Tam Thốn nhân Gian

Chương 834

Chương 834Chương 834
HUYỀN TRẦN LUYỆN TINH QUYẾT!
I f r I 1 rước tiên là chiến hạm tự I bạo..."
Sau khi Vương Bảo Nhạc điêu chỉnh lại hướng bay của pháp hạm thì vuốt mi tâm, trong đâu hiện ra đủ loại suy nghĩ.
Hắn biết cần phải mất một chút thời gian mới có thể về tới văn minh Thần Mục. Dựa vào tốc độ lúc đi đến chợ thì sợ rằng phải mất ít nhất ba tháng mới có thể về tới. Đối với Vương Bảo Nhạc, ba tháng này chính là quãng thời gian tốt nhất để tự vũ trang cho bản thân.
"Chiến hạm tự bạo vẫn khá dễ chế tạo, vả lại ta cũng không thiếu con rối để dùng. Thứ cần giải quyết bây giờ chính là uy lực tự bạo của nó, nhưng điêu này cũng dễ giải quyết thôi, chỉ cần tăng đẳng cấp của tài liệu lên thì uy lực tự bạo sẽ táng lên ngay."
"Hơn nữa còn Hình Tiên Tráo nữa mà..."
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, quyết đoán bắt tay vào làm ngay. Sau khi lấy đống con rối trong túi trữ vật ra, hắn lập tức tiến vào trạng thái bế quan.
Cứ như vậy, thời gian dàn trôi, hầu như ngày nào cũng sẽ có thêm mấy trăm chiếc chiến hạm cỡ nhỏ xuất hiện phía sau pháp hạm vận chuyển. Những chiến hạm này có màu đen kịt, uy áp mà chúng tỏa ra không hề yếu, mỗi chiếc chiến hạm đều tương đương với tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh đại viên mãn.
Cứ như vậy, số lượng chiến hạm mới cũng càng ngày càng nhiều, nếu như lúc đầu chỉ tăng mấy trăm chiếc thì bây giờ đã tăng hơn một nghìn chiếc!
Sau hơn nửa tháng, số lượng chiến hạm nhỏ đã nhiêu hơn một vạn, hơn nữa trên mỗi chiếc hạm đều được trang bị Hình Tiên Tráo. Không ít vãn minh sau khi nhìn thấy cảnh tượng này đều nhao nhao hít một ngụm khí lạnh, cố hết sức che giấu bản thân, không dám ló đầu ra.
Thậm chí... Ngoài những chiếc chiến hạm Nguyên Anh này ra, Vương Bảo Nhạc còn cắn răng dùng một nghìn hồng tinh để chế tạo... Một nghìn chiếc siêu chiến hạm có uy lực tự bạo cấp độ Thông Thần!
Màu sác và vẻ ngoài của loại chiến hạm này giống với những chiến hạm Nguyên Anh kia như đúc, nếu không quan sát cẩn thận thì rất khó nhận ra có gì khác biệt. Nhưng dù trộn lẫn với những chiếc chiến hạm khác thì vẫn rất khó che giấu khỏi sự cảnh giác của thần thức.
Có thể nói, quân đoàn của Vương Bảo Nhạc lúc này đã hùng hậu hơn trước gấp nhiêu lẫn, thậm chí khi hắn mặc bộ giáp Đế Hoàng lên sẽ có được chiến lực của Linh Tiên. Linh Tiên sơ kỳ bình thường hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, cho dù họ dùng tới pháp hạm thì cũng khó nói ai thắng ai thua.
Nếu không có pháp hạm thì cho dù là Linh Tiên trung kỳ, Vương Bảo Nhạc cũng dám chiến một trận, dù sao hắn vẫn còn giữ tấm ngọc bài nguyên rủa của Liệt Diễm Lão Tổ.
Những thứ này khiến Vương Bảo Nhạc tự tin vô cùng. Tuy vẫn chưa khoa trương đến mức nhìn vũ trụ bằng nửa con mắt, nhưng cũng đủ để hắn trở thành một ngôi sao mới nổi trong ván minh Thần Mục rồi.
Đồng thời hắn cũng đã chế tạo lại Hình Tiên Tráo trên người mình, thậm chí để đề phòng xảy ra tình huống như Lân trước, hắn dứt khoát lấy ra một lượng lớn tài liệu để chế tạo một trăm bộ Hình Tiên Tráo!
"ông đây cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu tiên thôi!"
