Tam Thốn nhân Gian

Chương 814

Chương 814Chương 814
MỘT CON CHIM!
G ần như ngay khi vị Linh Tiên hậu kỳ của tộc Vị Ương này chui vào lòng đất, hóa thân Bản Nguyên đã hóa thành hạt bụi của Vương Bảo Nhạc đột nhiên na di. Dùng tu vi Thông Thần hậu kỳ, chỉ trong nháy mắt đã thuấn di đi xa. Khi đáp xuống đã hóa thành một con chim, há mỏ phát ra từng tiếng hót vang rồi bay đi xa cùng đàn chim vừa bay qua trên bầu trời.
Không dừng lại ở đó, Vương Bảo Nhạc lo sợ vẫn sẽ bị đuổi theo, sau khi phát hiện thần niệm trong lòng đất và những thần niệm tản ra ngoài của mình đều lần lượt biến mất thì hắn lại biến hóa Lân nữa. Hóa thành một sợi lông vũ rơi xuống dưới con sông bên dưới, sau đó lại biến thành một hòn đá chìm xuống đáy sông, cuối cùng lại
biến thành một chú cá nhanh chóng lướt nhanh giữa dòng nước,
Một nén nhang sau, khi Vương Bảo Nhạc đã rời khỏi nơi này, thân thể của đàn chim trời đã bay đi xa kia chợt chẩn động một cái, đồng loạt nổ tung mất mạng. Bên cạnh đống thi thể của chúng chính là lão giả tộc Vị Ương với vẻ mặt âm trầm đẫy tức tối. Thân ảnh của ông ta đột nhiên biến ảo, sau khi truy đuổi khắp nơi mà vẫn không nhận được thu hoạch gì, lửa giận trong lòng của vị lão giả tộc Vị Ương này đã bừng lên đến tận trời.
Phải biết ràng ông ta thân là Linh Tiên, đi đuổi giết một Thông Thân mà lại để đối phương chạy thoát như thế này đã đủ mất mặt lắm rồi, ngoài ra điêu khiến lửa giận của ông ta càng mạnh hơn chính là vừa rồi mình đã trúng kế!
“Kẻ này am hiểu biến hóa!!” Lão giả tộc Vị Ương này cắn ráng. Lúc trước mặc dù ông ta cũng nhìn ra mánh khóe, nhưng sau khi thể nghiệm rõ ràng thì một cảm giác bất
lực sâu sắc lại khiến không ta nhịn không được mà gầm lớn. Thần thức ầm ầm tản ra, bao trùm phạm vi nghìn dặm, không tiếc trả một cái giá lớn để tạo thành lực trùng kích cực mạnh. Nơi thẫn thức của ông ta đi qua, tất cả thực vật và sinh vật đều ầm ầm rung chuyển rồi vỡ nát.
Nhưng không bao gồm cả Vương Bảo Nhạc, trước khi lão giả tộc Vị Ương này xuất hiện thì hắn đã truyền tống thêm lần nữa để rời khỏi đây sau khi hóa thành trạng thái cá. Khi xuất hiện lại thì đã ở nơi xa hơn, lại nhanh chóng biến hóa, trở thành một tu sĩ tộc Vị Ương tiếp tục bay nhanh đi.
Đây không phải Tân cuối cùng Vương Bảo Nhạc biến ảo trên đường chạy trốn, trên đường đi, khi thì hắn lại biến thành một con thú non vô hại chạy nhanh trên mặt đất, khi thì lại hóa thành muỗi chui vào những khe hở tránh né, lúc lại biến thành bộ dạng của những người giáng lâm khác. Hắn dùng cách này để lần lượt kéo giãn khoảng cách, mặc dù mỗi lần đều không
kéo được bao nhiêu, nhưng liên tục như thế nên cuối cùng phạm vi ở giữa hai người đã kéo dài đến độ khó mà đuổi theo được.
Cứ như vậy, sau khi vị lão giả tộc Vị Ương kia liên tục truy kích mấy lần nhưng mãi mà không có kết quả, cho đến khi hoàn toàn mất tung tích của Vương Bảo Nhạc thì vị Linh Tiên hậu kỳ này mới trực tiếp hạ lệnh, thông báo cho tất cả tiểu đội tộc Vị Ương ra ngoài phải tìm kiểm tên đeo mặt nạ đầu heo.
