Tam Thốn nhân Gian

Chương 799

Chương 799Chương 799
LÃO TỔ NGƯỜI ĐÁ!
T/* hông thể không chạy...
Bảy tám luồng khí tức Linh Tiên trên mỗi hành tinh đã đủ dọa Vương Bảo Nhạc tè ra quẫn rồi, đã vậy khi từng người đá một thức tỉnh, những luồng uy áp của Thông Thẫn và Nguyên Anh cũng bộc phát theo với số lượng đông như kiến.
Bên cạnh đó còn có các loại người đá nhỏ như Trúc Cơ, Kết Đan với số lượng còn kinh khủng hơn, chúng cũng phất cờ hò reo, gào lên trông rất ghê gớm. Sau đó chúng không ngừng tập trung về nơi khôi lỗi của Vương Bảo Nhạc đang đứng.
Gần như trong nháy mắt... Tất cả khôi lỗi của Vương Bảo Nhạc trên bốn hành tinh
hoàn toàn không kịp bỏ chạy, thậm chí còn chẳng có cơ hội giãy giụa, lập tức bị biển người đá này nhấn chìm, giẫm đạp tan tành, chỉ còn lại xác...
Mọi thứ ở đây đều xảy ra trong nháy mắt, bốn hành tinh này lúc nãy vẫn còn đang yên tĩnh, nhưng mới chớp mắt một cái thì khung cảnh nơi đây đã trở nên điên cuồng, Vương Bảo Nhạc sợ đến mất hồn mất vía, một cảm giác vô cùng nguy hiểm ập đến khiến hắn muốn điêu khiển pháp hạm rời khỏi đây ngay lập tức.
Tiểu Ngũ ở một bên cũng bị hù đến trợn to con mắt, toàn thân run rẩy. Thậm chí con lừa cũng phải hít sâu một hơi, mặc dù nó cho rằng đây đều là đồ án cả, nhưng nếu đồ ăn quá nhiều thì lại rất đáng sợ.
“Nơi này nguy hiểm quá!”
Vương Bảo Nhạc khóc không ra nước mắt, lúc này hắn cũng không rảnh để tiếc rẻ những khôi lỗi kia. Thậm chí cũng không dám nghĩ về Thạch Trúc nữa, mà chỉ dám
điêu khiển bán pháp hạm bay hết tốc lực chuồn khỏi đây.
Ngay lúc pháp hạm của Vương Bảo Nhạc đang chuồn gấp, hơn hai mươi luồng khí tức Linh Tiên hoàn toàn tỏa ra, tạo thành sao băng có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Mỗi hành tinh đều có sao báng bắn ra, bay vào vũ trụ, nhắm thẳng về phía Vương Bảo Nhạc.
Khí thế này mạnh mẽ đến mức, đừng nói là Vương Bảo Nhạc, cho dù là tu sĩ Linh Tiên nhìn thấy cũng phải đổ mồ hôi lạnh, chỉ muốn vắt chân lên cổ mà chạy.
Vương Bảo Nhạc trợn to mắt, lập tức mở truyền tống Vạn Yểm Chi Mục trên người mình để rời khỏi đây, hòng truyền tống về ván minh Thần Mục.
Nhưng trong nháy mắt khi truyền tống Vạn Yểm Chi Mục vừa mới vận chuyển, vùng tinh hệ này đột nhiên chấn động. Một luồng uy áp kỳ lạ buông xuống, bao phủ khắp nơi, tuy rằng truyền tống của vương
Bảo Nhạc không bị ngắt đi, nhưng nó lại kéo dài thời gian truýên tống, khiến cho chuyện vốn có thể hoàn thành trong nháy mắt trở nên vô cùng chậm chạp, sợ ràng phải cần một nén nhang mới truyền tống xong!
“Đây là nơi quái quỷ gì thế này’!”
Vương Bảo Nhạc gào lên như sắp khóc đến nơi, hắn không kịp nghĩ nhiêu, lập tức điêu khiển bán pháp hạm bay như điên. Hắn muốn rời khỏi phạm vi của vùng tinh hệ này, sau đó truyền tống đi.
Cũng may do lúc đầu Vương Bảo Nhạc rất cẩn thận, không đích thân đi sâu vào vùng tinh hệ này. Từ đầu đến cuối hắn đều dừng lại ở khu vực biên giới, nên lúc này khi pháp hạm tăng tốc, dựa vào lực bộc phát của cảnh giới Giả Tiên, tốc độ của pháp hạm lập tức trở nên cực nhanh. Chỉ trong chớp mắt đã tới gần biên giới của tinh hệ, chỉ một chút nữa thôi là có thể rời khỏi...
