Tam Thốn nhân Gian

Chương 829 ĐỆ TỬ KÝ DANH!

Chương 829 ĐỆ TỬ KÝ DANH!Chương 829 ĐỆ TỬ KÝ DANH!
Thời gian truyền tống cũng không dài lắm, nhưng đối với những người bị truyền tống thì quá trình này lại vô cùng khó quên. Loại cảm giác cả thời gian lẫn không gian đều bị kéo dài, ngay cả thân thể của bản thân cũng như bị phân hóa, biến thành vô số viên bi, cuối cùng mới tổ hợp lại một chỗ đó đủ khiến cho tất cả mọi người cảm thấy khó chịu, đồng thời cũng nhịn không được mà thầm nghĩ nếu như quá trình này có sự cố ngoài ý muốn thì có phải trên người mình có thêm hoặc bớt đi một vài bộ phận nào đó hay không...
Cũng may sức mạnh truyền tống trong mặt nạ mà Liệt Diễm Lão Tổ cho bọn họ lúc trước vô cùng mạnh mẽ, nên không xảy ra tình trạng như thế. về phần Vương Bảo Nhạc thì càng không càn phải lo, thân thể của hắn vốn là do bản nguyên tạo thành,
bất kỳ bộ phận nào cũng như nhau. Cho dù tứ chi đảo lộn thì chỉ cần biến ảo lại lần nữa là được.
Nên so với những người khác thì Vương Bảo Nhạc truýên tống về sau cùng chẳng có bất kỳ áp lực tinh thần nào cả, ngược lại hắn còn chờ mong không biết lẫn này mình có thể lấy được bao nhiêu hồng tinh!
Dù sao... lần này hắn số tộc Vị Ương bị hắn trực tiếp và gián tiếp xử lý thật sự rất nhiêu... đồng thời còn có một tên Linh Tiên hậu kỳ lúc gãn cuối, nhất là thêm vị tộc Vị Ương Hành Tinh cảnh cuối cùng lại càng khiến Vương Bảo Nhạc kích động hơn.
“Chắc là sẽ tính hết cho ta đấy, ta đã cố gắng tới vậy mà.” Vương Bảo Nhạc chớp mắt vài cái, sau khi bị truýên tống về, dõi mắt nhìn quanh thì thấy đúng là nơi có vô số phế tích, vừa xa lạ nhưng cũng đầy quen thuộc mà bọn họ đã ở trước khi truýên tống đi.
Thế giới phế tích này vô biên vô hạn, với từng đợt khí tức tang thương, lại có dấu vết nám tháng in hằn thấy rõ trên mỗi một phế tích ở nơi đây.
Tinh không là bầu trời, hư vô là đất mẹ, trên vô số phế tích lơ lửng giữa không trung này đã có không ít thân ảnh đeo mặt nạ khác nhau được truyền tống về. Sau khi Vương Bảo Nhạc xuất hiện ở đây, lúc những kẻ khác thấy rõ mặt nạ đầu heo của hắn thì lại có từng đợt hít sâu mất khống chế truyền tới.
“Là tên sao chổi này!”
“Ta tận mắt nhìn thấy hắn giết chết Linh Tiên hậu kỳ của tộc Vị Ương!”
“Hóa ra là hắn... làm cho hành động Tân này xuất hiện biến hóa bất ngờ xưa nay chưa từng có như thế...”
“Nói không chừng sự kiện ngôi sao phát nổ sau cùng cũng có liên quan tới hắn đấy. Tên này vừa nhìn đã biết là nguồn họa rồi, chúng ta bớt dây vào thì hơn!”
cả đám người xung quanh liên tục hít vào, sau đó nhanh chóng truyền âm cho nhau. Có lẽ vì có Vương Bảo Nhạc nên những tu sĩ này đều có chung mối thù, cũng thân thiết với nhau hơn.
Có điêu sau khi Vương Bảo Nhạc đảo mắt nhìn qua một lượt thì cả đám đều bất giác ngừng truyền âm, trong mắt cũng lộ ra vẻ kính sợ và sợ hãi. Rõ ràng những hành vi và giết chóc của Vương Bảo Nhạc trên ngôi sao đó đã khiến cho trong lòng bọn họ hoảng sợ không thôi.