Mặc dù cách đó không có tác dụng gì lớn, nhưng cũng đỡ hơn không làm gì cả. Đồng thời, trong lòng của lão giả Linh Tiên tộc Vị Ương kia thì tất cả những kẻ khác đều là mồi câu, chỉ cần đâu heo xuất hiện và giết chết một người thì ông ta có thể Lân theo tung tích để tới đó Lân nữa!
Nên sau khi nhận được lệnh của lão giả Linh Tiên kia, toàn bộ tộc Vị Ương trên ngôi sao này đều bắt đầu hành động, cả đám đằng đằng sát khí bắt đàu tìm kiểm
điên cuồng, công cuộc tìm kiếm này lại là một đợt tai vạ lớn đối với những người giáng lâm khác.
Tộc Vị Ương toàn lực tìm kiếm đâu heo, đồng thời cũng vì lời nhắc nhở của lão giả Linh Tiên nên tất cả đều đề phòng lẫn nhau, trong lòng cả đám cũng đều thấy bực bội. Nên chỉ cần gặp được người giáng lâm thì sẽ lập tức ra tay, có thể giết chết thì tốt, nếu không đánh chết được thì hỏi xem đầu heo ở đâu!
Nên những người giáng lâm này đều tức tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng bọn họ thật sự không biết đầu heo ở đâu cả. Nhiều khu vực trên khắp ngôi sao thường xuyên xuất hiện cảnh bao vây và chiến đấu, khiến cho tất cả những người giáng lâm đều cảm thấy lòng mình đáng chát, đồng thời không thể không tạm gác nhiệm vụ qua một bên để bắt đầu trốn tránh, muốn đợi hết thời gian thì truyền tống thoát khỏi nơi nguy hiểm này. Hận ý trong lòng của tất cả đều táng mạnh, ai nấy đều có cùng
một suy nghĩ, ấy chính là... sau khi quay về tìm được tên đầu heo kia thì phải đập chết hắn!
Một màn này cũng được lão tổ Liệt Diễm chứng kiến từ đầu chí cuối thông qua mặt nạ, ông ta vừa cảm thấy Vương Bảo Nhạc rất cơ trí khi thông qua đủ loại biến hóa để chạy trốn, mặt khác lại cảm thấy hứng thú dào dạt về hận ý của những người giáng lâm khác đối với Vương Bảo Nhạc.
Mà đầu sỏ gây ra tất cả những chuyện này là Vương Bảo Nhạc vẫn đang hí hửng hóa thành một con chim, nay đã đáp xuống một khu rừng. Hắn đậu trên nhánh cây, ngẩng đầu nhìn một đám tu sĩ tộc Vị Ương đang 'âm ầm bay qua trên trời.
“Như vậy cũng không tốt, chỉ còn lại năm canh giờ nữa là hết giờ rồi.” Vương Bảo Nhạc cảm thấy đau đầu, hắn tới đây một mặt là vì kiếm hồng tinh, mặt khác thì là mượn nhờ Yểm Mục Quyết để giết chóc giúp tu vi của mình đột phá.
Trước kia mọi chuyện đều ổn thỏa cả, vừa giết tộc Vị Ương vừa lấy được hồng tinh, lại còn thúc đẩy được Yểm Mục Quyết, có thể nói là sướng khỏi bàn. Mà bản thân Yểm Mục Quyết lên đến trình độ nhất định có thể giúp tu vi của Vương Bảo Nhạc tăng lên đến Thông Thần hậu kỳ đỉnh phong.
Dựa theo dự đoán của Vương Bảo Nhạc lúc trước, hắn cảm thấy nếu cứ như vậy thì mình nhất định có thể đột phá tu vi trước khi nhiệm vụ kết thúc. Dù sao tu vi của tu sĩ tộc Vị Ương cũng không tãm thường, sẽ mang tới thu hoạch không nhỏ cho hắn.
“Bây giờ thì tiêu rồi!” Vương Bảo Nhạc cảm thấy buồn bực, hắn đậu trên nhánh cây, vừa rỉa lông vũ của mình vừa nghĩ xem nên xử lý tình hình hiện tại ra sao. Trong lúc Vương Bảo Nhạc đang suy tư thì bỗng có một thanh âm bất ngờ vang lên trong đầu hắn.
“Giúp ta... giúp ta với...”
Thanh âm này xuất hiện khiến Vương Bảo Nhạc run lên một cái, hai mắt thoắt cái đã trợn to. Hắn lập tức bay lên, ngẩng đầu nhìn quanh, theo bản năng thả thần thức ra quét một lượt, nhưng lại không thu hoạch được gì, điều này khiến cho mặt chim của hắn vô cùng khó coi.