Tuy rằng trong lòng Vương Bảo Nhạc vẫn chưa thả lỏng, nhưng chỉ cần thoát khỏi vùng tinh hệ này, cho dù có hơn hai mươi người đá Linh Tiên đuổi theo đi nữa, Vương Bảo Nhạc vẫn nắm chắc có thể thoát được. Hình Tiên Tráo và chiến hạm của bản thân cũng đủ để chống cự đến lúc truyền tống xong, nhiều nhất là ăn hành ngập mặt, uổng công chuyển này mà thôi.
“Lần này xui xẻo quá, nhất định do Tiểu Ngũ, trước kia không có hắn thì lúc nào ta cũng gặp may!”
Vương Bảo Nhạc phiên muộn, bèn quay đầu trợn mắt nhìn Tiểu Ngũ với ánh mắt hung tợn, làm Tiểu Ngũ ngáo ngơ không hiểu chuyện gì xảy ra. Bán pháp hạm của Vương Bảo Nhạc bay với tốc độ kinh người, trong nháy mắt khi những Linh Tiên kia hóa thành sao băng bay tới gần, cũng là lúc hắn sắp bay ra vùng tinh hệ này.
Nhưng vào lúc này... Bỗng nhiên, luồng uy áp kỳ lạ trước đó lại buông xuống, Lân này còn mãnh liệt hơn, tinh hệ như đang lung
lay, biên giới của tinh hệ lập tức bị đóng lại như đóng cửa, không thể ra ngoài được!
Giống như bị phong ấn vậy!
Vương Bảo Nhạc chấn động, hoảng sợ quay đầu nhìn lại. Hắn thấy được những thi thể và hài cốt đang trôi nổi khắp nơi kia dường như bị một loại sức mạnh nào đó dẫn dắt, bắt đâu vờn quanh hằng tinh. Tốc độ trôi nổi nhìn thì có vẻ rất chậm, nhưng chỉ sau một hơi thở, tốc độ của bọn chúng lập tức lên đến mức độ không thể tin nổi!
Nếu nhìn từ xa, những thi thể và hài cốt kia như trở thành một dòng sông, chúng xoay quanh hằng tinh như một xoáy nước, mà thứ làm cho Vương Bảo Nhạc rung động nhất lại không phải xoáy nước này, mà chính là... Hằng tinh đã hóa đá hơn phân nửa kia bị vờn quanh một lúc đã bắt đầu rung động theo.
Mà sau khi nó rung động, hơn hai mươi ngôi sao báng do Linh Tiên hóa thành đều dừng lại. Lúc này chúng lại biển thành
người đá, vẻ mặt cung kính, ánh mắt cuồng nhiệt, sau đó quỳ lạy hằng tinh đang rung động kia, tiếng gào thét vang vọng khắp nơi.
Không chỉ có bọn chúng, lúc này toàn bộ người đá trên bốn hành tinh đều ngẩng đầu lên, nhìn hằng tinh đó với ánh mắt vô cùng cuồng nhiệt, chúng cũng nhao nhao quỳ lạy, liên tục gào thét!
Khung cảnh này khiến cho Vương Bảo Nhạc cảm thấy khó thở, tiếng gào thét của bọn người đá như trở thành hành khúc. Bên trong còn có sức mạnh vô cùng khó tả, bài ca đó đi đôi với hiện tượng vờn quanh của những thi thể và hài cốt trên b'âu trời. Đây giống như một loại nghi thức nào đó, mà lúc này Vương Bảo Nhạc lại trở thành người chứng kiến...
“Tiêu rồi tiêu rồi, chúng ta bị xem như tể phẩm rồi!!”
Tiểu Ngũ nhìn thấy cảnh này thì sợ hãi hét toáng lên, con lừa cũng run rẩy, ánh mắt sợ sệt.
“Tế phẩm ư...”
Tuy rằng Vương Bảo Nhạc không muốn thừa nhận, chẳng qua khung cảnh này nhìn kiểu gì cũng rất giống đang tế sống bọn hắn. Nhưng hắn cũng không phải người sẽ ngồi một chỗ chờ chết, lúc này mắt hắn trở nên hung ác, thầm nghĩ cùng lắm thì lão tử tự bạo bán pháp hạm, để xem liệu có thể nổ ra một cái lỗ để chạy hay không.
Trong nháy mắt khi suy nghĩ này xuất hiện, hằng tinh đó lập tức xảy ra biến hóa, sắc mặt của Vương Bảo Nhạc lúc này... Lập tức trở nên tái nhợt.
Chỉ thấy... Lúc vòng xoáy đang vờn quanh và vô số người đá gào thét cuồng nhiệt, hằng tinh này lại... Giãn ra!