Ngay cả ba tu sĩ Linh Tiên sơ kỳ trong đám người cũng vậy, bọn họ không dám ỷ vào tu vi Linh Tiên mà bất kính với Vương Bảo Nhạc. Thực tế chính bản thân của họ cũng hiểu rõ, mặc kệ là dùng thủ đoạn gì cũng thế, bản thân kẻ có thể giết chết một Linh Tiên hậu kỳ đã vô cùng đáng sợ rồi. Bọn họ không dám cho rằng nếu chiến đấu thì mình sẽ nắm chắc phần thắng.
“Tên này... Không chỉ giết được địch mà còn hại luôn cả đồng đội...” Ba vị Linh Tiên nhìn nhau một cái, sau đó dẫn đầu ôm quýên với Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc nhìn quanh một lượt, cũng thấy số lượng mấy trăm người trước đó nay chỉ còn lại hơn bốn mươi thì chớp mắt vài cái, cảm thấy nhiệm vụ lần này đúng là hết sức nguy hiểm, cũng may mà mình may mắn, bằng không cũng đã có chuyện rồi.
Sau khi tự an ủi bản thân một phen, Vương Bảo Nhạc lại đáp lễ với ba vị Linh Tiên kia. Chợt nhìn thấy đại hán đeo mặt nạ đầu trâu nên cười lớn.
“Ngươi vẫn còn sống à.”
Thân thể của đại hán trọc đầu kia run lên một cái, gương mặt ẩn dưới mặt nạ mếu máo chực khóc, run run hành đại lễ với Vương Bảo Nhạc, miệng còn hét lớn.
“Cung nghênh đạo hữu quay về, nhiệm vụ lần này may nhờ có đạo hữu ra sức che chở nên bọn ta mới có thể may mắn thoát khỏi hiểm nguy, đại ơn như thế, xin đạo hữu hãy nhận một cái cúi đầu của ta!”
Thấy mấy câu không biết xấu hổ như thế mà tên này cũng nói ra được, những tu sĩ khác đều thầm mắng đúng là cái thứ thiếu liêm sỉ, đồng thời cũng tranh thủ ôm quýên nói y hệt như thế.
Đành chịu thôi, bây giờ mọi người vẫn chưa quay về chỗ của mình, bọn họ sợ nếu chọc giận tên sát tinh này ở đây thì không biết mình còn đường sống sót mà về hay không, nên cung kính với tên đầu heo này một chút cũng không sai đi đâu được.
Thấy mọi người hoan nghênh mình như thế, Vương Bảo Nhạc cũng mừng như mở cờ trong bụng. Sau khi cười lớn thì cũng gật đầu với tất cả mọi người rồi trò chuyện vài câu, hắn nói ra câu nào là mọi người lại hùa theo hoan nghênh câu đó, khiến cho bầu không khí trò chuyện lần này vô cùng
hòa hợp.
Trong lúc mọi người truyền tống về nơi này, cùng trò chuyện với Vương Bảo Nhạc thì ngôi sao mà bọn họ đã giáng lâm trước đó vẫn tiếp tục sụp đổ. Một nửa ngôi sao đã hóa thành vô số bụi bặm lan ra khắp cả vùng tinh không này, từ xa nhìn lại, một nửa còn sót lại của ngôi sao này giống hệt như hình bán nguyệt với cảm giác thiếu hụt nặng nề, đồng thời quá trình sụp đổ của nó vẫn đang từ từ tiến hành.
Có lẽ chỉ một thời gian ngắn nữa thôi thì quá trình sụp đổ của nó mới hoàn toàn chấm dứt, tới lúc đó trong vũ trụ sẽ không còn ngôi sao này nữa.
Việc như thế, đối với tộc Vị Ương khổng lồ mà nói cũng không phải việc nhỏ, dù cũng chẳng phải chuyện to tát gì, nhưng cũng đủ khiến một vài cao tầng chú ý tới. Dù sao cũng tổn thất cả một quân đoàn, quân đoàn trưởng lại bị trọng thương chỉ còn nửa cái đàu, ngôi sao mà họ chiếm cứ cũng vỡ nát kia mà.
Nên một loạt hành động điều tra và thôi diễn lập tức được triển khai, chẳng mấy chốc đã dẫn tới chấn động ở mức độ vừa phải. Cùng lúc đó, sau khi quan sát toàn bộ quá trình thì Liệt Diễm Lão Tổ không thể không thừa nhận, cho dù cộng hết tất cả những Lân nhiệm vụ mà mình đặt ra trước đó lại cũng không kinh diễm bằng biểu hiện của Vương Bảo Nhạc lãn này.