Sau khi cảm thấy bản thân đã được vũ trang đến tận ráng, Vương Bảo Nhạc nhịn không được mà phá lên cười. Con lừa ở một bên cũng tranh thủ kêu lên vài tiếng nịnh nọt, sau khi được Vương Bảo Nhạc thưởng cho vài viên linh thạch cực phẩm, nó kêu nhiệt tình hơn nữa.
Riêng Tiểu Ngũ thì vẫn còn đang ngẩn người, ánh mát của thẫn thờ giống như đang nghĩ về đời người, tự hỏi bản thân là ai, từ đâu tới và sẽ đi đâu.
"Đứa nhỏ này... Cũng đáng thương thật."
Khi thấy Tiểu Ngũ như vậy, Vương Bảo Nhạc thở dài, cảm thấy bản thân hơi tàn nhẫn. Nhưng khi hẳn nghĩ đến cuộc đời chính là một quá trình tu hành, cần trải qua đủ loại rèn luyện mới có thề thành tài được thì hắn lập tức cảm thấy đỡ chột dạ hơn nhiêu.
"Con trai à, ta đây là muốn tốt cho ngươi, ngươi vẫn cần rèn luyện thêm đấy, không sao, ba ba sẽ giúp ngươi."
Vương Bảo Nhạc ho khan một tiếng, không nhìn Tiểu Ngũ nữa, hán tính toán lại thời gian v'ê tới nhà, sau đó lấy nửa bàn tay của tu sĩ Hành Tinh tộc Vị Ương ra.
Bàn tay này chỉ có ba ngón, lúc này nó đã trở nên đen kịt, nhưng lại không có chút dấu hiệu hư thối nào, thậm chí trong đó còn ẩn chứa khí tức Hành Tinh vô cùng nồng đậm. Lúc đặt ở trước mặt, Vương Bảo Nhạc lập tức cảm thấy khá áp lực, tuy rằng không áp lực bằng lúc thật sự đối mặt với tu sĩ Hành Tinh, nhưng cũng không kém là bao.
"Tứ chi của tu sĩ Hành Tinh đều kinh khủng như vậy sao..."
Vương Bảo Nhạc nhìn bàn tay này thật sâu, nghĩ xem có nên lấy nó dung hợp với bộ giáp Đế Hoàng của bản thân hay không, nếu làm như vậy hắn sẽ có được một chút
sức mạnh của Hành Tinh ngay.
Nhưng làm như vậy lại hơi qua loa và thô bạo, thậm chí là vô cùng lãng phí, cho nên Vương Bảo Nhạc lại xoắn xuýt. Sau một hồi suy nghĩ thì hắn quyết định vứt nó sang một bên, lấy chiếc nhẫn trữ vật kia ra.
"Không lẽ ta phải đạt đến cảnh giới Hành Tinh thì mới mở món hàng này ra được sao? Rốt cuộc trong này có bảo vật gì đây... Nếu hết cách thật thì tìm Tạ Hải Dương xem thử thế nào chứ nhỉ?"
Vương Bảo Nhạc nhíu mày, ngay lúc hắn muốn tập trung nghiên cứu chiếc nhẫn này thì chợt nghe thấy một tiếng thở dốc nặng nề. Vương Bảo Nhạc kinh ngạc ngẩng đầu lên, lập tức thấy được con lừa cách đó không xa đang nhìn chằm chàm vào chiếc nhẫn trữ vật trong tay mình.
Nó thèm đến mức chảy cả dãi xuống đất...
Lúc Vương Bảo Nhạc nhìn về phía con lừa thì cũng là lúc ánh mắt nó trở nên đỏ ngầu,
phóng như bay tới, mở cái miệng rộng ra táp thẳng về phía chiếc nhẫn trữ vật kia.
Một tiếng “Răng rắc” vang lên, cắn hụt!
Nếu không phải Vương Bảo Nhạc phản ứng nhanh thì sợ rằng cánh tay của hắn cũng đi tong luôn rồi. Vương Bảo Nhạc nổi giận, lúc hắn đứng thẳng người lên thì con lại nữa vọt tới lẫn nữa. Trong mắt của nó chỉ có chiếc nhẫn kia, giống như muốn cướp cho bằng được mới thôi.
"Muốn tạo phản à!"
Vương Bảo Nhạc đá một chân lên bụng con lừa. Con lừa kêu lên một tiếng đau đớn, bị đá ra thật xa.
