Tam Thốn nhân Gian

Chương 823

Chương 823Chương 823
KỊCH CHIẾN!
hông thể nào!!”
Lúc Vương Bảo Nhạc gào lên hai chữ “Tự bạo” cũng là lúc ba chữ “Không thể nào” của lão giả này vang lên, ông ta nhớ rõ trước đó pháp hạm này rõ ràng đã vỡ nát rồi, nhưng bây giờ lại trông như đã hồi phục. Tuy ràng việc hồi phục lại trong thời gian ngắn cũng không phải là không thể, nhưng ông ta không thể ngờ Vương Bảo Nhạc sẽ làm được điêu này.
Nếu như muốn làm được điêu này thì phải tốn một lượng thiên tài địa bảo ngay cả ông ta cũng không thể chấp nhận được, thế nhưng, loại chuyện không thể xuất hiện này đã xuất hiện ngay trước mặt ông ta rồi, trong lúc lão giả này đang kinh hãi tột độ thì pháp hạm tự bạo của Vương Bảo Nhạc đã đánh lên pháp hạm đại thụ của ông ta.
Trong lúc trời đất đang rung động, bầu trời như muốn sụp xuống, mặt đất cũng bắt đầu nứt ra, cả pháp hạm trong nháy mắt đã nát hơn phân nửa, đây là cái giá để mở một cái lỗ lớn trên cây đại thụ kia, khi lỗ hổng xuất hiện, vết nứt trên cây đại thụ này càng lúc càng nhiều, rốt cuộc đột nhiên có một bóng dáng xông ra từ trong đó.
Bóng dáng đó chính là lão giả tộc Vị Ương kia, lớp lá chắn của pháp hạm bị phá bởi một cách mà ông ta không thể tưởng tượng được. Điêu này không những khiến ông ta cảm thấy khiếp hãi mà còn làm ông ta hiểu ra bản thân phải liều mạng rồi. Quyết tâm lúc này của Vương Bảo Nhạc thật sự đã làm cho ông ta phải tê cả da đầu.
Ngay lúc lão giả tộc Vị Ương này xông ra, ánh mát Vương Bảo Nhạc lập tức trở nên lạnh lẽo, Đế Khải huyễn hóa ra, tất cả Hình Tiên Tráo được kích hoạt, tay phải của hắn cũng nâng lên, lập tức có một lượng Minh Hỏa màu đen đếm không xuể bùng nổ. Lúc
chúng bay đến còn mang theo những tiếng nổ vang ngút trời, khí tức chết chóc nồng đậm vô cùng, đồng thời hai người cũng đã bắt đầu va chạm với nhau trong biển lửa này.
Tiếng nổ vang vọng không ngừng, trong biển lửa hai người không ngừng ra tay với nhau, trong thời gian rất ngắn họ đã đánh được mấy trăm chiêu, tuy Vương Bảo Nhạc chưa phải Linh Tiên, nhưng dưới sự gia trì của Đế Khải và lực phản chấn của Hình Tiên Tráo, cộng với việc hắn đã đánh tới đỏ cả mắt, sát khí vô cùng mãnh liệt, hơn nữa hắn cũng không tiếc án miếng trả miếng để giết chết đối phương, nên hẳn mới có thể đánh ngang tay với lão giả tộc Vị Ương này.
Cùng lúc đó, bởi chấn động nơi đây vô cùng mãnh liệt, trước đó lại có cả pháp hạm tự bạo, nên không ít tu sĩ ở gần đây cũng đã chú ý tới đây, ai ai cũng hãi hùng khiếp vía, nhưng lại nhịn không được mà chạy đến quan sát trận chiến.
Lúc Vương Bảo Nhạc va chạm với lão giả tộc Vị Ương kia thì đã có mấy trăm bóng dáng lẫn lượt xuất hiện ở đàng xa, không ai dám đến quá gần, mà họ chỉ có thể xem trận chiến long trời lở đất này trong sự khiếp hãi và khó tin!
“Là quân đoàn trưởng!!”
“Trời ạ, không ngờ người đeo mặt nạ đầu heo kia... Lại có thể đánh ngang cơ với quân đoàn trưởng!!”
“Tại sao tu vi của quân đoàn trưởng lại thấp như vậy!”
“Các ngươi thấy không, bên cạnh họ còn có xác pháp hạm nữa!!”
Trong lúc hô hấp hỗn loạn, đám người xung quanh càng thêm kinh hãi, đồng thời cũng có một số người giáng lâm đang cẩn thận chạy tới. Bọn họ ẩn thân ngóng nhìn khung cảnh này, lúc thấy được Vương Bảo Nhạc thì tâm thần của tất cả đều dậy sóng.
