Tam Thốn nhân Gian

Chương 787 GẶP LÃO Tỗ

Chương 787 GẶP LÃO TỗChương 787 GẶP LÃO Tỗ
íír ó thể không sợ được chác, bên trong có một lão quái Hành Tinh, trước mặt là một lão chuẩn Hành Tinh, lại còn cười rợn cả gáy với ta thế này...”
Vương Bảo Nhạc thăm nghĩ một câu. Nhưng nghĩ tới chuyện mình chằng những đã gặp qua một vị Hành Tinh, thậm chí còn có hai con hung thú Hành Tinh tự sát chết ngay trước mặt mình...
“Huống hồ gì vị sư huynh đã mất tích của ta có thể giết Hành Tinh như giết một con kiến, ta sợ cái quái gì!” Nghĩ vậy, Vương Bảo Nhạc lập tức thấy vững lòng hẳn. Thể là hắn lại ôm quýên, mỉm cười cảm tạ vị đại tổng quản này, sau khi hít sâu một hơi thì mới cất bước, đi vào trong đại điện.
Đại điện này có rộng hay không, chính Vương Bảo Nhạc cũng không rõ. Bởi vì dù đã bước vào trong đại điện thì tinh thần và tầm mắt của hắn đều bị thân ảnh đang ngồi trên ghế lớn ở trước mặt thu hút, giống như đó là một dòng nước xoáy khổng lồ, có thể nuốt chửng mọi thứ.
Điêu này khiến cho Vương Bảo Nhạc cán bản không thể để ý quan sát bố trí xung quanh, toàn bộ tầm mắt của hắn cũng chỉ có vị thần linh khuất trong bóng râm trên đỉnh những bậc thang khổng lô kia mà thôi.
Lão tổ Chưởng Thiên!
Mặc dù đây không phải Lân đầu tiên Vương Bảo Nhạc gặp đối phương, nhưng gặp riêng thì đúng là 1'ân đàu. Nhất là bầu không khí trong đại điện này rất ngột ngạt khiến cho hô hấp của Vương Bảo Nhạc thoáng khựng lại một chút. Có lẽ vì nghĩ rằng sư huynh của mình lợi hại hơn nên chẳng mấy chốc Vương Bảo Nhạc đã lấy lại bình tĩnh. Sau khi hít sâu một hơi, hắn
bước nhanh tới, cúi đầu thật sâu với lão tổ ở trên cao.
“Bái kiến lão tổ, chúc lão tổ...”
“Được rồi!”
Vương Bảo Nhạc vừa định mở miệng nịnh nọt thì lập tức bị lão tổ Chưởng Thiên trầm giọng cắt đứt, càng không cho Vương Bảo Nhạc bất kỳ cơ hội trả lời nào. Bàn tay cách không trảo một cái, Hình Tiên Chấn Thiên Tráo lơ lửng bên ngoài cơ thể Vương Bảo Nhạc lập tức bị chặn liên hệ với hắn, bị một cỗ sức mạnh bao phủ. Sau khi ngăn cách thì Hình Tiên Chấn Thiên Tráo bay về phía lão tổ Chưởng Thiên.
Cùng bị cuốn theo còn có những cái Hình Tiên Chẩn Thiên Tráo khác được giấu trong người Vương Bảo Nhạc, cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy từng luồng sáng lấp lánh. Tất cả Hình Tiên Chấn Thiên Tráo đều bay ra khỏi người Vương Bảo Nhạc, hội tụ lại trước mặt lão tồ Chưởng Thiên, tạo thành một mặt thuẫn ánh sáng hình
b'âu dục.
Thuẫn này có phần hư ảo, giống như không tồn tại thật sự, lúc thì trong suốt, lúc lại đục ngầu, hết sáng chói rồi lại tối đi.
Cảnh tượng này khiến đồng tử của Vương Bảo Nhạc chợt co rụt lại, nhưng trên mặt không hề để lộ chút nào. Hắn chỉ cung kính cúi đàu đứng đó, im lặng chờ đợi.
Hắn biết rõ chênh lệch giữa mình và Hành Tinh quá lớn, đồng thời dẫu sao cách luyện chế Hình Tiên Chấn Thiên Tráo này cũng thuộc về Hình Tiên Chấn Thiên Tráo. Dù sau này đã được mình thay đổi một chút, nhưng phần cán bản cũng không thay đổi gì nhiêu, cho nên... dù đối phương dùng tu vi cường hãn để cưỡng chế cắt đứt liên lạc, hay là lợi dụng một vài hậu thủ giấu trong pháp bảo để làm được điều này đi nữa thì Vương Bảo Nhạc cũng chẳng lấy làm bất ngờ, chỉ cần nghĩ sơ qua thì thấy tất cả đều hợp tình hợp lý cả.
