Tam Thốn nhân Gian

Chương 817

Chương 817Chương 817
THÍCH HỢP ĐẾ CƯỚP BÓC!
Cho dù là mặt suy nghĩ cũng vậy, suy nghĩ của phân thân mới này đều nằm trong sự khống chế của Vương Bảo Nhạc. Lúc này hắn lại khống chế phân thân mới biến ra cái mặt nạ đâu heo trước đó, thân thể nhoáng một cái đã lao thẳng ra xa. Còn thân thể Bản Nguyên của hắn thì bấm niệm pháp quyết biến ra một cánh tay mới, cũng bay nhanh về phía binh doanh.
Cùng lúc đó, Vương Bảo Nhạc nhất tâm nhị dụng, khống chế phân thân do cánh tay của mình biến thành lộ diện ở bên ngoài. Bởi vì phân thân này khác với thần niệm trước đó, mặc dù cũng không thể duy trì được lâu, nhưng vẫn có chiến lực không tầm thường, nên hành động chém giết và
bỏ chạy sau khi gặp được tộc Vị Ương vẫn vô cùng chân thật. Cho nên tự nhiên cũng bị vị Linh Tiên kia tập trung vị trí và nhanh chóng đuổi theo.
Gần như ngay khi Linh Tiên ra mặt thì thân thể Bản Nguyên thật sự của Vương Bảo Nhạc tay cầm lá cây và áo choàng, dùng tốc độ nhanh nhất để tới gần binh doanh.
Vương Bảo Nhạc hiểu rõ phân thân do cánh tay của mình biến thành chỉ có thể xem như tiêu hao phẩm, dốc hết sức thì cũng chỉ có thể tồn tại một hai canh giờ mà thôi.
Nhưng một hai canh giờ này cũng đủ rồi. Dù sao cũng còn chưa tới hai canh giờ nữa là nhiệm vụ kết thúc, chẳng qua vẫn phải giành giật từng giây mới được.
Nên sau khi tới gần binh doanh, Vương Bảo Nhạc trực tiếp biến ảo thành tộc Vị Ương rồi nhảy vào trong đó, đối tượng mà
hán biến thành cũng đã được chọn lựa sau khi cân nhắc kĩ càng.
Hắn không biến ảo thành tộc Vị Ương bình thường, cho dù là Thông Thần mà hắn từng gặp cũng vậy, bởi vì dù biến ảo thành ai cũng vậy. Hiện nay đa phần tộc Vị Ương đều đang ra ngoài tìm kiếm, bất kỳ kẻ nào quay về đều sẽ khiến người khác sinh nghi, bản thân Vương Bảo Nhạc cũng biết rằng e là tất cả tộc Vị Ương đều hay tin hắn có thể biến hóa rồi.
Cho nên... hoặc là không biến mà cứ nhảy thẳng vào đó, làm vậy thì vừa có hại lại vừa có lợi, nhưng một khi có chuyện thì sẽ để lộ nhanh hơn. Nếu đã biến thì nhất định phải làm sao để kéo dài thời gian nhất định, hòng đạt được thu hoạch lớn nhất,
Vương Bảo Nhạc chọn cái sau, đối tượng mà hắn chọn để biến ảo chính là vị lão giả Linh Tiên hậu kỳ của tộc Vị Ương kia!
Làm như vậy, mặc dù thoạt nhìn sẽ có nguy hiểm rất lớn, vì nếu như có người truyền âm cho vị Linh Tiên hậu kỳ kia thì sẽ lập tức biết được thật giả. Nhưng có một nguyên lý là vùng tối dưới ánh đèn*, vừa hợp lý hóa vấn đề quay về của Linh Tiên bởi không ai dám hỏi lý do, mặt khác... những người có thể tiếp xúc và trực tiếp truyền âm cho Linh Tiên cũng không nhiêu lắm.
(*) Khi chiếu sáng, bởi vì bản thân ngọn đèn che lại nên bên dưới sẽ có một khu vực bị tối, do khu vực này gàn nguồn sáng nên dẫn tới mọi người không để ý hay phát hiện những người hay sự vật diễn ra ở gần đó.
Cũng chẳng mấy người có thể không truyền âm trực tiếp mà thông qua tu sĩ bên cạnh Linh Tiên để thăm dò. Dù sao tộc Vị Ương phân cấp bậc rất nghiêm ngặt, kiểu như nghi vấn sẽ rất ít khi xuất hiện trên người tộc Vị Ương thấp kém.
