Tam Thốn nhân Gian

Chương 797

Chương 797Chương 797
ĐỊA NGỤC TRẦN GIAN!
Đây là một vùng tinh không hoang, phóng mắt nhìn lại. Ngoại trừ từng tảng thiên thạch vỡ nát ra thì không còn bất kỳ sinh vật nào tồn tại, đến cái bóng cũng không có. Sinh mạng đã không có, càng khỏi phải nói tới ngôi sao.
Nhìn bằng mắt thường thì toàn bộ tinh không đều tối đen, do rất ít nguồn sáng.
“Nền văn minh Thần Mục đúng là một đám châu chấu, ở gần văn minh của bọn họ... Không biết sẽ bị cướp sạch bao nhiêu lẫn.”
Vương Bảo Nhạc nhìn xung quanh, mặc dù đã đoán trước được, nhưng vẫn không khỏi thở dài.
“Chỉ có thể đi xa hơn mà thôi...” Vương Bảo Nhạc trầm ngâm một lúc, khóe mắt nhìn thấy con lừa đang nhìn cấu tạo bên trong bán pháp hạm với ánh mắt sáng rỡ, thậm chí còn liếm môi thèm thuồng, nước dãi chảy thành dòng...
Tiểu Ngũ thì ngồi bên cạnh con lừa, hai mát nhìn ra tinh không bên ngoài pháp hạm như đang thả hồn đến tận đâu đâu, cũng không rõ hắn đang nghĩ gì nữa.
Vương Bảo Nhạc không để ý tới Tiểu Ngũ mà chỉ trừng con lừa một cái, chẳng cần mở miệng nói gì, con lừa lập tức hiểu ý, ấm ức cúi đ'âu liếm hết đống nước dãi dưới sàn...
Thấy con lừa ngoan ngoãn như thế, Vương Bảo Nhạc mới thu hồi ánh mắt cảnh cáo của mình, một tay bấm quyết, tất cả chiến hạm xung quanh hắn lập tức hội tụ lại rồi biến mất dần, bị hắn thu vào trong vòng tay trữ vật. Vương Bảo Nhạc chỉ để lại một chiếc bán pháp hạm mà thôi.
Phương hướng hắn chọn truýên tống khác với hướng mà Thánh Đào Môn đã chọn trước đó. Mặc dù Vương Bảo Nhạc biết rõ về hướng kia, nhưng dù sao cũng từng càn quét một lần, nên bây giờ Vương Bảo Nhạc muốn đi hướng khác thử vận may.
Tuy Vương Bảo Nhạc cũng có tinh đồ của khu vực này, nhưng tác dụng không lớn lắm, chủ yếu là giúp Vương Bảo Nhạc biết rõ về cực hạn thăm dò của ván minh Thần Mục mà thôi. Với tốc độ của bán pháp hạm, sau khi bay được nửa tháng thì đã tới phần mép của tinh đồ, tinh đồ trong tay của Vương Bảo Nhạc cũng mất tác dụng.
“Khu vực tiếp theo là nơi không có trong ghi chép của ván minh Thần Mục. Mặc dù vẫn có khả năng đã bị càn quét rồi, nhưng càng về sau lại càng ít bị hơn.” Vương Bảo Nhạc hưng phấn, lại điêu khiến bán pháp hạm bay tới trước.
Chẳng qua... hình như chuyến đi làn này không may mắn như Vương Bảo Nhạc vẫn tưởng, nên qua hơn nửa tháng mà tinh
không vẫn cứ tối đen, không có bất kỳ ngôi sao nào cả.
Điêu này khiến cho Vương Bảo Nhạc buồn bực không thôi. Giống như cảm giác được tâm trạng của Vương Bảo Nhạc không tốt lắm nên tân suất liếm bán pháp hạm của con lừa cũng giảm mạnh. Nhưng dù là vậy đi nữa, khi Vương Bảo Nhạc thấy con lừa vẫn thèm nhỏ dãi thì lại nhịn không được mà trừng nó.
“Tiểu Ngũ!”
