Tam Thốn nhân Gian

Chương 808

Chương 808Chương 808
NHIỆM VỤ BẮT ĐẦU!
Nơi khu vực biên giới trên chủ tinh ván minh Thần Mục, lúc này nơi mà mọi người cho rằng có thiên thạch rơi xuống kia đã trở nên hoang vắng, ngoài cái hố sâu to lớn kia ra thì không còn gì cả.
Thực vật tươi tốt nơi đây bây giờ đã trở nên khô héo, hơi thở chết chóc do nơi này tỏa ra cũng khiến cho hung thú xung quanh không dám tới gần, do đó nhiêu tu sĩ cũng đã chú tới sự kỳ lạ của nơi này, chẳng qua cho dù những tu sĩ kia có dò xét như thế nào đi nữa, thậm chí cũng không ít người đã dò xét cả lòng đất, nhưng bọn họ vẫn không thu hoạch được gì.
Cứ như rằng, rõ ràng bộ quan tài kia đang ở đây, nhưng lại không ai nhìn thấy được,
thế là cuối cùng, mọi người đều cho ràng là do viên thiên thạch kia gây ra, dần dà cũng không còn bao nhiêu người quan tâm nơi này nữa.
Nhưng hôm nay... Lúc mặt nạ heo xuất hiện trước mặt Vương Bảo Nhạc phân thân, không ngờ giọng nói truýên ra từ trong mặt nạ lại vượt qua khoảng cách vô tận, truýên vào trong dẫu Vương Bảo Nhạc bản thể đang nằm trong quan tài dưới lòng đất!
Giọng nói này nghe rõ đến mức cứ như đang được rót vào tai hắn vậy, lúc này hai mắt của Vương Bảo Nhạc bản thể đột nhiên mở bừng đây hoảng sợ, nói như vậy... Nếu như lão tổ Liệt Diễm có thể xuyên thấu bộ quan tài này, thì gần như xác định được ràng, ông ta... Có lẽ cùng một đẳng cấp với sư huynh của hắn!
Mà trên ngực Vương Bảo Nhạc, tiểu tỷ tỷ ẩn náu trong nửa cái mặt nạ cũng bị chấn động, dường như tiểu tỷ tỷ cũng bị giọng nói này làm cho bừng tỉnh.
Những điều này không khỏi làm cho Vương Bảo Nhạc bản thể trở nên trầm tư, sau một hồi lâu hắn mới nhám hai mắt lại. Cùng lúc đó, ánh mắt của Vương Bảo Nhạc phân thân vẫn còn đang hoảng sợ, sau khi cảm ứng được tình trạng của bản thể, Vương Bảo Nhạc bèn hít sâu một hơi, cung kính cúi đầu với mặt nạ heo trước mặt thật sâu.
Sau đó Vương Bảo Nhạc đứng dậy, nâng hai tay lên cầm lấy mặt nạ heo, lúc này hắn trở nên trầm mặc, ánh mắt hơi chần chờ, nhưng cuối cùng hắn vẫn đeo nó lên.
Trong nháy mắt hắn đeo mặt nạ lên, lập tức có một luồng khí tức mạnh mẽ khuếch tán ra từ trong mặt nạ, luồng khí tức này không hề dò xét cơ thể của Vương Bảo Nhạc, mà nó trực tiếp bao phủ hán lại, rồi đột nhiên kéo đi.
Vương Bảo Nhạc cảm thấy cơ thể của mình thậm chí mọi thứ ngay lúc này hoàn toàn bị mất khống chế, mà dáng người của hắn
ngay lúc này cũng biến mất khỏi khách sạn.
Không hề có dấu vết truyền tống, cũng không hề bị ai chú ý tới, hoàn toàn im hơi lặng tiếng, mà khách sạn được mở trong phường thị này đều có trận pháp vô cùng mạnh mẽ, nhưng nó vẫn không hơi tác dụng nào trước bộ mặt nạ này, cứ như... Đột nhiên biến mất vậy!
Khi cảnh vật trước mặt Vương Bảo Nhạc khôi phục lại, hắn phát hiện hắn đã... Xuất hiện ở một khung trời xa lạ!!
Có lẽ dùng khung trời để hình dung cũng không đúng, bởi vì nơi này hoàn toàn là một thế giới được bao phủ bởi một lượng lớn phế tích, vô cùng mênh mông và tang thương, mọi thứ xung quanh đều tỏa ra mùi vị của năm tháng.