Nhưng đây cũng không phải tuyệt đối, nhưng hiện tại điêu Vương Bảo Nhạc muốn làm sẽ không có chuyện gì cả. Nên sau khi hạ quyết định, thân thể Vương Bảo Nhạc nhoáng lên một cái, trực tiếp biến thành bộ dạng của lão giả Linh Tiên hậu kỳ tộc Vị Ương kia, sắc mặt vô cùng khó coi, trên người ngập tràn sát khí, dáng vẻ người sống chớ lại gần, 'âm ầm bay về phía binh doanh.
Mặc dù binh doanh có trận pháp, nhưng trước đây Vương Bảo Nhạc đã nhiêu lần nghiệm chứng sức mạnh của thuật pháp Bản Nguyên. Một khi biến ảo thành bộ dạng của đối phương là có thể bắt chước toàn bộ khí tức, nên trừ khi trận pháp của binh doanh này có thể đạt tới cảnh giới Hằng Tinh, bằng không chỉ cần cảm ứng thông qua khí tức thì sẽ không ảnh hưởng gì tới Vương Bảo Nhạc.
Trong lúc bay tới, Vương Bảo Nhạc mặt mày nhăn nhó trực tiếp bước vào trong binh doanh. Hắn vừa vào thì lập tức có
một vài tu sĩ tộc Vị ương bước tới bái kiến, cả đám đều vô cùng cung kính. Có vài người vừa định lên tiếng, nhưng sau khi thấy vẻ mặt sa sầm của Vương Bảo Nhạc thì đều nín bặt, không dám hó hé câu nào.
“Một lũ phế vật!” Vương Bảo Nhạc bắt chước giọng nói của vị Linh Tiên hậu kỳ kia, dùng ngôn ngữ tộc Vị Ương để hừ lạnh một tiếng, không để ý tới đám tộc Vị Ương xung quanh mà đi thẳng tới đại điện trong binh doanh.
Đám người khác thấy vậy đều cúi đầu sát xuống, mãi cho tới khi Vương Bảo Nhạc đã rời đi thì mới dám ngẩng mặt lên, trong lòng thì nao nao. Bởi vì trước đó giọng điệu của Vương Bảo Nhạc nghe có vẻ như rất tức giận và lạnh lẽo.
Cùng lúc đó, sau khi tiến vào binh doanh, Vương Bảo Nhạc cũng tản thần thức ra. Sau khi quét qua một cái thì phát hiện tu sĩ trong binh doanh chỉ còn chưa tới mấy nghìn người, lại không có Thông Thần nào,
cao nhất chỉ là Nguyên Anh đại viên mãn mà thôi.
Điều này khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy bực bội, có cảm giác mình mất bao công sức mà lại không thu hoạch được gì nhiêu. Dù sao hiện tại tu vi của hắn chỉ thiếu một chút nữa là có thể đột phá, tuy giết tu sĩ Nguyên Anh cũng có thể đề cao Yểm Mục Quyết, nhưng lại rất ít, trừ khi số lượng cực nhiêu, bàng không dù có giết hết cũng chẳng được gì.
“Lão giả kia cũng để mắt đến ta thật, lại sai tất cả Thông Thần ra ngoài tìm kiếm...” điêu này làm Vương Bảo Nhạc cảm thấy đau đầu, cảm giác lỗ vốn dâng cao, nên tâm trạng cũng hậm hực y hệt vẻ mặt mà hắn cố ý giả vờ trước đó. Trong lúc đi khắp binh doanh, hắn vẫn cẩn thận làm theo kế hoạch, bẻ nám ngón tay để ngưng tụ thành nám phân thân. Bốn phân thân trong số đó được chia cho mỗi cái một thanh chủy thủ màu đen, để bọn họ chia nhau làm thịt một tộc Vị Ương rồi biến thành bộ dạng của
chúng, sau đó cầm tự bạo đan giấu khắp binh doanh.
Về phần thân thể Bản Nguyên của Vương Bảo Nhạc thì bực mình suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định tới kho hàng của binh doanh này. Nơi đây xem như trọng địa, có hai Nguyên Anh đại viên mãn trông chừng, bản thân kho hàng lại có trận pháp bảo vệ nên không lo bị mất trộm. Nhưng với Vương Bảo Nhạc thì tất cả những chuyện này đều không thành vấn đề.
Hắn dùng bộ dạng của lão giả Linh Tiên đại viên mãn để tới đó nên không ai dám ngăn cản, chỉ lát sau lại lợi dụng đặc tính của thuật pháp Bản Nguyên để vào trong, thấy được vô số tài nguyên được đặt bên trong!
Nhìn số tài nguyên này, dù trải qua hành trình lăn này Vương Bảo Nhạc cũng xem như kiến thức rộng rãi hơn cũng phải thở dồn dập, hai mắt mở to, đầu óc chấn động.
