Tam Thốn nhân Gian

Chương 825

Chương 825Chương 825
GIỌNG NÓI LẠI XUẤT HIỆN!
Lúc này, xung quanh vô cùng yên tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng đã biến mất. Trong lòng những người thuộc tộc Vị Ương và những kẻ giáng lâm đang ẩn thân ở xung quanh đều có cảm giác như bị sét đánh, trong đầu như có mười vạn luồng sẩm chớp đang nổ vang vậy.
Linh Tiên... Đã chết!!
Cảnh tượng này thật sự vô cùng chấn động, đến mức tới bây giờ mọi người vẫn không dám tin vào mắt mình, bởi vì... Đối với những người thuộc tộc Vị Ương, quân đoàn trưởng của họ đã to lớn như ông trời rồi, ngoài những lão tổ cấp Hành Tinh trở lên
thì địa vị của ông ta hoàn toàn không thể lung lay.
Nhưng bây giờ, ông ta lại bị tên mặt nạ đầu heo kia chém chết tươi, thậm chí phải hình thần câu diệt ngay trước mặt mọi người...
Bọn họ rung động tới nỗi, dường như ngay cả câu “Long trời lở đất” cũng không thể diễn tả được tâm trạng của họ lúc này.
Hơn nữa khi cơ thể lão giả tộc Vị Ương bị chém ra làm đôi, một luồng uy áp của Linh Tiên hậu kỳ cũng bắt đàu tỏa ra, nhưng vừa mới xuất hiện thì đã tắt ngúm giống như ngọn lửa vậy.
Luồng uy áp này giống như đang nhắc nhở mọi người ràng, kẻ bị giết... Không phải Linh Tiên tầm thường, mà là một Linh Tiên hậu kỳ!!
Hơn nữa nguyên thần của lão ta cũng đã tan thành mây khói dưới thần binh của Vương Bảo Nhạc!
Đồng thời, lúc lão giả này chết, trên người lập tức có một lượng lớn khí tức sinh mệnh tràn ra, mang theo khí tức tử vong được hình thành từ việc nguyên thân vỡ nát bay thẳng đến Yểm Mục màu đen sau lưng Vương Bảo Nhạc.
Yểm Mục trải qua lẫn bộc phát này vốn đã tràn ngập tơ máu, trông như sắp sửa sụp đổ, nhất là làn giãy giụa cuối cùng của lão giả tộc Vị Ương kia càng làm nó bị hao tổn hơn nữa. Nhưng bây giờ con mắt vẫn lộ vẻ tham lam, hấp thu những khí tức sinh mệnh của lão giả kia như một lỗ đen.
Khí tức này đối với Vương Bảo Nhạc thì vô cùng nồng đậm, nhưng kỳ lạ là không có ai nhìn thấy chúng. Lúc này, cho dù chúng có bao phủ xung quanh, thậm chí là hoàn toàn che cả Vương Bảo Nhạc lại thì vẫn không ai có thể nhìn thấy, chẳng qua... Tuy rằng những người xung quanh không thể nhìn thấy sương mù, nhưng bây giờ trong mắt của bọn họ, xung quanh Vương Bảo Nhạc đã bắt đầu trở nên vặn vẹo.
Bóng dáng của hắn trở nên vặn vẹo, mờ mờ ảo ảo, khiến người khác cảm thấy vô cùng quỷ dị.
Loại cảm giác quỷ dị này, cộng thêm rung động trước đó nữa đã khiển cho sự yên tĩnh dần dân bị thay thế bằng những tiếng hít thở không đều, sau đó chính là giọng nói sợ hãi của những người xung quanh.
“Chết... Chết rồi sao?”
“Quân đoàn trưởng... chết rồi ư?”
“Không thể nào!!!”
Trong lúc mọi người đang nghi ngờ con mắt của mình thì cũng có một số kẻ thuộc tộc Vị Ương phản ứng nhanh lập tức lui lại, ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ. Cho dù Vương Bảo Nhạc bây giờ trông có vẻ không ổn lắm, nhưng cũng không ai dám vuốt râu hùm, thân ảnh vặn vẹo giống hệt Ma Thân của hắn vừa thần bí vừa đáng sợ.