Thời gian dàn trôi qua, lão tổ Chưởng Thiên nhìn Hình Tiên Chấn Thiên Tráo trước mặt, do khuôn mặt bị khuất nên không nhìn ra vẻ mặt cụ thể. Hồi lâu sau, lão tổ Chưởng Thiên này mới thản nhiên nói.
“Hứa Du, theo ngươi thì sao?”
Nói đoạn, lão tổ Chưởng Thiên vung tay lên, Hình Tiên Chấn Thiên Tráo trước mặt ông ta lập tức bay thẳng về phía khoảng trống bên phải, sau đó bị một bàn tay già nua bất ngờ vươn ra từ hư vô đón lấy. Ngay sau đó, máu thịt bắt đầu lan ra từ bàn tay này, giống như có một cây bút vô hình đang phác họa vậy. Vị Hứa tổng quản với khí chất âm lãnh kia bắt đầu xuất hiện giữa hư vô.
Ông ta xoay người đứng bên cạnh lão tổ Chưởng Thiên, cúi dẫu nhìn Hình Tiên Chấn Thiên Tráo trong tay, hồi lâu sau mới lên tiếng.
“Bề ngoài khá thô, tài liệu bình thường, phẩm chất cũng không xuất sắc gì. Pháp bảo kiểu này, trong tông môn chúng ta có nhiêu người có thể chế tác tốt hơn nhiêu. Nểu như tài liệu cho phép thì phẩm chất còn cao hơn một tầng, gần như chẳng có chút khó khăn nào.”
Nghe vị Hứa tổng quản kia nói vậy, Vương Bảo Nhạc nhịn không được mà ngẩng đâu nhìn thoáng qua. Cùng lúc đó, lão tổ Chưởng Thiên nghe xong, không biết nghĩ thế nào mà ánh mắt lại nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, thong dong hỏi lại.
“Long Nam Tử, ngươi có phản bác gì không?”
Trong lòng Vương Bảo Nhạc có phần bất mãn, thầm nghĩ ta có đắc tội gì với lão họ Hứa kia đâu, tại sao đối phương lại nói Hình Tiên Chấn Thiên Tráo của mình thành ra chẳng đáng một xu thế này.
Nhưng từ kinh nghiệm nhiêu nám ở Liên bang khiến Vương Bảo Nhạc dường như nghe ra vài điều khác từ trong câu nói này. Chẳng qua hắn khó mà xác định được nên sau một thoáng trầm ngâm, Vương Bảo Nhạc lại cười khổ ôm quýên.
“Vãn bối không có gì để phản bác, Hình Tiên Chấn Thiên Tráo này đúng là như vậy.”
Vương Bảo Nhạc nói vậy thì vẻ mặt của vị Hứa tồng quản kia vẫn cứ điềm nhiên như thường, không hề thay đổi, lão tổ Chưởng Thiên thì nheo mắt lại nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, sau đó lại nhìn Hứa tổng quản bên cạnh mình, cuối cùng mới lắc đầu cười hỏi.
“Hứa Du ơi là Hứa Du, ngươi cố ý nói ra khuyết điểm của nó, lại không chịu nhận xét về thủ pháp luyện chế đặc biệt ẩn chứa trong Hình Tiên Chấn Thiên Tráo này, đồng thời cũng đang nhắc nhở bản tọa rằng vẫn có nhiều người đủ khả năng luyện chế nó.
Xem ra nhất định là nha đầu Lăng ư kia lại tìm tới nài nỉ ngươi cái gì rồi.”
Ông ta vừa nói vậy thì tim của Vương Bảo Nhạc lại đập rộn lên, vội quay sang nhìn vị Hứa tổng quản kia. Hứa tổng quản vẫn cúi đ'âu, vẻ mặt như thường, cung kính đáp lại lão tổ Chưởng Thiên.
“Lão tổ anh minh.”
Lão tổ Chưởng Thiên nghe vậy thì lại bật cười, thuận miệng hỏi một câu.
“Nha đầu Lăng u kia lại xin cái gì thế?”
“Cô ta muốn để Long Nam Tử dùng cách chế tạo Hình Tiên Chấn Thiên Tráo này đổi lấy tư cách thành lập quân đoàn. Việc này lão nô đã từ chối, đổi thành giúp Long Nam Tử xin một cơ hội tẩy lễ ở cửu Tiên trì.”
Giọng điệu của Hứa tổng quản vẫn âm u như cũ, không hề thay đổi.
“Tư cách thành lập quân đoàn à...”
