lần ra tay trước đó, Vương Bảo Nhạc cũng đã nhìn ra tu vi của thanh niên này quả thật đúng là Kết Đan, nhưng nhục thân của hắn ta lại vô cùng quỷ dị. Nó có sức miễn dịch rất mạnh với thuật pháp Thông Thần của mình, nhưng hình như phương diện đau đớn cũng mạnh hơn thì phải.
Kiểu tương phản này khiến Vương Bảo Nhạc nheo mắt toan dò xét thêm một lúc để tiện xác định. Lúc này, dường như cơn đau trên người đã tới giới hạn nên tiếng
quát tháo đầy tức giận đã dẫn biển thành gầm lớn.
“Chỉ một Thông Thần nho nhỏ, trong mắt ta thì ngươi chỉ là một lão nô mà thôi. Lão nô kia, ngươi có biết bản vương tử là ai không? Ngươi có biết phụ vương của bản vương tử là ai không?”
Nghe thấy kẻ đường đường là chuẩn Tổng thống Liên bang như mình lại bị gọi là lão nô, Vương Bảo Nhạc cũng tức nổ phổi. Thân thể của hắn nhoáng lên một cái đã tiến lên, làn này còn trực tiếp dùng tới cước pháp đã lâu không dùng, đá thẳng vào giữa háng của thanh niên nọ.
“Hôm nay ba ba sẽ cho ngươi biết phụ vương của ngươi là ai!!”
Vương Bảo Nhạc vừa nói vừa đánh liên hồi. Tiếng kêu thảm của thanh niên này đã cao gấp mấy lân bốn quãng tám, đến độ kinh thiên động địa. Hai tay ôm kín bộ phận đang đau đớn kịch liệt, thân thể cũng nhảy dựng lên.
Nhưng không dừng lại ở đó, trong lúc tên thanh niên này nhảy dựng lên thì Vương Bảo Nhạc lại giơ chân phải lên đạp tới, hơn nữa còn đạp liên tục bảy tám cú.
“Dám bảo ba ba lau giày cho ngươi à?”
“Còn dám kêu gào trước mặt ba ba đây hả?”
“Không biết lớn nhỏ, còn dám chỉ tay nám ngón với ba ba hử?”
“Cái tên nghịch tử này còn dám gọi ba ba đây là lão nô?”
Vương Bảo Nhạc càng nói càng giận, tiếng kêu thảm của tên thanh niên kia đã tới cực hạn, ai nghe thấy cũng phải đau theo, thậm chí còn nhịn không được mà run rẩy
Nhưng tất cả đều là bộ dạng do Vương Bảo Nhạc cố ý thể hiện ra. Thật ra, lúc này, trong lòng hắn vẫn vô cùng cảnh giác, lại còn cẩn thận quan sát phản ứng của đối phương, cuối cùng cũng xác định chắc chắn. Thanh niên đau đớn nhăn nhó, hét
đến mức khàn cả giọng, giơ một ngón tay lên với Vương Bảo Nhạc.
“Lão nô kia, bản vương tử là vương tử duy nhất của Huýên Trân đại đế quốc!! vương tử duy nhất đấy!!! Tương lai ta sẽ kế thừa đại thống của đế quốc, thống lĩnh hơn cả vạn tinh hệ, ngươi dám sỉ nhục ta như thế!! Bản vương tử sẽ giết chết ngươi, diệt cả nền ván minh của ngươi, giết hết cả họ nhà ngươi!”
Vương Bảo Nhạc trừng mắt, nửa tin nửa ngờ với những gì tên thanh niên kia nói. Nhưng hắn cảm thấy nếu đối phương thật sự lợi hại như vậy thì sao có thể là Kết Đan được, có điêu thân thể của tên này quả thật rất quỷ dị.
Nhưng nếu đã đánh rồi... Lại thêm tên thanh niên này mồm thối đến mức khiến người ta chỉ muốn nện vỡ mồm hắn. Điêu khiến người ta hả dạ nhất chính là tên này chịu đòn giỏi nhưng lại không chịu nổi đau, đối với người thích đánh người khác như Vương Bảo Nhạc thì đây đúng là cực
phẩm.
Thế nên Vương Bảo Nhạc lại trợn mắt, giơ tay phải lên tóm lấy ngón tay của đối phương, thuần thục bẻ ngược ra sau, miệng còn hừ lạnh.
“Giết con mợ nhà ngươi, lão tử còn lớn hơn cả hoàng đế của văn minh Thần Mục đây này, bốc phét thì ai mà không biết, mau gọi ba ba đi!”
Thanh niên nọ lập tức tái mặt, thân thể xìu xuống, thiếu chút nữa đã quỳ rạp ra đất. Hắn ta luôn mồm kêu la oai oái, nhưng sự kiêu ngạo kia lại không hề giảm bớt, vẫn cứ vừa rên vừa gào toáng lên.
“Mau buông ta ra, a a a a... Lão nô chết tiệt nhà ngươi, phụ vương của ta nhất định sẽ tìm ta khắp các tinh vực, a a a a a... Chúng ta có gì thì từ từ nói, đau quá, đau quá... Bây giờ ngươi quỳ xuống xin tha vẫn còn chưa muộn, ta nhất định sẽ bỏ qua chuyện lúc trước, vẫn cho ngươi cơ hội lau giày cho ta...”
cảm ơn ta đi, lão nô!
Nghe những lời tên thanh niên kia nói, Vương Bảo Nhạc cũng phải giật mình. Không phải hắn giật mình vì lời nói không biết là thật hay bốc phét của đối phương, mà giật mình vì tới nước này rồi mà đối phương vẫn có thể hống hách một cách thiếu não như thể.
“Xem ra lâu rồi ta không dùng chiêu này nên không sắc bén như xưa nữa...”
Vương Bảo Nhạc như có điều suy nghĩ, chân phải giơ lên một cách xuất quỷ nhập thần, sau đó lại ước lượng trên hạ thân của thanh niên nọ. Vương Bảo Nhạc lại còn cầm chặt tay của tên thanh niên đó khiến hắn ta không thể nào tránh né được, cứ thể hứng hết cước này tới cước khác...
Đến cuối cùng, tên thanh niên này đã hoàn toàn tái mặt, phát hiện mấy tiếng hét thảm lẫn uy hiếp của mình đều vô dụng, mà cơn đau đớn dữ dội đến từ nơi bị đạp cũng bắt đàu xuất hiện dấu hiệu án sâu vào khiển
cho hắn ta hoảng sợ vô cùng, cắn chặt ráng tung đòn sát thủ ra.
“Ba ba đừng đánh nữa, ba ba ta sai rồi, ta biết lỗi thật rồi!”
"filepos0016648200">

Bạn cần đăng nhập để bình luận