Bởi vì... tài nguyên trong kho hàng nhiều và trị giá đến mức Vương Bảo Nhạc chỉ nhìn sơ đã không thể tính xuể. Hai mắt của hắn đỏ lên, bắt đàu nhanh chóng vơ vét, cho dù túi và vòng tay trữ vật không chứa nổi cũng chẳng sao, trong kho hàng này cũng có thứ để chứa. Cứ như vậy, Vương Bảo Nhạc dùng hết một nén nhang, toàn bộ pháp khí trữ vật trên người đã hơn trăm món thì mới khoắng hết toàn bộ đồ ở đây.
“Quả nhiên ta vẫn thích hợp cướp bóc hơn...” Vương Bảo Nhạc nhìn kho hàng trống trải mà hai mắt sáng rực lên. Lúc này hắn cũng chẳng thiết tha gì chuyện giết chóc nữa, xoay người muốn ra khỏi kho hàng để rời binh doanh.
Nhưng ngay khi Vương Bảo Nhạc sắp ra khỏi kho hàng thì bỗng nhiên biến sắc, một phân thân biến ảo thành tộc Vị Ương của hắn truyền tin lại, báo rằng lão giả Linh Tiên hậu kỳ của tộc Vị Ương thật sự đã trở lại!
Điêu này khiến cho đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại, nhanh chóng lao ra khỏi kho hàng. Lúc này, hai Nguyên Anh đại viên mãn vốn đứng canh gác ở bên ngoài chỉ còn lại một người, người còn lại chẳng biết đã đi đâu. Vương Bảo Nhạc cũng chẳng còn thời gian để hỏi han gì nữa, ánh mắt lóe lên, trong lúc Nguyên Anh đại viên mãn tộc Vị Ương kia chưa kịp phản ứng thì trực tiếp hóa thành sương mù lướt nhẹ qua người của hắn ta.
Sau khi tan ra rồi ngưng tụ lại thì Vương Bảo Nhạc đã biến thành bộ dạng của kẻ này, sau đó nhanh chóng bay ra ngoài. Trên bầu trời phía xa cũng có một đạo cầu vồng xuất hiện, mang theo khí thế ngập trời giáng thẳng xuống binh doanh!!
Người đến đúng là vị lão giả Linh Tiên hậu kỳ của tộc Vị Ương kia, sắc mặt của ông ta lúc này còn âm trầm hơn cả Vương Bảo Nhạc trước đó, giống như đang nổi giận tột độ, chỉ cần đụng chạm nhẹ một cái là có thể bùng nổ, giết chết tất cả.
Dao động tu vi lại có vẻ hoảng loạn không yên như đang cưỡng ép để áp chế nó. Đây là vì lúc trước trong lúc đuổi theo, vừa nhìn thấy tên đầu heo kia thì ông ta đã thấy có gì đó không đúng, sau khi ra tay giết chết thì chợt nhận ra mình đã trúng kế nên mới bừng bừng lửa giận điêu tra khắp nơi. Sau đó lại trúng mai phục của một kẻ giáng lâm có tu vi Linh Tiên, hai bên chiến đấu một trận, ông ta giết chết hai người, hai người còn lại thì bỏ chạy, bản thân ông ta cũng bị thương không nhẹ.
Có điêu cũng không nghiêm trọng như bề ngoài, sau khi tiếp tục tìm kiếm mà vẫn không thấy bóng dáng của tên đàu heo kia đâu thì ông ta lại bay thẳng về doanh địa.
Ông ta cảm thấy rất có thể tên đầu heo chết tiệt kia đang dùng kế điệu hổ ly sơn, lúc này không biết chừng hắn ta đang ẩn nấp trong doanh địa. Mặc dù sau khi quét thần thức qua ông ta vẫn không nhìn ra manh mối gì, nhưng nghĩ đến khả năng biến hóa của đối phương, bản năng lại nói cho ông ta biết có lẽ trong này có điều gì đó.
Thậm chí trên đường quay về ông ta còn thử phân tích, nếu như tên đầu heo thật sự nấp trong binh doanh thì ngoại trừ giết chóc ra, có lẽ hắn ta còn đang ôm ý đồ đánh lén mình. Cho nên... ông ta mới cố ý ra vẻ trọng thương, bởi vì theo như suy đoán của ông ta, mình ôm vết thương nặng như thế về binh doanh, ai cố ý tiếp cận thì kẻ đó có hiềm nghi lớn nhất!
"filepos0017451267">

Bạn cần đăng nhập để bình luận