Lão tổ Chưởng Thiên nheo mắt lại, sau khi suy nghĩ một lúc thì đứng lên, đi tới trước một bước. Thân ảnh của ông ta bước trên hư vô, một vòng sáng hệt như mặt trời lan ra khắp đại điện, thân ảnh của ông ta cũng biến mất giữa hào quang này, chỉ có giọng nói ung dung kia là vang vọng khắp nơi.
“Chuẩn, lại ban cho Long Nam Tử một cơ hội tẩy lễ Cửu Tiên trì.”
Nghe đến đây, hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập, lớn tiếng nói.
“Đa tạ lão tổ, ơn này, Long Nam Tử tuyệt đối không quên!”
Vương Bảo Nhạc biết rõ những lời nịnh nọt không thể nói quá nhiều, lúc cảm ơn thế này thì càng súc tích càng tốt, ba hoa quá thì khó tránh khỏi việc làm cho người ta cảm thấy giả tạo, nên hắn chỉ nói một câu ngắn như thế mà thôi.
Thực tế cũng đúng là như vậy. Tuy vị lão tổ Chưởng Thiên kia đã rời đi, nhưng thần thức vẫn có thể quét qua nơi này, sau khi nghe câu cảm ơn ngắn gọn nhất từ trước tới nay của Vương Bảo Nhạc thì ông cũng khá bất ngờ, đồng thời ấn tượng về hắn lại càng sâu hơn.
Thậm chí, ngay cả vị Hứa tổng quản kia cũng phải ngẩng đầu nhìn Vương Bảo Nhạc một cái. Khi Hứa tổng quản nhìn Vương Bảo Nhạc thì Vương Bảo Nhạc cũng quay sang cúi đầu thật sâu với ông ta.
“Đa tạ Hứa tiền bối!”
Hứa tổng quản gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa, mà chỉ ra dấu bảo Vương Bảo Nhạc đi theo mình, một đường đi ra khỏi đại điện rồi bay về phía cấm địa sau núi. Vương Bảo Nhạc chưa từng tới đây, nay dõi mắt nhìn qua là có thể thấy từng dãy núi uốn quanh với mây mù lượn lờ. Nhất là cuối cùng, do Chưởng Thiên Hình Tiên Tông nằm ở một không gian khác nên sắc trời ở đây khá kỳ lạ. Rõ ràng một giây trước
vẫn là bầu trời trong veo, nhưng ngay khi vừa tiến vào cấm địa sau núi thì sắc trời lập tức tối sầm xuống, còn có cả ánh tráng nhô lên.
Chỉ là... Ánh tráng này lại có màu đỏ máu khiến cho không gian xung quanh có phần quỷ dị, sương mù cũng dày đặc hơn, che khuất tầm nhìn của Vương Bảo Nhạc. Thậm chí, Vương Bảo Nhạc còn có cảm giác như mất đi phương hướng. Một lúc sau, trước mặt hắn lại xuất hiện một cái hố sâu khổng lồ.
Cái hố này giống như bị người ta cưỡng chế đánh thủng, vách hố có phân lởm chởm. Đồng thời cũng có một đống hang động vờn quanh, tổng cộng có chín cái, lại có mùi máu tanh lan ra từ trong những cái hố này. Mùi tanh này khá kỳ lạ, Vương Bảo Nhạc tới đây, vừa ngửi thấy mùi này thì tu vi trong cơ thể lại rục rịch.
Điêu này khiến đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại, tâm thần chấn động. Đồng thời, vị Hứa tổng quản ở trước mặt Vương
Bảo Nhạc dừng lại giữa không trung ngay trên cái hố sâu nọ, sau đó cúi đàu nhìn bên dưới với nụ cười âm lãnh, vẻ mặt của ông ta lúc này được ánh trăng đỏ máu chiếu rọi, trông có phần cực kì tà khí.
“Tiểu tử, nơi này chính là cửu Tiên trì của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông. Ngươi có một cơ hội đột phá tu vi, tranh thủ nắm chắc đi nhé!”
Nói đoạn, Hứa tổng quản giơ tay phải lên bấm niệm pháp quyết, sau đó giơ lên không chỉ một cái. Bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm chớp nổ đùng đùng. Mặt đất cũng rung chuyển theo, vầng trăng máu trên không trung lúc này lại phát ra ánh đỏ mạnh hơn hẳn lúc trước. Ánh sáng đỏ bao phủ toàn bộ cấm địa khiến cho nó lúc này cứ như đắm mình trong biển máu vậy.
Đồng thời lại có từng tiếng xích xắt kéo lê và từng tiếng rống đau đớn không giống của con người vọng ra từ trong chín hang động trên vách tường của cái hố, từ từ truyền tới nơi này.
"filepos0016860747">

Bạn cần đăng nhập để bình luận