Bầu trời là vũ trụ, mặt đất là hư vô, mà nơi Vương Bảo Nhạc đang đứng là một khối kiến trúc hình móc câu bị tàn phá, mà khối kiến trúc như vậy xung quanh chỗ nào
cũng có, đồng thời còn có từng bóng người lẫn lượt xuất hiện, những bóng người đó sau khi xuất hiện đều mang những mặt nạ khác nhau.
Những mặt nạ đó có đầu trâu, mặt ngựa, hình cá, thậm chí còn nhiêu hung thú Vương Bảo Nhạc chưa thấy qua, tổng cộng có hơn 200 người, sau khi xuất hiện, mọi người đều lập tức nhìn xung quanh, quan sát những người khác.
Trong lòng Vương Bảo Nhạc nghiêm nghị, khi quan sát mọi người, hắn phát hiện mình không cảm giác được bất cứ khí tức hay tu vi nào của họ, mát hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng thần thức của hắn chỉ có thể phát hiện họ một cách mơ hồ, chứ không hẳn không phát hiện được.
“Là tác dụng của mặt nạ!”
Vương Bảo Nhạc sờ lên mặt mặt nạ như nghĩ tới gì đó, đồng thời hắn cũng đoán ra một số chi tiết thông qua những ánh mắt ở xung quanh.
Ví dụ như... Ánh mắt đa số những người ở đây đều rất kiêu ngạo và bất thiện, trong đó còn ẩn chứa nét hung tàn, cứ như đã giết không ít người vậy, hiển nhiên những người có thể tham gia nhiệm vụ này đều không phải hạng tầm thường, ai cũng có lý do buộc phải tham gia nhiệm vụ này, suy cho cùng... Nếu như phần thưởng của vị lão tổ Liệt Diễm kia có thể làm cho Vương Bảo Nhạc động lòng, thì dĩ nhiên nó cũng sẽ làm cho người khác trở nên điên cuồng.
Mà lúc mọi người đang dò xét lẫn nhau thì đột nhiên, những đống đổ nát ở xung quanh đều tỏa ra ánh sáng yếu ớt, nếu như những luồng sáng này chỉ xuất hiện ở một vài nơi thì sẽ rất khó chú ý tới, nhưng bây giờ sau khi chúng xuất hiện đồng loạt, chúng giống như đã hóa thành những ngôi sao đầy trời vậy, ngay lúc chúng xuất hiện, ánh sáng bỗng nhiên hội tụ lại ngay trước mặt mọi người.
Lúc đầu, do ánh sáng yếu ớt, nên cho dù ánh sáng có sáng như sao hay hội tụ lại thì cũng không phải quá sáng, nhưng rất
nhanh, khi tất cả ánh sáng đều đã ngưng tụ lại, chùm sáng đó lập tức trở nên vô cùng chói mắt, thậm chí nó còn tỏa ra một luồng khí tức càng lúc càng mạnh, khí tức này mạnh đến mức thế giới này dẫn dàn bị chấn động, khung trời nơi đây lung lay không dứt.
Tâm thần của tất cả mọi người bao gồm cả Vương Bảo Nhạc đều bị chấn động mãnh liệt, giống như không dám nhìn thằng vào thần linh vậy, bọn họ nhao nhao cúi đầu xuống, cho dù có kiêu ngạo đến đâu cũng phải trở nên cung kính theo bản năng, mọi toan tính đều phải thu liễm lại.
Vương Bảo Nhạc đương nhiên cũng là như thế, trong lúc cúi đầu xuống, trong lòng hắn đang so sánh giữa khí tức này và sư huynh Trần Thanh Tử của hắn ai mạnh hơn, cuối cùng hắn cảm giác được dường như sư huynh vẫn mạnh hơn một chút, nhưng cũng không mạnh hơn bao nhiêu.
Nếu như thật sự có khí tức nào đó có thể
vượt qua thậm chí là nghiên nát... Thì chỉ có đạo kinh mà thôi.”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại cúi đàu suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy, nếu như lấy tu vi của bản thân so khắp vũ trụ thì hắn yếu ớt đến mức ngay cả sâu kiến cũng không bằng.
“Đậu xanh rau má nó chứ, nếu nghĩ vậy thì ta cảm thấy bản thân mình yếu quá đi mất.”
Trong lòng Vương Bảo Nhạc hơi không thoải mái, lúc hắn đang tính nghĩ về thứ khác thì một giọng nói lạnh lẽo già nua chậm rãi vang lên từ trong chùm sáng chói mắt.