Bọn họ hận Vương Bảo Nhạc tới thấu xương, dù sao lăn tìm kiếm điên cuồng trước đó của cả tộc Vị Ương đã ảnh hưởng bọn họ khá nhiều, nhưng khi tận mắt thấy cảnh Vương Bảo Nhạc giao chiến với Linh Tiên thì trong lòng vẫn vô cùng rung động.
Liệt Diễm Lão Tổ cũng đang quan sát trận chiến này, ông đã xem hai người đánh nhau ngay từ đầu, lúc này ánh mắt của ông lại càng thêm say sưa, không thể dời mắt khỏi màn hình được.
Vương Bảo Nhạc cũng không rảnh quan tâm tới những kẻ đang xem trận chiến, lúc này hắn đang dồn hết sự chú ý lên người lão giả tộc Vị Ương này, sát khí của hắn cũng càng lúc càng mạnh.
Nếu như cứ tiếp tục như vậy thì cũng thôi đi, dù sao điều này khá là có lợi cho lão giả tộc Vị Ương kia. Thế nhưng đây là chiến trường mà Vương Bảo Nhạc chọn, Minh Hỏa xung quanh cháy càng lúc càng to, nhiệt độ mà nó tỏa ra cũng càng lúc càng ảnh hưởng đến lão giả tộc Vị Ương này, rốt
cuộc, hai tay Vương Bảo Nhạc bỗng nhiên bấm niệm pháp quyết, Minh Hỏa xung quanh lập tức bùng nổ, chúng hóa thành những nắm đấm lửa đánh về phía ông ta.
Đồng thời cũng có những bóng dáng bằng lửa xuất hiện, chúng không ngừng vờn quanh hai người họ, thậm chí Yểm Mục to lớn sau lưng Vương Bảo Nhạc lúc này cũng dần mở ra lần nữa, dường như sức mạnh đóng băng sắp được phát động.
Những thứ này đều làm cho lão giả Vị Ương tộc này cảm thấy sợ hãi và lo lắng, thậm chí ông ta phát hiện nguyền rủa trên người mình chẳng những không tiêu tan mà còn bắt đầu mãnh liệt hơn thì hoàn toàn trở nên hoảng sợ. Khi tu vi của sắp rớt khỏi cảnh giới Linh Tiên thì ông ta không còn dám đánh tiếp nữa, trông như muốn lui lại vậy.
Một màn này lọt vào mát những người xung quanh khiến họ cảm thấy kinh hãi, dù sao cảnh Vương Bảo Nhạc giao chiến
với Linh Tiên và xác những chiếc pháp hạm ở bên cạnh vốn đã rất rung động rồi, nhưng bây giờ khi thấy vị Linh Tiên này trông có vẻ như muốn chạy thì bọn họ lại càng rung động hơn nữa.
Ngay khi những người xung quanh còn đang rung động thì lão giả Vị Ương tộc kia bỗng nhiên hét lớn một tiếng rồi lui lại.
“Còn muốn chạy ư?”
Trong nháy mắt khi lão giả kia lui ra sau, Vương Bảo Nhạc bèn nheo mắt lại, bỗng chốc xông người ra. Nhưng ngay lúc hắn xông ra, ánh mắt của lão giả nhìn như muốn chạy kia đột nhiên trở nên lạnh lẽo, chẳng còn chút sợ hãi nào, thay vào đó là vô cùng hung tàn. Cơ thể ông ta lúc này trực tiếp nổ vang, phần cổ lập tức xuất hiện cái đ'âu thứ hai và thứ ba, trên thân mọc ra bốn cánh tay.
Ông ta... Đột nhiên lộ ra chân thân Vị Ương của mình, đáng lẽ là ba đầu sáu tay, nhưng trước đó một tay của ông ta đã nát bấy, nên
chân thân lúc này của ông ta là ba đầu năm tay!
“Vị ương Ấn!”
Trong nháy mắt khi lộ ra chân thân, cơ thể của ông ta đột nhiên dừng lại, nám tay bấm quyết, ba đầu gầm nhẹ, tay chỉ về phía Vương Bảo Nhạc. Lập tức có một bộ tinh đồ xuất hiện trước mặt lão giả này, nám cánh tay giống như ngân hà, ba cái đầu như hàng tinh, sau khi ông ta làm ta làm xong mọi thứ, trời đất xung quanh đột nhiên vặn vẹo, một luồng sức mạnh phong ấn bỗng bắt đầu lan ra, trói Vương Bảo Nhạc lại!
