Tam Thốn nhân Gian

Chương 786

Chương 786Chương 786
Tư CÁCH XÂY DỰNG QUÂN ĐOÀN
Nghe đến hai chữ "thiện duyên", không biết thế nào mà trong đầu Vương Bảo Nhạc cứ hiện lên bóng dáng con gái của nghị viên trưởng Liên bang, sau đó lại nhịn không được mà liên tưởng tới Láng u Tiên Tử.
"Vương Bảo Nhạc ta không phải loại người như vậy." Vương Bảo Nhạc cảm thấy không thể tin nổi, bình thường mình trong sáng vô cùng, nhất định đã bị ý thức kỳ lạ nào đó vấy bẩn rồi.
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, trong đầu nhanh chóng nghĩ xem nên trả lời chuyện "thiện duyên" với đối phương thế nào. Thật
ra, trước khi Láng Ư Tiên Tử đến, Vương Bảo Nhạc vừa về động phủ đã bắt đầu nghĩ tới chuyện Hình Tiên Chẩn Thiên Tráo của mình.
Hắn biết rõ Hình Tiên Chấn Thiên Tráo của mình thoạt nhìn có vẻ mạnh, nhưng thực tế với Linh Tiên thì tác dụng sẽ bị giảm đi rất nhiêu. Mặc dù vẫn có thể phản chấn, nhưng đồ rằng hiệu quả chưa chắc đạt tới 170%, theo ngoại lực táng cao thì còn có nguy cơ bị phá nát.
Vậy nên... dù nó vẫn có giá trị, nhưng còn lâu mới tới mức kinh thiên động địa. sở dĩ được lão tổ coi trọng như thế, rõ ràng ngoài tác dụng bất ngờ ra thì Hình Tiên Chấn Thiên Tráo này vẫn còn điểm khác khiến cho đối phương xem trọng.
"Phân tích theo hướng này thì tất cả lại trở nên đơn giản. Có lẽ thứ mà lão tổ Chưởng Tiên Hình Thiên Tông coi trọng chính là phương thức chế tác chất chồng trong Hình Tiên Chấn Thiên Tráo của ta!"
Vương Bảo Nhạc nheo mắt, trong lòng bắt đầu cân nhắc giá trị của nó.
Hắn không bận tâm tới chuyện dâng cách chất chồng này lên, bởi vì dùng cách này thì tâng mười bảy đã là cực hạn. Vương Bảo Nhạc hắn lại có mục tiêu cao hơn, phải làm sao để có thể đột phá cực hạn hiện tại trên phương diện chế tác để lên tới tầm cao hơn, đồng thời cũng phải sinh ra uy hiếp lớn với cảnh giới Linh Tiên.
Vậy nên dùng cách cũ để đổi đồ cũng hợp với phán đoán lợi ích của Vương Bảo Nhạc. Sau một hồi suy tư, Vương Bảo Nhạc lại ngẩng đầu nhìn về phía Láng u Tiên Tử vẫn đang kiên nhẫn nhìn mình, trong lòng chợt nảy ra một suy nghĩ, đột nhiên mở miệng.
“Không biết quân trưởng có đề nghị nào hay không?”
Nghe Vương Bảo Nhạc nói vậy, sóng mắt của Láng Ư Tiên Tử lóe lên một cái. Mặt dù giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng
ngữ điệu vẫn rất khoan thai, dịu giọng nói một câu.
“Tư cách thành lập quân đoàn!”
Câu này vừa ra thì tim của Vương Bảo Nhạc lại đập rộn lên, có cảm giác như đã bị đối phương nhìn thấu nội tâm. Bởi vì thành lập quân đoàn cho riêng mình chính là suy nghĩ ban đàu của Vương Bảo Nhạc. Chẳng qua hắn cũng biết, muốn giành được tư cách này ở Chưởng Thiên Hình Tiên Chấn Thiên Tông là chuyện vô cùng khó khăn.
Tuy xét từ mặt lý thuyết thì quân đoàn do Chưởng Thiên Hình Tiên Tông cấp tư cách và tông môn dưới trướng tự thành lập có trình độ ngang nhau, nhưng lại hoàn toàn khác biệt. Ví như lúc khiêu chiến vậy, nếu như quân đoàn của tông môn dưới trướng muốn khiêu chiến thì phải trả một cái giá cực lớn, lại phải xin phép nhiêu lần, trải qua quá trình rườm rà mới có thể khiêu chiến với bên trên.
Nhưng nếu là quân đoàn được Chưởng Thiên Hình Tiên Tông tự cấp tư cách thì đã xem như quân đoàn của thượng tông. Lúc khiêu chiến với các quân đoàn thượng tông khác chỉ cần xin phép một cái là được. Mặc dù vẫn phải trả giá cao, nhưng lại khác nhau rất nhiều.