Nhìn thì có vẻ Vương Bảo Nhạc đá rất mạnh, nhưng thật ra hắn rất có chừng mực, chỉ đá nó váng ra xa chứ không làm nó bị thương. Đồng thời con lừa cũng bị đá tỉnh ra, nẳm sấp xuống đất nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt đáng thương, trông giống như đã biết sai rồi, nhưng nó... vẫn
đang không ngừng chảy nước miếng.
Vương Bảo Nhạc trừng mắt nhìn con lừa, lúc nhìn xuống chiếc nhẫn trữ vật trong tay mình, ánh mát hắn lập tức trở nên quái lạ. Hắn hiểu rõ đứa con của mình nhất. Từ nhỏ đến lớn nó đã ăn vô số tài liệu nên bây giờ t'âm mắt của nó đã rất cao, đã vậy nó còn có một cái mũi thính hơn cả mũi chó nữa. Nếu chiếc nhẫn này có thể làm cho nó điên cuồng như thế thì có nghĩa là... Trong chiếc nhẫn này có thứ gì đó rất khó lường.
"Nhặt được báu vật rồi ư?"
Vương Bảo Nhạc thở gấp, ngẩng đàu nhìn về phía con lừa, sau đó trực tiếp dùng thần thức nói chuyện với nó.
Tuy rằng con lừa miêu tả không rõ ràng lắm, nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn hiểu được cảm giác của nó. Dường như trong chiếc nhẫn trữ vật này ẩn chứa một khí tức khiến con lừa phải phát cuồng, khiến bản năng của nó chiến thắng lý trí, nên nó mới mạo phạm ba ba tổng thống vừa vĩ đại vừa
đẹp trai của mình.
"Giải thích cái quái gì, còn biết nịnh nọt nữa cơ đấy, tham án thì cứ nói đại đi!"
Vương Bảo Nhạc hừ một tiếng, quyết định không đưa chiếc nhẫn này cho Tạ Hải Dương xem nữa, vẫn là chờ đến khi tu vi của mình trở nên cao thâm rồi mới mở thì tốt hơn. Lúc hắn muốn thu chiếc nhẫn này và bàn tay Hành Tinh ở bên cạnh vào túi trữ vật thì Tiểu Ngũ đang ngẩn người ở một bên đột nhiên mở miệng.
"Ba ba, ta có một cách luyện bàn tay này thành chí bảo, khiển nó bộc phát ra sức mạnh gần với cảnh giới Hành Tinh, đổi lại ngươi có thể hứa một chuyện không..."
"Hử?"
Vương Bảo Nhạc lập tức nghiêng đầu nhìn v'ê phía Tiểu Ngũ, mắt hắn chậm rãi nheo lại. Trước đó hắn cũng đã có suy đoán về bí mật trên người Tiểu Ngũ, dù sao lúc hắn sun hồn lại không hề tìm thấy bất cứ ký ức gì trong đầu hắn ta, nhưng phương pháp
luyện khí mà Tiểu Ngũ đưa cho hắn lại vô cùng bất phàm.
"Không lẽ Tiểu Ngũ là hoàng tử thật ư?"
Vương Bảo Nhạc chớp mắt, nhưng lại cảm thấy hơi sai sai, hoàng tử thì phải giống như hắn mới đúng chứ nhỉ.
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lập tức nở một nụ cười hiên lành nhìn về phía Tiểu Ngũ.
"Tiểu Ngũ ngoan, nói cho ba ba nghe nào, ba ba hứa với ngươi, sau này sẽ không nhốt ngươi nữa."
Sau khi thấy được nụ cười của Vương Bảo Nhạc, Tiểu Ngũ có phần chần chừ, nhưng sau đó hắn lập tức cắn ráng.
"Ba ba, phương pháp luyện khí này gọi là Huyền Trần Luyện Tinh Quyết!"
"Theo lý thuyết thì nó có thể luyện hóa hàng vạn ngôi sao trong vũ trụ..."
Sau khi nói xong, Tiểu Ngũ giơ tay phải lên lấy ra một tấm thẻ ngọc. Hắn ta nhanh chóng lạc ấn lại những gì trong đầu vào trong thẻ ngọc cho Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc bắt được thì lập tức dùng thần thức quét qua, hai mắt trợn to, tâm thần rung động, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Ngũ.
"Ngươi muốn ta hứa với ngươi chuyện gì?"
"Sau này, đến lúc cần thiết thì hãy đưa ta về nhà!"
"filepos0017815763">

Bạn cần đăng nhập để bình luận