“Đúng là nhân tài mà!” Liệt Diễm Lão Tổ phun hạt quả trong miệng ra, nheo mắt nhìn màn hình trước mặt. Trong màn hình đúng là vùng phế tích mà Vương Bảo Nhạc và những người khác đang ở.
Sau một thoáng trầm ngâm, Liệt Diễm Lão Tổ giơ tay bấm pháp quyết chỉ vào màn hình trước mặt một cái, màn hình lập tức xuất hiện gợn sóng. Một tia thần niệm của Liệt Diễm Lão Tổ lan ra, trực tiếp hòa vào trong gợn sóng này.
Ngay sau đó, tâm thần của mọi người đang chuyện trò trong khu phế tích đó đột nhiên chấn động một cái, ngay cả vương Bảo
Nhạc cũng cảm nhận được có một cỗ sức mạnh vô biên vừa giáng lâm.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Vương Bảo Nhạc đều nhìn thấy một tia lửa từ trên trời hạ xuống, sau đó dừng lại giữa không trung ngay trên đầu mọi người. Nó hội tụ thành một thân ảnh bằng lửa, bộ dạng mơ hồ, nhưng ẩn chứa uy áp ngập trời khiến người khác vừa liếc mắt nhìn đã thấy hai mắt đau đớn, tâm thần nổ vang.
Hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập hơn, vội cúi đầu xuống, cũng nghe thấy thanh âm tang thương phát ra từ thân ảnh lửa trên bầu trời.
“Các ngươi khá lắm, hiện tại sẽ dựa theo biểu hiện của các ngươi mà thưởng hồng tinh.”
Thân ảnh lửa này vừa nói xong thì trên mặt nạ của hơn bốn mươi người ở đây lập tức nảy lên một con sổ. Mặt nạ này có chức năng quan sát, có thể lập tức tính ra thu hoạch tương ứng của bọn họ sau khi quay
về, nên Vương Bảo Nhạc cũng vội thử cảm ứng con số trên mặt nạ của mình.
“13000 hồng tinh?” Vương Bảo Nhạc chớp mắt vài cảm, cảm thấy hình như hơi ít. Tuy rằng số tài liệu hắn muốn mua ở chỗ Tạ Hải Dương lúc trước chỉ chừng 300 hồng tinh. Nhưng hắn cảm giác lần này có thể nói bản thân hắn đã một mình diệt cả quân đoàn, từ trên xuống dưới đa phàn đều bị mình xử cả.
Nhưng khi Vương Bảo Nhạc mang theo tâm trạng không phục nhìn về phía mặt nạ của những người khác thì đột nhiên lấy lại cân bàng ngay.
Con số trên mặt nạ của những tu sĩ kia cao lắm... chỉ chừng 200 mà thôi, đó còn là những Linh Tiên ấy chứ. Những người khác tối đa chỉ chừng 7-80, có người chỉ chừng vài điểm.
Cộng hết lại cũng không bằng số lẻ của hắn...
“Bọn họ thảm thật đấy.” Vương Bảo Nhạc nhịn không được mà ho khan một tiếng, những tu sĩ kia thấy số lượng hồng tinh của mình xong thì đều khóc không ra nước mắt. Trong số này có rất nhiêu người đã từng làm nhiệm vụ này, lúc trước ít nhất cũng kiếm được hơn trăm hồng tinh, thế mà nay lại không tới mười viên...
“Nhận được hồng tinh thì các ngươi có thể đi rồi.” Thân ảnh trên bầu trời phất tay, lập tức có vô số hồng tinh bay v'ê phái mọi người, sau khi bắt lấy và cất kĩ thì cả đám đều bất đắc dĩ ngẩng mặt lên ôm quyền với thân ảnh trên không, thân thể dần trở nên mơ hồ rồi biến mất. Chỉ còn chiếc mặt nạ mà họ đeo trước đó là sót lại, từng cái bay lên trời, hòa vào trong người của thân thể bàng lửa kia.
“ơ?” Vương Bảo Nhạc cảm thấy không đúng, bởi vì hắn phát hiện tất cả mọi người xung quanh đều đi cả rồi, nhưng bản thân thì vẫn còn ở đây. Ngay khi hắn lấy làm thắc mắc thì bên tai lại nghe thấy thanh âm bình tĩnh của thân ảnh lửa kia.
“Tiểu tử, ngươi có muốn làm đệ tử ký danh của lão phu hay không?”
"filepos0017687287">

Bạn cần đăng nhập để bình luận