“Ba ba, ta đây!” Tiểu Ngũ ngơ ngác một tháng trời vừa nghe Vương Bảo Nhạc gọi thì giật thót một cái, vội đứng phắt dậy trả lời.
“Giao cho ngươi một nhiệm vụ, nhớ trông chừng con lừa kia, để nó ngoan ngoãn một chút, đừng án vụng cái gì!”
Tiểu Ngũ nghe đển đây thì lại rối rắm, trong thời gian này hắn ta biết rõ con lừa kia rất tham án. Theo hắn thấy, trên đời
này không có gì mà con lừa không án được, thậm chí theo như Thông Thần đoán, nó mà đói thì có khi sẽ tự án chính mình luôn ấy chứ...
Thậm chí có lúc hắn còn cho rằng, nếu như con lừa này có đủ điều kiện thì nó sẽ án tàn mạt cả Huýên Trần đế quốc của mình luôn...
Sau khi nhìn con lừa rồi lại ngó Vương Bảo Nhạc, Tiểu Ngũ mếu máo thấp giọng nói.
“Ba ba, ta không trông chừng nhị gia được đâu, dù sao nó cũng như huynh trưởng của ta, nên...”
“Nó ăn một món thì ta sẽ cắn một miếng thịt của ngươi!” Vương Bảo Nhạc trừng mắt lườm Tiểu Ngũ một cái. Cái nhìn này khiến Tiểu Ngũ run rẩy. Hắn cảm thấy đối phương nói được thì sẽ làm được, nên lập tức nghiêm mặt, lớn giọng đáp.
“Ba ba yên tâm, ta nhất định sẽ ngăn cản tất cả hành vi sai trái của nhị gia!”
Vương Bảo Nhạc hừ một tiếng, lúc này mới thôi không nhìn Tiểu Ngũ đang mếu máo thương lượng cùng con lừa, van nài nó phải khống chế bản thân.
Cứ như vậy, thời gian lại tiếp tục trôi qua, Vương Bảo Nhạc cưỡi pháp hạm châu chấu lướt đi giữa các tinh hệ như một con mãnh thú cô độc.
Tất cả những tinh hệ này đều đã khô cằn, không có bất kỳ dấu hiệu tồn tại của sự sống nào cả, thậm chí ngay cả di tích cũng không có.
Hành trình buồn tẻ và mờ mịt này cuối cùng cũng khiến Vương Bảo Nhạc hoài nghi, hắn nghĩ hay là mình đừng nên lãng phí thời gian như vậy mà quay về để đổi sang đường khác cho rồi.
Trong lúc nghi vấn của Vương Bảo Nhạc lên đến đỉnh điểm thì tinh không trước mặt hắn dàn thay đổi, không còn là đen thui nữa mà dần sáng hơn.
“Độ sáng tối thay đổi rồi!!” phát hiện này khiến Vương Bảo Nhạc lập tức hưng phấn. Có ánh sáng chứng tỏ trong khu vực này có một hằng tinh. Mặc dù không rõ trạng thái hiện tại của hằng tinh này là gì, nhưng theo như những gì Vương Bảo Nhạc biết, hằng tinh thân là hạch tâm của ván minh, phàm là nơi nào có hằng tinh thì xác suất có sinh mạng tồn tại sẽ rất cao.
Phát hiện này khiến Vương Bảo Nhạc hưng phấn điều chỉnh phương hướng, triển khai hết tốc lực của pháp hạm châu chấu để bay về phía có ánh sáng. Quá trình này kéo dài suốt mười ngày, theo ánh sáng ngày càng rõ ràng hơn, cuối cùng Vương Bảo Nhạc cũng thấy được một hằng tinh khổng lồ ở tinh không phía xa!
Hằng tinh này còn lớn hơn cả hằng tinh của ván minh Thần Mục, có điêu không sáng bằng mà thôi, thậm chí còn không có cảm giác sóng nhiệt tản ra ngoài. Thoạt nhìn giống như kết cấu của hằng tinh này đã thay đổi, hệt như đã hóa đá vậy.
Có điều do nguồn sáng bên trong chưa tắt nên ánh sáng vẫn xuyên qua vách đá để chiếu ra ngoài, soi sáng tinh không trong một phạm vi nhất định.