Ngay sau đó, số lượng đám tộc Vị Ương lui lại càng lúc càng nhiều. Cuối cùng tất cả thành viên tộc Vị Ương ở xung quanh đều giải tán, ai nấy đều vắt chân lên cổ mà chạy, muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Cho dù là những kẻ giáng lâm giống với Vương Bảo Nhạc cũng phải run rẩy, lập tức rời khỏi đây. Nhưng vẫn còn bảy, tám tên vì tham lam nên ở lại, tuy có chút chần chừ nhưng bọn họ cũng chỉ lui lại một chút chứ không hề rời đi. cả đám nheo mắt lại, dằn lòng tham xuống, sau đó nhìn chằm chặp vào Vương Bảo Nhạc.
Trong lúc bị họ nhìn chằm chặp, Vương Bảo Nhạc bị bao phủ bởi khí tức tử vong đang xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Yểm Mục sau lưng hắn sau khi hấp thu khí tức tử vong của lão giả tộc Vị Ương, nó không những nhanh chóng hồi phục lại, mà dưới đặc tính của Yểm Mục Quyết, mặc kệ có tình nguyện hay không thì nó cũng không thể không nhả ra 90% sức mạnh để làm chất dinh dưỡng cho Vương Bảo Nhạc
đột phá tu vi. Khi nó tràn vào cơ thể Vương Bảo Nhạc, toàn thân của hắn run rầy, thương thế cũng nhanh chóng hồi phục lại.
Trước tiên là hai chân đã vỡ nát đang hồi phục lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sau đó chính là cảm giác suy yếu sau nhiêu lần tự bạo cũng đã được bồi bổ lại, nhưng thứ quan trọng hơn vẫn là... Tu vi của hắn!
Sau khi đến đây, Vương Bảo Nhạc đã giết không ít người của tộc Vị Ương, nhưng từ đầu đến cuối vẫn hắn thiếu một chút mới có thể đột phá tu vi. Mà sau khi hắn chém giết Linh Tiên, tu vi của hắn lập tức như nhận được một sự trợ giúp chưa từng có, bỗng nhiên đột phá trong tiếng 'âm vang!
Hắn không còn là Thông Thần hậu kỳ nữa, mà là... Thông Thần đại viên mãn!
Thậm chí không phải trong trạng thái vừa mới tháng cấp, mà là trực tiếp bước vào cấp độ đỉnh phong của Thông Thần hậu kỳ đại viên mãn, dường như chỉ còn nửa bước
là sẽ có thể đột phá Thông Thần để bước vào Linh Tiên!
Nói một cách chính xác thì, hắn bây giờ, chính là...
“Giả Tiên!”
Mắt Vương Bảo Nhạc bỗng nhiên mở ra, ngay lúc mở ra, mát hắn giống như bắn ra sấm chớp, vang vọng khắp nơi, xé rách sự vặn vẹo ở xung quanh, cảm giác không gian vặn vẹo kia lập tức biến mất, những kẻ giáng lâm rắp tâm làm bậy lúc này đã có thể thấy rõ trạng thái và ánh sáng trong mắt Vương Bảo Nhạc, thậm chí bây giờ con mắt phía sau hán không còn là màu đen nữa mà bắt đầu tỏa ra ánh sáng đỏ, sau khi trung hoà lại màu sắc thì con mắt ấy nhìn như màu tím!
Khi bảy tám tên tu sĩ tham lam kia thấy được cảnh này thì đều cảm thấy da đầu tê ràn, bọn họ lập tức quyết đoán lùi lại toan rời khỏi đây, nhưng lúc này đã muộn rồi.
Vương Bảo Nhạc không hề nhúc nhích, nhưng con mắt màu tím sau lưng hắn lại bắt đầu nhìn về phía bảy tám tên tu sĩ kia, trở nên vô cùng yêu dị. Sau đó nó bất ngờ biến mất, khi từng tiếng kêu thảm thiết vang lên ở khắp nơi, lông mày Vương Bảo Nhạc nhíu lại, ánh mắt của hắn bắt đầu trở nên lạnh lẽo. Trong thần trí hắn, những tu sĩ bỏ chạy đều đã khô héo, trên cơ thể mỗi người đều mọc ra một lượng lớn những con mắt đang dần tiêu tan.