Đầu tiên là một cái đàu còn to hơn một hành tinh nhô ra, sau đó là tứ chi, cuối cùng nó đột nhiên trở thành một người đá vô cùng to lớn!!
Mà hằng tinh bên cạnh nó cũng đã nhỏ đi 70%, hiển nhiên... Hằng tinh mà Vương Bảo Nhạc thấy trước đó, thực chất chính là cơ thể của người khổng lồ đá này. Chẳng qua do nó ôm hàng tinh vào lòng, toàn thân co lại thành hình cầu, nên hằng tinh kia mới... vô cùng to lớn như thế.
Lúc này, khi cơ thể của người khổng Lô đá giãn ra, hằng tinh đó mới thật sự xuất hiện!
Ngay lúc tên khổng lồ đá này giãn người ra, hai mắt nó cũng dằn mở to. Đôi mắt của nó như hai mặt trời đột nhiên tỏa ra ánh sáng vô cùng chói mắt, khiến cho cả tinh hệ lúc này bỗng nhiên sáng rực!
Một luồng khí tức vượt xa cảnh giới Hành Tinh tỏa ra từ người nó, luồng khí tức đó quét ngang cả ván minh như bão táp.
Những nơi nó quét qua, uy áp mạnh mẽ giống như thay thế vùng tinh hệ này, thay thể mọi thứ ở đây!
Tay phải to như một hành tinh của nó nâng lên, lúc này trông cũng có vẻ vô cùng chậm chạp, nhưng tốc độ của nó thật ra lại vô cùng kinh người. Cơn bão vũ trụ nổi lên, bàn tay đó chộp về phía Vương Bảo Nhạc như đang bóp một con muỗi vậy!
Có lẽ dùng hai chữ “Bóp muỗi” để hình dung cũng không ổn lắm, bởi vì nểu so với bàn tay này, Vương Bảo Nhạc còn không bằng cả một con muỗi!
Trong tiếng nổ vang và gió lốc. Bàn tay này che cả bầu trời, bao phủ mọi thứ, nghiên ép Vương Bảo Nhạc bằng một loại khí tức chểt chóc. Một loại khí thể khiến cho Vương Bảo Nhạc không thể né tránh, không thể ngán cản!
Trong chớp mắt khi người khổng lồ đá này ra tay, tất cả người đá trên bốn hành tinh và những người đá Linh Tiên trên trời sao
kia đều vô cùng hào hứng. Tiếng gào thét cũng sục sôi mãnh liệt, cùng nhau quỳ lạy, cứ như đang quỳ bái lão tổ của bọn chúng vậy!
“Hằng... Hằng Tinh...”
Vương Bảo Nhạc mặt mày tái nhợt, hắn cảm thấy đây không thể gọi là xui xẻo nữa, mà nên gọi là tới số mới đúng. Vũ trụ to như vậy, sau khi số lượng tu sĩ cảnh giới Hằng Tinh phân tán ra, muốn gặp được một người cũng không phải là dễ, nhưng bản thân hắn đi bậy đi bạ lại gặp được một tên...
“Tiêu rồi... Lần này tiêu thật rồi...”
Vương Bảo Nhạc đàu óc trống rỗng, trong mắt hắn bây giờ chỉ còn lại bàn tay khổng lồ với khí thế khó tả kia. Hắn chỉ kịp thu con lừa vào trong vòng tay trữ vật, còn liệu nó có sống nổi hay không thì Vương Bảo Nhạc cũng không biết.
Những thứ hắn có thể làm cũng chỉ có vậy mà thôi. Về phần Tiểu Ngũ... Vương Bảo Nhạc đã không còn thời gian bận tâm nữa rồi, lúc này hắn cười khổ, nhưng trong mắt hắn không hề có vẻ tuyệt vọng hay thỏa hiệp. Thay vào đó, hắn vận chuyển tu vi, điêu khiển bán pháp hạm, muốn tự bạo trước khi bàn tay đó chộp tới.
Đây là cách duy nhất mà Vương Bảo Nhạc có thể nghĩ ra lúc này. Có lẽ nó sẽ giúp cho con lừa và Tiểu Ngũ sống sót, nếu như tự bạo thì bọn họ sẽ còn chút hy vọng sống, nhưng nếu như bàn tay của người khổng lồ đá kia chộp tới thì chết là cái chắc.
Mà trước khi tự bạo, Vương Bảo Nhạc lại không cam lòng, bèn liều một phen, lớn tiếng hét lên.
“Tiên bối, sư huynh của ta là đệ nhất Thần vương Trần Thanh Tử của tộc Vị Ương, bây giờ ta là sư đệ duy nhất của hắn đấy!!”
"filepos0017100633">

Bạn cần đăng nhập để bình luận