“Thứ nhất, về thời gian nhiệm vụ, khi các ngươi đi vào hành tinh kia được một lúc nhiệm vụ sẽ bắt đầu, thời hạn là mười hai canh giờ, sau khi hết mười hai canh giờ thì lão phu sẽ truýên tống những người sống về đây.”
“Thứ hai, nội dung nhiệm vụ là chém giết tộc Vị ương, dựa theo số lượng và tu vi của tộc Vị ương mà các ngươi giết được, sau khi trở về sẽ nhận được lượng hồng tinh tương ứng, hơn nữa... Phần thưởng của lão phu là không giới hạn!”
“Thứ ba, về tác dụng của mặt nạ, nó có thể ẩn giấu thân phận của các ngươi, đồng thời nó cũng là pháp khí định vị giúp lão phu truýên tống bọn ngươi về đây, ngoài ra... Mặt nạ của mỗi người đều ẩn chứa một pháp thuật nhỏ của lão phu, pháp thuật này cùng loại với nguyền rủa, nó có thể khiến cho tu sĩ dưới cảnh giới Hằng Tinh đại viên mãn tiến vào trạng thái suy yếu, từ đó tu vi hạ xuống một cảnh giới nhỏ!”
“Mục tiêu bị thương càng nặng thì hiệu quả nguyền rủa càng lớn, tuy nhiên chỉ có thể dùng một lần, hơn nữa thời gian chỉ có nửa nén nhang!”
“Cuối cùng ta xin nhắc nhở một chút, đừng làm mất mặt nạ, nếu như làm mất, thì hậu quả tự gánh lẩy.”
Giọng nói tang thương trong chùm sáng nói xong, không quan tâm tới ai khác, cũng không cho mọi người thời gian phản ứng, một cơn chấn động mạnh ập đến, sau khi chùm sáng khuếch tán ra bao phủ cả thế giới, cơ thể của tất cả mọi người bao gồm cả Vương Bảo Nhạc đều rung động mạnh, mặt nạ trên mặt tỏa ra ánh sáng lấp lánh, sau đó cả người bị kéo về phía sau.
Trong chớp mắt, tất cả mọi người... Lần nữa biến mất!
Nhiệm vụ bắt đầu!
Vương Bảo Nhạc có thể cảm nhận được, lần này rõ ràng chậm hơn lẫn trước một chút, chính hắn cũng không biết đã trải qua bao lâu, cả người hắn trong quá trình này cứ như đã trở nên không linh vậy, cho đến khi cơ thể bị chấn động, ý thức của hắn giống như vừa mới thức tỉnh từ trong giấc ngủ say, mở to con mắt, hắn nhìn thấy... Trời đỏ và đất trắng!!
Bầu trời là màu máu, bởi vì mặt trời nơi đây là màu đỏ!
Còn sa mạc xung quanh là màu trắng, nó giống như không hề bị ánh sáng của bầu trời ảnh hưởng vậy, vẫn tỏa ra màu sắc của bản thân, cho nên nó trông vô cùng bắt mắt, mà cho dù là gió hay là thực vật ở xung quanh đều khác với những gì trong ấn tượng của Vương Bảo Nhạc!
Gió ở nơi đây không còn là vô hình, thay vào đó ta có thể nhìn thấy từng sợi sương mù mơ hồ thổi qua từ sa mạc, mà thực vật nơi đây cũng trở nên đen kịt, chúng giống như đang mượn nhờ gam màu này để chống lại mặt trời đỏ trên không trung vậy.
Trong nháy mắt khi nhìn rõ mọi thứ, cơ thể của Vương Bảo Nhạc bỗng nhiên lùi lại tránh xa những người khác, lúc này có tới 80% số người lùi lại giống hắn, trong lúc lùi lại kéo dài khoảng cách lẫn nhau, ai ai cũng lộ vẻ cảnh giác và bất thiện, giống như rắn độc đang nhe răng vậy, tha hồ bày ra sự đáng sợ của bản thân để những
người khác đừng tới trêu chọc mình.
Chẳng qua vẫn có một số người không hề lùi lại mà đứng yên ở đó, hiển nhiên đều là những người vô cùng tự tin, đặc biệt có một đại hán mặc áo xanh đang khinh thường liếc nhìn những người bên cạnh.
“Một đám rác rưởi, các ngươi nhớ cho kĩ, đừng đi theo ta, nếu như có gặp nhau thì đừng có giành mồi với ta, nếu không... Ta cũng không ngại giết thêm vài tên đâu!”
"filepos0017279826">

Bạn cần đăng nhập để bình luận