Mãi cho tới khi thanh âm kia ngày một yếu đi và hoàn toàn biến mất, Vương Bảo Nhạc vẫn luôn đề cao cảnh giác vẫn không phát hiện ra được điêu dị thường nào ở nơi này, cuối cùng hắn đành đậu lại trên nhánh cây, nheo mắt suy nghĩ.
“Lần thứ hai rồi!”Vương Bảo Nhạc cẩn thận nhớ lại thanh âm đã xuất hiện trong đầu, hắn cảm thấy việc này quá mức quỷ dị, đồng thời cũng cảm thấy thanh âm này giống như truýên tới từ lòng đất hệt như Lân trước.
“Chỉ riêng mình ta nghe thấy, hay là... tất cả mọi người đều có thể nghe được đây?” Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, trầm ngâm
một lúc thì vẻ mặt chợt thay đổi, ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Ngay khi Vương Bảo Nhạc nhìn qua thì lại có một đại hán đeo mặt nạ đầu trâu nhanh chóng vọt vào. Sau khi vọt vào rừng, sắc mặt của đại hán này vô cùng khó coi, thi thoảng còn quay đầu nhìn lại sau lưng, nhưng vẫn giữ nguyên tốc độ để bay nhanh vào sâu trong rừng. Đồng thời, khí tức của hắn được mặt nạ che giấu nên nhanh chóng tan ra, nếu như không phải Vương Bảo Nhạc đã nhìn ra từ sớm thì khó mà tìm ra được.
“Là tên này?”
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, Vương Bảo Nhạc nhếch mép cười. Hắn cũng nhìn thấy có hai đội tộc Vị Ương đang đuổi theo sau lưng đại hán này, trong đó còn có hai tu sĩ Thông Thần hậu kỳ và một vị Thông Thần đại viên mãn.
“Chẳng lẽ tên này cũng chọc nhâm tổ ong à, sao lại bị cả đội đuổi giết thế này?” sau
khi thấy rõ mọi việc, Vương Bảo Nhạc cũng phải kinh ngạc há hốc mồm. Lúc này đại hán đầu trâu kia nhanh chóng chạy tới phía dưới một gốc đại thụ. Không biết hắn ta dùng thủ đoạn gì, khí tức vốn đã bị che giấu kĩ của hắn thoáng cái đã biến mất hoàn toàn, rõ ràng đang đứng rành rành ra đó, nhưng dù tộc Vị Ương chạy qua ngay trước mặt hắn ta cũng giống như không hề nhìn thấy vậy.
Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc thoáng kinh ngạc, hắn nheo mắt lại một cái rồi bay tới đậu lên nhánh cây trên đỉnh đầu của đại hán này để xem kĩ hơn.
Chẳng mấy chốc Vương Bảo Nhạc đã để ý thấy hình như đại hán này đang cầm gì đó trong tay, sau khi đám tộc Vị Ương kia đuổi giết không có kết quả thì phong tỏa truyền tống, tiếp theo chạy đi thật xa thì đại hán này mới hít sâu một hơi. Giống như trạng thái hiện tại của hắn không thể duy trì được lâu nên mới mở bàn tay ra, để lộ một chiếc lá màu xanh nằm gọn trong tay của hắn ta!
Chiếc lá này thoạt nhìn rất bình thường, chẳng khác gì những chiếc lá thông thường, nhưng có thể khiến khí tức của người khác hoàn toàn biến mất như thế đương nhiên không phải thứ tầm thường. Hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng rực lên, thầm nghĩ không biết có nên chào hỏi kẻ này, thương lượng bảo hắn nhường cho mình hay không thì đại hán này đột nhiên phun một bãi nước bọt xuống đất.
“Đồ đầu heo chết tiệt kia, ông đây đã chấp hành nhiệm vụ này nhiêu Tân rồi, đến giờ cũng chưa từng thấy tộc Vị Ương tức giận như vậy. Tên đầu heo đáng chết kia, chờ ta quay về thì nhất định sẽ rút gân lột da người!!” sau khi cắn ráng nói xong thì thân thể của đại hán này nhoáng lên một cái, đang định rời đi...
Nhưng đúng lúc này, con chim đang đậu trên nhánh cây trên đầu hắn ta liếc mắt nhìn một cái, sau đó đột nhiên hót lớn...
"filepos0017394699">

Bạn cần đăng nhập để bình luận