Nên theo phán đoán của Vương Bảo Nhạc, nếu muốn lấy được tư cách thành lập quân đoàn ở Chưởng Thiên Hình Tiên Tông, chỉ một cách chất chồng Hình Tiên Chấn Thiên Tráo thì có lẽ vẫn hơi miễn cưỡng. Nhưng nếu Láng u Tiên Tử đã mở miệng như thế, lại thêm hai chữ thiện duyên trước đó, với đầu óc của Vương Bảo Nhạc thì đương nhiên cũng nhìn ra... Đối phương có nắm chắc rất lớn mới dám đưa ra đề nghị này.
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, lùi lại hai bước rồi ôm quýên, cúi đầu thật sâu với Láng u Tiên Tử!
“Cảm tạ quân trưởng!”
“Long Nam Tử đạo hữu, ta sẽ cố gắng thúc đẩy việc này. Nhưng ta cũng có yêu câu với ngươi, mong rằng sau khi chuyện này thành công thì ngươi hãy chế tác một trăm cái Hình Tiên Chấn Thiên Tráo cùng đẳng cấp cho quân đoàn Băng Phượng của ta. về phần thù lao... Ta sẽ giúp ngươi xin thêm cơ hội đột phá một tiểu cảnh giới, ngươi thấy sao?”
Lăng Ư Tiên Tử nghiêm túc nhìn về phía Vương Bảo Nhạc. Cô hiểu rõ, người có thể chế tạo được Hình Tiên Chấn Thiên Tráo cỡ này tương lai nhất định sẽ là người mà các quân đoàn đều phải tranh nhau lấy lòng.
Vương Bảo Nhạc rõ ràng lại không phải kẻ nguyện ý sống cảnh án nhờ ở đậu nên chuyện tranh thủ tư cách thành lập quân đoàn cho hắn sẽ khiến mình có thêm một đối thủ cạnh tranh, nhưng đây là chuyện sau này, tất cả còn chưa ngã ngũ. Đồng thời, nếu có đoạn thiện duyên này thì ngày sau lúc cạnh tranh cũng sẽ dễ xử lý hơn.
Nhưng nếu không giúp Vương Bảo Nhạc, một khi bị quân đoàn khác lôi kéo được thì sẽ trở thành uy hiếp cực lớn cho mình trong thời gian ngắn. Thế nên, sau khi nêu yêu cầu của mình thì Láng u Tiên Tử lại nói tiếp.
“Nếu như ta giúp ngươi làm được tất cả, mong Long Nam Tử đạo hữu có thể trở thành khách khanh của quân đoàn Băng Phượng bọn ta. Quân đoàn của ngươi cũng sẽ chính thức kểt minh với quân đoàn Băng Phượng. Xin đạo hữu cứ yên tâm, khách khanh có địa vị đặc thù, cũng sẽ không bị ước thúc vô lý!”
Vương Bảo Nhạc nhìn Lăng u Tiên Tử một cái thật sâu, hắn không lý gì lại từ chối, cuối cùng mới nghiêm túc gật đầu và nói lời cảm tạ thêm Lân nữa. Đến đây thì cuộc trò chuyện của hai người xem như chấm dứt, Lăng u Tiên Tử vốn không quen tiếp xúc nhiêu với người khác nên cũng đứng dậy cáo từ.
Nhìn bóng dáng của Lăng ư Tiên Tử đi xa, nhìn dáng người nóng bỏng kia, trong lòng Vương Bảo Nhạc cũng xuất hiện vô số suy nghĩ. Mặc dù văn minh Thần Mục không được tốt lắm, phẫn lớn tu sĩ đều có thói tư lợi, nhưng đúng là vẫn có vài người chân thành.
Nếu mọi chuyện có thể thuận lợi như lời Lăng Ư Tiên Tử đã nói thì đúng là kết cục hoàn mỹ nhất đối với Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc ôm lòng chờ mong bắt đầu khoanh chân đả tọa trong động phủ, chờ bình minh tới.
Một đêm trôi qua, sáng hôm sau Vương Bảo Nhạc mới mở hai mắt ra, sau khi tính thời gian thì hắn mới sửa sang quẫn áo ra ngoài. Quân đoàn Băng Phượng đã có hai vị nữ tu nhận nhiệm vụ đứng ở trước cửa động phủ của Vương Bảo Nhạc chờ đợi từ trước. Tu vi của hai cô đều là Thông Thân sơ kỳ. Mặc dù Vương Bảo Nhạc chưa từng chính thức gặp qua nhưng vẫn thấy khá quen. Nay nhìn qua, tuy trong mắt của hai
cô gái này đều lóe lên vẻ cổ quái nhưng vẻ mặt vẫn rất cung kính.
Vương Bảo Nhạc mỉm cười, sau khi chào hỏi thì bước lên chiến hạm mà quân đoàn Báng Phượng đã chuẩn bị cho hắn trong sự đồng hành của hai cô gái, rời khỏi vệ tinh của quân đoàn Báng Phượng, bay thẳng tới Chưởng Thiên tinh.