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, trong nháy mắt phong ấn này đã đụng vào người Vương Bảo Nhạc, nhưng lúc sức mạnh trói buộc bộc phát, cơ thể của Vương Bảo Nhạc bị phong ấn đang bị phong ấn lập tức tiêu tan, không ngờ đây chỉ là một hư ảnh!
Một màn này không khỏi khiến cho mắt lão giả tộc Vị Ương kia co giật, người ông ta
nhanh chóng lui lại, nhưng đã trễ rồi. Hư không bên phải ông ta lập tức có sương mù ngưng tụ, thân thể Bản Nguyên thật sự của Vương Bảo Nhạc bước ra, ánh mắt tràn đẫy sát cơ. Lúc hắn xuất hiện, Đế Khải tỏa ra ánh sáng ngập trời, sau đó đánh ra một đấm.
Tốc độ của hắn vô cùng nhanh, lại xuất hiện đột nhiên đến mức lão giả tộc Vị Ương này không kịp xoay Vị Ương Ấn lại. Trong lúc quay người lại ông ta chỉ có thể hét lớn một tiếng, năm tay bấm quyết tạo thành một thần thông mới, hóa thành một cánh tay lớn màu đen chộp v'ê phía Vương Bảo Nhạc.
“Phá cho ta!”
Vương Bảo Nhạc hét lớn một tiếng, tốc độ chẳng những không chậm lại mà còn nhanh hơn. Trực tiếp va chạm với bàn tay to lớn kia, trong nháy mắt khi va chạm, hắn cưỡng ép làm cho tất cả Hình Tiên Tráo trên người nổ tung để đổi lấy lực phản chấn ở mức lớn nhất.
Trong lúc trời đất nổ vang, khi tất cả Hình Tiên Tráo vỡ nát, lực phản chấn được hình thành lập tức khiến cho lão giả tộc Vị Ương kia chấn động toàn thân. Lão phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, trong lúc lùi lại thì Vương Bảo Nhạc đã lao đến, lão giả Vị Ương tộc này bèn cắn chót lưỡi, lại phun ra thêm một ngụm máu. Ngụm máu này trực tiếp hóa thành huyết vụ, tạo thành từng lưỡi dao máu bao phủ phía trước, ngăn cản bước chân của Vương Bảo Nhạc, đồng thời cơ thể của ông ta nhanh chóng lui lại hòng kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Nhưng Vương Bảo Nhạc lại rẩt tàn nhẫn, hắn không chỉ tàn nhẫn với kẻ địch mà còn tàn nhẫn với chính mình. Tuy hắn cảm thấy làn sương lưỡi dao máu kia khá nguy hiểm, nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn cắn ráng phớt lờ nguy hiểm của nó, mặc cho những lưỡi dao này cắt vào người, toàn thân như bị xé rách. Cho dù có Đế Khải bảo vệ nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn bị cắt trúng, hắn cường thế xông ra, tung một
đấm vào vị trí trái tim của lão giả tộc Vị ương này.
Cú đấm này vô cùng mạnh, Vương Bảo Nhạc đã dung hợp sức mạnh của Đế Khải và toàn bộ tu vi của bản thân, thậm chí có thể đánh cho trái tim vỡ nát. Nhưng lão không biết giả tộc Vị Ương này đã dùng thần thông gì mà chỉ kêu lên một tiếng đau đớn rồi thôi, giống như đã chuyển dời thương thế vậy. ông ta chỉ vỡ một cái đâu, cơ thể của cũng mượn luồng sức mạnh này để tăng tốc, tiếp tục kéo dài khoảng cách giữa đôi bên.
Chẳng qua sau khi khoảng cách bị kéo giãn ra, ông ta vẫn phải phun ra ngụm lớn máu tươi, khí tức toàn thân lập tức suy yếu không ít, ánh mắt cũng lần nữa trở nên sợ hãi, bèn hét lên một tiếng.
“Các ngươi còn không qua đây giúp ta!”
Ông ta vừa nói vừa lùi lại.
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, nhưng ánh
mắt hắn lập tức cố ý tỏ ra không cam lòng, sát khí càng thêm mãnh liệt, không hề để ý đến thương thế của bản thân mà đuổi theo. Trong nháy mắt, hắn và lão giả tộc Vị Ương này lại va chạm với nhau.
"filepos0017567793">

Bạn cần đăng nhập để bình luận