Phát hiện cảnh này từ xa, tim của Vương Bảo Nhạc đập rộn lên. Hắn lập tức điêu khiển pháp hạm dừng lại, giơ tay phải lên lấy ra một chiếc la bàn.
La bàn này là sản vật của văn minh Thần Mục, có thể quét tinh không trong phạm vi nhất định để dựng thành tinh đồ. Những tu sĩ văn minh Thẫn Mục từng tấn công Liên Bang nám xưa cũng từng sử dụng vật phẩm cùng loại để quét hệ mặt trời.
Có điều độ chính xác và phạm vi quét của la bàn trong tay Vương Bảo Nhạc lại hơn hẳn những người đó, đây là thứ mà Chưởng Thiên Hình Tiên Tông cấp cho quân đoàn của họ.
“Đỏ cam vàng lục lam chàm tím, trong đó màu đỏ đại biểu cho đại năng Hằng Tinh cảnh, màu cam đại biểu cho dao động của
Hành Tinh cảnh, vàng thì là Linh Tiên cảnh... Màu vàng nhạt là Thông Thần cảnh...” Vương Bảo Nhạc vừa thì thào vừa khởi động la bàn trong tay, nhìn chàm chằm vào nám ngôi sao hiện ra trên la bàn!
Cái lớn nhất trong đó đúng là hằng tinh mà Vương Bảo Nhạc đã thấy. Hằng tinh này đúng như cảm giác của Vương Bảo Nhạc trước đó, toàn bộ thoạt nhìn đã hóa đá hơn phân nửa. Bốn ngôi sao còn lại trong tinh hệ này thuộc phạm trù hành tinh, nhưng không ngoài dự đoán, tất cả đều đã hóa đá!
Trình độ hóa đá của chúng lại cao hơn hằng tinh, cơ bản đã hoàn toàn hóa đá. Nên thay vì nói là hành tinh, chi bằng gọi chúng là bốn viên thiên thạch khổng lồ lơ lửng giữa vũ trụ thì đúng hơn!
Về phần màu sắc... Ngoại trừ hằng tinh không thể bị quét ra thì bốn hành tinh khác đều là màu đen. Điêu này có nghĩa là chúng đã không còn bất kỳ dao động linh
khí nào. Vương Bảo Nhạc không khỏi nhíu mày.
“CHẳng lẽ lại là một nền văn minh dị chủng giáng lâm khác à?” Vương Bảo Nhạc trầm ngâm một lúc rồi điều khiển bán pháp hạm bay về phía tinh hệ có hằng tinh kia. Đồng thời hắn cũng dần vận chuyển tu vi, lại còn hoàn toàn khởi động sức mạnh của bán pháp hạm để có thể phản kích hoặc tăng tốc bất kỳ lúc nào.
Trong sự điêu khiển cẩn thận của Vương Bảo Nhạc, bán pháp hạm dùng tốc độ không nhanh không chậm tới gần. Mãi cho tới khi đã vào bên trong vùng tinh hệ này thì Vương Bảo Nhạc bỗng biến sắc, bán pháp hạm cũng đột nhiên dừng lại!
Trước đó do khoảng cách quá xa nên không thể thấy rõ, dường như trong này cũng có sức mạnh kỳ lạ nào đó che đậy nên la bàn cũng khó mà quét cụ thể. Nên sau khi tiến vào vùng tinh hệ này, thứ đập vào mắt Vương Bảo Nhạc chính là...
Một địa ngục trần gian!
Vô số thi thể không trọn vẹn lơ lửng khắp tinh không, kèm theo đó là rất nhiêu mảnh vỡ chiến hạm cùng với mảnh pháp bảo, chúng lơ lửng ở đó, cũng che kín cả tinh không trong tầm mắt!
“Đây là nơi nào thế này!!” Vương Bảo Nhạc biến sắc, tâm thần nao nao, dường như có cảm giác nguy cơ cực mạnh tràn ra từ trong tinh hệ quỷ dị này, bao phủ lấy hắn!
"filepos0017060581">

Bạn cần đăng nhập để bình luận