“Lại sắp phản phệ ư?!”
Ánh mắt Vương Bảo Nhạc lạnh như băng, tay phải hắn nâng lên chộp v'ê phía một chỗ trống trải ở đằng xa, khu vực này lập tức xuất hiện gợn sóng, con mắt màu tím đã rời khỏi hắn bỗng nhiên xuất hiện và giãy giụa, nhưng khi Phệ Chủng trong người Vương Bảo Nhạc bộc phát, con mắt màu tím này vẫn bị hút đến trước người hắn từ từ.
;Ta đã cảnh cáo ngươi rồi/
Nhìn con mắt màu tím này, Vương Bảo Nhạc lạnh lùng nói. Sau khi con mắt này lập lòe mấy lần thì dàn dẫn trở nên ảm đạm, dường như đang cân nhắc xem có nên thẫn phục hay không.
Hiển nhiên thủ đoạn trừng trị trước đó của Vương Bảo Nhạc đã trở thành bóng ma trong lòng nó, còn Vương Bảo Nhạc thì nheo mắt lại, lúc hắn vừa muốn nói gì đó thì bên tai hắn đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc!
“Hãy giúp ta... Kẻ ngoại lai, hãy giúp ta một lần!”
Giọng nói Tân này rõ ràng hơn những lần trước nhiêu, Vương Bảo Nhạc xác định được giọng nói này đến từ lòng đất theo bản năng. Lúc nghe được giọng nói này, Vương Bảo Nhạc không khỏi biến sắc.
“Ngươi rốt cuộc là ai!”
Vương Bảo Nhạc bỗng nhiên cúi đàu nhìn xuống mặt đất, hắn chẳng những cảm
nhận được hướng mà giọng nói truyền tới, mà hắn còn như cảm nhận được vị trí đại khái của giọng nói này.
Lúc Vương Bảo Nhạc cúi đầu nhìn về phía mặt đất, sâu trong lòng đất, gần nơi hạch tâm của ngôi sao này có một vùng dung nham đầy địa hỏa!
Trong dung nham đầy địa hỏa này có một tòa tế đàn hình tháp màu đen, trên trám nấc thang chính là trung tâm của tế đàn, ở trên đó... Có ba ngọn đèn dầu tỏa ra ánh sáng âm u được đặt ở ba góc!
Ở giữa ba ngọn đèn dầu này là hai bóng người đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa!
Có thể nhìn ra một người trong đó là một lão giả, người ông ta khô héo, khí tức vô cùng yếu ớt, dường như cách cái chết đã không còn xa, nơi đan điên của ông ta có một cái lỗ lớn, cái lỗ đó tỏa ra ánh sáng bảy màu chiếu khắp nơi. Đồng thời có thể thấy được, trong luồng ánh sáng bảy màu kia chính là một viên hành tinh hơi co lại!
Mà người đối diện ông ta thì đang bị luồng ánh sáng bảy màu này chiếu vào, người này có ba đầu sáu tay, là một người thuộc tộc Vị Ương, tuổi tầm trung niên, vẻ mặt trên ba cái đàu đều vô cùng u ám, tay phải nâng lên. Dường như hắn đang cố hút hành tinh bảy màu trong đan điên lão giả này ra từ từ.
Nếu những người hiểu chuyện khác trông thấy cảnh này thì sẽ nhìn ra ngay... Lão giả bị thương và tu sĩ tộc Vị Ương kia đều là cảnh giới Hành Tinh, và hiển nhiên lão giả này đang bị vị tu sĩ kia luyện hóa!
Vào lúc này, vị tu sĩ Hành Tinh của tộc Vị Ương bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn sang lão giả khô héo trước mặt, mắt hắn chợt lộ vẻ say mê, sau đó lập tức biến thành mỉa mai, cười lạnh, nói.
“Lão quỷ, ngươi còn chưa bỏ cuộc à?”
"filepos0017609858">

Bạn cần đăng nhập để bình luận