Chiến hạm một đường bay nhanh, sau khi tới Chưởng Thiên tinh cũng không dừng lại mà bay thẳng lên sơn môn của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông. Sau khi tới sơn môn, hai nữ tu xinh đẹp kia mới cúi đầu với Vương Bảo Nhạc.
“Long Nam Tử đạo hữu, hai người bọn ta chỉ có thể đưa tới đây thôi. Xin đạo hữu gặp lão tổ xong thì quay về đây, bọn ta sẽ chờ ở đây.”
Đãi ngộ cỡ này khiến Vương Bảo Nhạc vô cùng hài lòng, sau khi khách khí cảm ơn hai cô thì quay đầu nhìn về phía Chưởng Thiên Hình Tiên Tông. Mặc dù không phải
lần đầu tiên tới đây, nhưng trong lòng hắn vẫn bị tông môn kinh người này làm cho chấn động.
Chốc lát sau, khi Vương Bảo Nhạc đã dằn cơn xúc động trong lòng xuống thì tu sĩ được Chưởng Thiên Hình Tiên Tông an bài tiếp đãi cũng chạy tới. Không phải cô gái được Vương Bảo Nhạc tặng lễ vật đặc biệt trước kia mà là một lão giả mặt đầy nếp nhăn và đồi mồi, hai mắt sụp xuống như thể không mở ra nổi.
Lão giả này nhìn có vẻ già yểu, nhưng sau khi nhìn thấy người nọ thì Vương Bảo Nhạc lại thầm giật mình. Thực tế đây là người thâm sâu khó dò nhất mà Vương Bảo Nhạc từng gặp ở Chưởng Thiên Hình Tiên Tông chỉ sau lão tổ Chưởng Thiên. Đồng thời, khí chất của người này lại thiên về hướng âm nhu, khiến người ta vừa nhìn đã có cảm giác như gặp phải độc xà.
“Linh Tiên đại viên mãn? Hoặc là bán bộ Hành Tinh?”
vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc cũng nghiêm túc hơn hẳn, cung kính ôm quyền cúi đầu với lão giả nọ. Rõ ràng hai nữ tu thuộc quân đoàn Băng Phượng ở bên cạnh cũng vô cùng căng thẳng, đồng loạt bái kiển.
“Tham kiến Hứa tiền bối!”
Lão giả mỉm cười, chẳng qua nụ cười này không hề mang tới cảm giác ôn hòa mà còn có vẻ lạnh lẽo hơn nữa.
“Hóa ra là hai tiểu nha đầu các ngươi, đã lâu không gặp, nay cũng trưởng thành cả rồi nhỉ.”
Lão giả nói đoạn lại quay sang nhìn Vương Bảo Nhạc. Ánh mắt đục ngầu không nhìn ra bất kỳ thần thái nào, nhưng Vương Bảo Nhạc lại thầm giật mình, có cảm giác như từ trong ra ngoài đều bị nhìn thấu.
“Tiểu tử này cũng khá lắm. Đi theo ta, lão tổ đang chờ ngươi ở Chưởng Thiên cung đấy.”
Lão giả thu hồi ánh mắt, sau đó xoay lưng đi về phía xa. Vương Bảo Nhạc không thể xác định thân phận của đối phương. Tuy cũng có suy đoán, nhưng lại không dám chắc, nên trước khi đi hắn lại quay đàu nhìn hai nữ tu đã đưa mình tới đây.
“Tổng quản Chưởng Thiên cung!”
Hai cô gái chớp mắt một cái, một cô trong số đó cũng nhanh chóng truyền âm.
Vương Bảo Nhạc nghe vậy thì không khỏi ôm quýên cảm tạ, lúc này mới đi theo sau lão giả, bay về phía Chưởng Thiên cung của lão tổ.
Hắn không che giấu, là vì biết rõ ở trước mặt cường giả như vậy mà che giấu cũng chẳng có nghĩa lý gì, mà cũng không cần thiết phải giấu, thà cứ thẳng thắn là hơn. Thực tế cũng đúng như vậy, hành động nho nhỏ của Vương Bảo Nhạc khiến cho vị tổng quản Chưởng Thiên cung đi ở phía trước thoáng gật đầu hài lòng.
Cứ như vậy, trong sự dè dặt của Vương Bảo Nhạc và im lặng của vị lão giả họ Hứa nọ, hai người từ từ đi tới khu vực trung tâm của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông. Nơi này càng yên tĩnh hơn, lại có một hồ nước lớn, trên h'ô nước lại có một tòa cung điện màu lam.
Bên ngoài cung điện có hai con rối phát ra khí tức ngang ngửa với Linh Tiên. Khi Vương Bảo Nhạc và lão giả họ Hứa tới thì hai con rối này lập tức cúi đầu đầy cung kính.
“Vào đi, đừng sỢ.”
Đến trước cửa đại điện, lão giả họ Hứa mới nghiêng đầu nhìn về phía Vương Bảo Nhạc. Rõ ràng là đang cười, nhưng vẻ lạnh lẽo kia vẫn khiến hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập hơn.
"filepos0016840207">

Bạn cần đăng nhập để bình luận